Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 48

Phiên bản Dịch · 3998 chữ

Chương 111

Ngày rằm tháng hai, khắc ghi trong tim!

Vì sao?! Sao lại như thế? Tên ngốc Đông Phương Cửu kia lại bị gì nữa rồi? Trái tim nhảy thót một cái, vội vàng vểnh tai lên nghe...

“Đông Phương Cửu đã giải tán hết tất cả cơ thiếp trong phủ của hắn, giữ lại duy nhất một người.” Râu quai nón họ Tống nói giọng đầy phấn khích.

“Ai vậy?”

“Aizzz, sao có thể vứt bỏ tất cả mỹ nữ như vậy chứ? Thật là phí của trời...”

“Giữ lại ai vậy?”

Đó gọi là vùi dập của trời! Đồ mù chữ!

Ha ha, có điều tên ngốc Đông Phương Cửu kia kể ra cũng không tồi, đuổi rất đúng, rất hay, rất tuyệt! ~~ Tôi âm thầm khoái chí trong bụng. Trong lúc lơ đãng khóe môi tự động cong lên, tạo thành một nụ cười mỉm chi.

“Cười cái gì? Không nghe người ta nói sao, vẫn giữ lại một người mà! Giữ lại duy nhất một người đó~~” Vô Cầu cố ý nhạo báng bên tai tôi.

Liếc cho nó một cái, tôi lại quay sang nhìn về phía râu quai nón, trong mắt vẫn còn chút tức giận.

NND ai cho anh giữ lại một người chứ?

“Đông Phương Cửu giữ lạiduy nhất ‘thiên hạ đệ nhất vũ cơ’— Vũ Mị Nương!” Râu quai nón nhìn vẻ mặt nôn nóng của mọi người ra chiều thích thú, rồi mới công bố đáp án.

“Phụttt—— khụ khụ...” Lần này kẻ gây ra chuyện ‘mất mặt’ thế này không phải tiểu Vô Cầu, mà là tôi. Ngụm nước chưa kịp nuốt, bị sặc phun ra hết rồi...

Tặng cho mọi người một ánh mắt ‘thành thật xin lỗi’, tôi vội vàng cúi gằm đầu xuống.

“Lăng tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Đừng đau lòng quá!” Tiểu Vô Cầu lo lắng giúp tôi vỗ vỗ lưng để thông khí, “Đệ đã sớm nhìn ra tên Đông Phương Cửu kia không phải tốt lành gì rồi, sao sánh được với sư phụđệ chứ, người vừa tốt, y thuật lại cao, ngay cả tướng mạo sư phụđệ cũng là...”

Tôi hất bàn tay của Vô Cầu ra, sụ mặt nhìn nó, nhìn cho đến lúc nó nổi cả gai ốc lên.

“Đừng có ở trước mặt ta khen sư phụ đệ nữa, nhớ kỹ đó!”

Tiểu Vô Cầu tuy gật đầu với bộ mặt đáng thương, nhưng vẫn không quên chènthêm một câu: “Sư phụđệ vốn là người tốt...”

“Ồ

”Mọi người vỡ lẽ gật đầu.

“Chính là vũ cơ đã hiến vũ trong bữa thọ yến của Ngọc đế đó!”

“Đúng đó, vũ điệu kia vừa nhảy người ta đã trở thành ‘thiên hạ đệ nhất vũ cơ’ rồi! Cũng nổi danh ngang hàng với tam công chúa của Thương Mân chúng ta còn gì!~~”

“Haizz, dù thế nào thì cũng chỉ là một vũ cơ, sao có thể so sánh với tam công chúa băng thanh ngọc khiết của chúng ta được?”

“Đúng đó đúng đó!”

“Chứ còn gì nữa, chẳng qua chỉ là thị thiếp của Đông Phương Cửu thôi, hắc hắc, có lẽ công phu trên giường cũng là...”

“Ha ha ha...”

Tôi quay đầu đi khinh miệt, chẳng buồn nghe mấy lời YY của một đám đàn ông không có phụ nữ.

“Tống ca huynh vẫn chưa nói cho bọn ta biết, vì sao Cửu vương gia tiếng tăm lừng lẫy mà lại bị tước binh quyền vậy.”

“Lão Lương vương ngoại trừ thích luyện đan ra còn yêu thích mỹ nhân. Lần trước nghe nói Đông Phương Cửu có tiên thảo gì đó, liền đòi hắn đưa cho mình, người ta không cho, lần này nghe nói trong phủ hắn có một tuyệt sắc vũ cơ lại nổi lòng tham lên đòi lấy, Cửu vương gia người ta khí phách như thế, ngay lập tức liền tặng cho lão Lương vương hai từ——”

“Nói đi đó là gì?” “Hai từ gì vậy?”

Râu quai nón ra vẻ tự đắc ho khan một tiếng, hắng giọng, nâng chung trà lên giả vờ tỏ phong thái ưu nhã, lạnh lùng nói: “Chết rồi!”

“Hả? Chết rồi?”

“Đây chẳng phải là không nể mặt lão Lương vương kia sao!”

“Haizzz, Đông Phương Cửu từ chỗ lão L ương vương trở về, lập tức giải tán hết cơ thiếp trong phủ, lần lượt từng người đi ra nhưng không có ai tên là Vũ Mị Nương hết. Lão Lương vương tức giận, hơn nữa trong phủ Đông Phương Cửu rất nhiều cơ thiếp đều là ‘lễ vật’củacác quan lớn trong triều dâng tặng, cơ sở ngầm giờ cũng mất hết, những viên quan kia cũng giậu đổ bìm leo, liền bãi chức vị Binh bộthượng thư của Đông Phương Cửu, giam lỏng hắn bên trong phủ.”

“Thực là...”

“Gần vua như gần cọp, Cửu vương gia kia vốn là một người uy phong biết bao!”

“Aizz, hiện tại kẻ xuân phong đắc ý chính là

Thất vương gia!~~”

“Ừ, tám phần Lương vương sẽ truyền lại ngôi vị cho lão Thất rồi.”

“Đúng đúng...”

“Đáng tiếc cho tam công chúa của chúng

ta...”

“Vì sao vì sao?”

“Lão Lương vương không chiếm được đệ nhất vũ cơ, chủ ý liền chuyển sang...”

Nhìn đám người đang thảo luận vô cùng sôi nổi mà tâm tư ta đã phiêu dạt tới nơi nào...

Thật chẳng ngờ, tôi nghe mà sao rất bình tĩnh, trái tim hầu như chỉ nhói lên một cái lúc đầu, rồi lại phẳng lặng như tờ.

Mất binh quyền, giam lỏng tại gia, Đông Phương Cửu à Đông Phương Cửu, tôi thật không tin anh thực sự vô dụng như vậy, mặc cho người ta áp bức như vậy. Có lẽ anh đang trốn trong nhà giấu tướng dưỡng binh, định giao

‘miếng thịt ngon lành’ này cho tên Thất ca dốt nát của anh ư? Hừ, bãi chức vị, còn binh phù thì sao? Vẫn nắm chắc trong tay chứ? Tôi không tin anh có thể ngoan ngoãn giao nó ra!

“Lăng tỷ tỷ, nghĩ gì vậy?”

Tôi hồi phục tinh thần, nhìn Vô Cầu, nghiêm mặt nói: “Vô Cầu, hiện tại đang là thời loạn thế, chúng ta xuất môn ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút, đệ xem ta hiện tại một thân nam trang, cho nên đừng có hồ ngôn loạn ngữ nữa, không được kêu lung tung.”

Vô Cầu bĩu môi, gật đầu. “Sư... Sư phụ, nghĩ gì vậy?”

Tôi cười cười, sờ sờ đầu hắn: “Nghĩ xem tối nay ngủ ở đâu.”

“Không ngủ ở khách điếm này sao? Tuyền trấn chỉ có một khách điếm này thôi!”

“Bây giờ trời vẫn còn sớm, chúng ta đi ra ngoại thành, mặt trời chưa lặn là có thể đến lãnh thổLương quốc, ở đó khẳng định sẽ có khách điếm tốt hơn.”

Vô Cầu kinh hãi: “Không được! Không thể đi

Lương quốc! Sư phụ...”

“Ta chính là sư phụ của ngươi.” Tôi cười cười, xoa xoa đầu hắn, “Vô Cầu, vi sư lại dạy ngươi một câu ‘tướng tại ngoại quân lệnh hữu sở hữu thụ (*)’. Ha ha...”

(*) Tướng đi vắng quân lệnh tất cả phải nghe ta.

Tôi nhỏm người đứng dậy, cất bước nghênh ngang đi.

Trước mặt là hai lối rẽ, tôi nhìn Vô Cầu, đúng lúc Vô Cầu nhún vai cười hì hì với tôi, cố ý ngọt giọng, nói: “Tùy sư phụ định đoạt.”

Tôi oán hận xoay người trở lại nhìn về phía hai lối rẽ kia, ngẫm nghĩ hay là xem ý trời? Nhưng trong tay lại chẳng có đồng tiền xu nào để tung cả...

“Sư phụ, đã quyết định được chưa?” Thằng nhóc thối tha Vô Cầu này chẳng tốt lành gì, còn cố ý hối thúc tôi:“Nếu sư phụ còn không quyết định ngay thì mặt trời sẽ xuống núi mất ~ đến lúc đó chúng ta sẽ phải ở lại giữa chốn núi non trùng điệp này mà đợi cả đêm, ừm, chỗ này nhìn qua chắc là không có mãnh thú, ách, có điều, có thể sẽ có rắn à nha!~~” Vô Cầu còn rất khoái trá cao giọng tiếp tục hỏi tôi:“Sư phụ có sợ rắn không?”

Rõ ràng chính là khiêu khích! Nó đang khiêu chiến với uy nghiêm của một mẹ kế đây mà!

Tôi nhe răng cười nham hiểm bước tới gần nó, nhìn thấy cơ thể nó đột ngột cứng đờ, trong bụng càng thêm đắc ý.

“Hắc hắc, tiểu Vô Cầu à, vi sư cảm thấy ở đây rất tốt, ngươi thử nghĩ xem, tới lúc nửa đêm, trăng mờ gió thoảng... Đó chẳng phải là thời điểm để giết người hay sao? Đúng không?”

“Tỷ...tỷ muốn làm gì?!” Vô Cầu sợ quá giật thót. Xem ra thằng nhóc này vẫn còn sợ tôi, bình thường khi cãi nhau nó có thể thắng được đều là nhờ tôi lười so đo với nó, nhường nó. Tên nhóc này gặp yếu thì cương, gặp cương thì yếu!

“Vi sư có thể làm gì chứ? Ha ha...”

“Thượng Quan Lăng! Tỷ... Sư phụđệ đã cứu tỷ, tỷ không thể lấy oán trả ơn, ăn hiếp đệ!”

NND nếu không phải tại cái tên sư phụ chết tiệt kia của mi thì bà đây có thể bị trúng thứ cổ khốn kiếp ‘Đồng quy’ này sao? Bà đây có phải nế m mùi vịtrải lo lắng hãi hùng qua từng đêm trăng tròn hay sao? Bà đây có thể phập phồng lo sợ phải XOXO với một thằng cha chết tiệt mắc ói nào đó sao?! Bà đây suýt tí nữa đã toi mạng vào cáiđêm rằm tháng hai kia rồi ngươi có biết hay không? Thật sự suýt tí nữa là toi mạng, hoặc có thể nói là không có ý định sống tiếp...

Nghĩ lại đêm hôm đó, còn nhớ Yến Tứ Phương khom người ghé vào bên tai tôi thì thào hỏi: “Lăng nhi, ta không nắm chặt có thể cứu sống nàng, huống hồ, cưỡng bức ấu cổ ra ngoài, cổ độc tất nhiên sẽ khuếch tán, cho dù may mắn cứu được nàng, cũng khó đảm bảo cổ độc trong cơ thể nàng sau này sẽ không phát tác, nếu phát tác... Nàng có biết nàng sẽ đau đớn không bằng chết hay không? Cho dù như vậy, nàng cũng cam tâm tìnhnguyện mạo hiểm thửnghiệm sao...”

“Ừ.” Tôi gật đầu yếu ớt vì không còn sức lực, cũng không biết hắn có làm được hay không.

“Ta cưới nàng, cưới hỏi đàng hoàng, cả đời này sẽ không nạp thêm cơ thiếp nào nữa, như vậy nàng cũng không nguyện ý ở cùng ta sao?...”

“Yến Tứ Phương.”Tôi dồn hết sức lực quay đầu sang nhìn hắn, cười u ám, nói: “Ngươi coi như ta là một con lừa cứng đầu là được rồi.”

Yến Tứ Phương thở dài, nhìn tôi nói: “Được!”

Lần đầu tiên ở trong mắt hắn, tôi không nhìn thấy hai chữ tà mị, có một chút cảm giác thất bại lại có một chút vui sướng khó hiểu.

Kỳ thực, rất lâu sau đó, tôi cũng vẫn không rõ niềm vui sướng trong mắt hắn vì sao mà hiện ra.

Lúc có cơ hội, tôi quên không hỏi hắn, sau đó, không còn cơ hội nữa, tôi cũng không cách nào biết được.

Nhưng rất nhiều năm sau đó, tôi vẫn còn nhớ rõ, đó là ánh mắt thuần túyđầu tiên của hắn, có lẽ, đó mới là bản tính của hắn.

......

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 112

Thiên cơ khả tham (*)? Nhân tâm khả đoán?

(*) Tham: Tìm tòi và thấu hiểu.

“Sư phụ, sư phụ, Lăng công chúa tỉnh rồi!” “Tỉnh rồi? Tốt.” Yến Tứ Phương yêu mị cười

với tôi, “Tuy là tỉnh nhưng cùng lắm cũng chỉ mới nhặt lại được nửa cái mạng, nửa cái mạng này chưa biết chống đỡ được tới lúc nào.”

Tôi cười khổ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy Yến Tứ Phương có thể là đồng hương với tôi, nếu không sao hắn nói chuyện lại cay độc như thế chứ.

“Nếu ta cứu sống được nàng rồi, nàng phải đáp ứng ta ba việc, Ma Y ta từ trước tới giờ không kinh doanh lỗ vốn.”

Đột nhiên cảm thấy trong đôi mắt tím đang nhìn chằm chằm vào tôi kia sao mà giảo hoạt, trong lòng bất giác sững sờ.

Nhưng đâu còn cách nào, hắn cũng đã cứu tôi rồi, dũng tuyền tương báo (*) cũng là chuyện nên làm.

(*) Nguyên câu: Tích thủy tri ân, đương dũng tuyền tương báo. Nghĩa là: nhận được một ân huệ nhỏ thì phải báo đáp lại gấp bội.

Vì vậy, tôi mỉm cười tươi rói, nói: “Nói ra nghe thử coi, đừng bảo ta giết người phóng hỏa gì là được.”

“Thứ nhất, sau này phải tránh không để cho bản thân quá xúc động, bằng không sẽ khiến cổ độc phát tán.”

“Ừ...” Tôi nhìn hắn đầy nghi hoặc, đây là điều kiện sao? Sao y như là đang lo nghĩ cho tôi vậy?

“Thứ hai, không được gả cho Đông Phương Cửu, không được gả cho Âu Dương Vân, không được...”

Tôi méo miệng, nói thẳng với hắn: “Chuyện đó Yến à, cảm phiền ngươi nói thẳng cho phép ta gả cho ai còn nhanh hơn...”

Yến Tứ Phương thoáng sửng sốt, ho khan một tiếng nhằm che lấp nỗi xấu hổ.

“Điều thứ hai, nói chung là không được dính líu gì tới Đông Phương Cửu nữa, lại càng không được phép gả cho hắn, nghe rõ ta nói rồi chứ?”

Tôi thầm cười khổ trong lòng, lẽ nào ai cũng cảm thấy ta yêu Đông Phương Cửu đến mức không thể tự thoát ra được, nếu không là hắn thì không chịu gả, vì hắn thề sống chết cũng phải giữ trinh tiết hay sao?

Tôi chọn lựa cứu hắn, chọn lựa thả hắn đi, chọn lựa sống chết cũng phải chống lại cái đêm trăng tròn chết tiệt này, đều không phải vì muốn liên can gì với hắn.

Trên thực tế, tôi đã sớm nghĩ tới, nếu như tôi có thể tiếp tục sống...

“Ta đồng ý! Yến đại Ma Y đã cứu kẻ hèn này, kẻ hèn này há có thể không dũng tuyền tương báo? Đừng nói là ba chuyện, cho dù là ba mươi chuyện kẻ hèn đây cũng đều cam tâm tình nguyện dốc sức vì Yến đại Ma Y!” Cú ‘vỗ mông ngựa’này của tôi, không chỉ khiến Yến Tứ Phương tròn mắt, mà cả Vô Cầu cũng há hốc miệng nhìn tôi, vẻ mặt ‘cô đúng là kẻ bợ đít, ta đây cam bái hạ phong’.

Qua mấy giây, Yến Tứ Phương mới khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành.

Kỳ thực, ha ha, tôi đây nịnh hót hắn như thế là có mục đích.

“Yến à, chuyện thứ ba là gì? Ngươi mau nói cho ta nghe coi!” Ngươi nói xong rồi, đến lượt tôi.

Yến Tứ Phương bị tôi quấy nhiễu như thế, giật mình sửng sốt, thở dài nói: “Chuyện thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, chờ sau khi nghĩ xong, sẽ nói với nàng.”

Hả? Chơi trò Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ sao? Tôi đâu phải là cái tên Trương thiếu hiệp khờ khạo kia, mà tôi là Lăng mẹ kế người gặp người mê, xe gặp xe chở!

Thôi kệ, anh thích nói hay không thì tùy, phỏng chừng sau này anh quên luôn càng khỏe, chuyện có lợi như vậy ngu gì tôi từ chối, đầu tôi đâu có bị bò đá!

Tôi khôi phục được chút sức lực, chống người ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt thuần khiết không gì sánh được của mình, ra vẻ tội nghiệp mở miệng hỏi hắn: “Yến, ngươi có không thể giúp ta một việc được không?”

Yến Tứ Phương cảnh giác nhìn tôi một hồi, nửa ngày sau, mới mở miệng hỏi: “Nói ra nghe thử, nếu như bảo ta giết người phóng hỏa, ta cũng không thể làm.”

Hừ, tên khỉ này tuyệt đối là đang báo thù, học đi đôi với hành!

Tôi vẫn giữ vẻ mặt nịnh nọt cũ nhìn hắn, giả vờ ngượng ngùng e ngại: “Yến à, ngươi lợi hại như vậy, có thể khởi tử hồi sinh, vậy có thể giúp ta giả chết hay không?”

“Gì?——” Vô Cầu bị Yến Tứ Phương trừng mắt vội vàng bụm miệng lại.

“Ha ha, phượng hoàng niết bàn, tắm lửa hồi sinh, nếu ta đã là người từng chết một lần, vậy thì nên sống lại rồi. Còn Thượng Quan Lăng giờ đã—chết rồi.” Tôi nhìn Yến Tứ Phương, trong mắt tràn ngập ý cười.

Hắn nói: “Được.”

......

“Nghĩ cái gì vậy?! Aizz ~ tỷ làm sao vậy? Có phải cổ độc phát tác không? Hả?”

Vô Cầu huơ huơ tay trước mặt tôi.

Tôi giơ tay đập lên trán nó cái bốp, quát: “Đệ mới bị cổ độc phát tác đó! Không thấy ta đang khỏe mạnh sao?”

Vô Cầu vỗ vỗ tay lên ngực, hít sâu nói: “Vậy mà làm đệ sợ muốn chết, đệ tưởng tỷ bị cổ độc phát tác, sư phụ lại không có ở đây, đệ lại vô dụng...”

Nhìn ánh mắt hoảng loạn của Vô Cầu, trong lòng tôi bỗng ấm áp.

Tôi bước tới, nhẹ nhàng kéo thằng nhóc kia

lại, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó: “Cảm ơn... Vô

Cầu, cảm ơn nhóc...”

Vô Cầu ngửa đầu thoát khỏi bàn tay tôi, ánh mắt nhìn tôi khó hiểu: “Lăng tỷ tỷ, tỷ đột nhiên khách khí với đệ như vậy, có phải có âm mưu gì không?”

“Xí~”Tôi vỗ vào gáy nó một cái, buông nó ra, xoay người, chọn đại một con đường rẽ sang, “Chẳng lẽ ta phát huy bản năng mẹ hiền mà đệ vẫn không biết tốt xấu nghi ngờ ta.”

“Sư phụ nói ‘vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo’ (*), sư huynh từng nói ‘mọi người ở bên ngoài đều rất xảo trá ’, bảo đệ sau khi hạ sơn phải vạn phần cẩn thận, sư phụ còn nói...”

(*) Không có chuyện gì mà ân cân không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.

Vô Cầu đi theo phía sau tôi lải nhải kể lể sư phụ, sư huynh nó nói cái này cái nọ, thành kính y như giáo đồ tụng kinh thánh, còn tôi, đương nhiên là không để cho bất cứ chữ nào của nó lọt vào lỗ tai mình.

Tôi thực sự hoài nghi, Vô Cầu là Đường thánh tăng chuyển thế, chỉ ca một bài ‘only you’ mà đã cắt đứt mọi hứng thú của biết bao nhiêu người!

......

Màn đêm dần buông, một vài ngôi sao đã mọc.

Quân doanhNgôn quốc.

Một luồng gió mát đột ngột xộc vào trong vương trướng, ánh nến chập chờn dao động, Âu Dương Vân mở bừng đôi mắt lạnh băng nhìn về phía trước, một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Lúc này, quốc sư nên ở tại Vân Kinh mới phải.”

Đôi mắt Vô Ngôn khẽ cong lên, khiến khuôn mặt đeo mặt nạ thêm được chút tươi cười, khom người vái chào, thấp giọng trả lời: “Vô Ngôn nghe nói quân ta lúc bại lúc thắng, càng ức chế càng dũng mãnh. Thân là quốc sư, Vô Ngôn tất nhiên phải đến để cầu phúc cổ vũ cho chư vị tướng sĩ.”

Âu Dương Vân không chút cảm động, lạnh lùng đảo mắt qua Vô Ngôn, hỏi: “Quốc sư có diệu kế gì giúp cô đối phó với địch chăng?”

“Thứ cho thần vô năng, thần không có kế sách gì đối phó với địch cả.” Vừa nói lại khom người cúi đầu. “Nghe nói chủ soái của Ngọc quốc là một tướng quân thư sinh?”

“Ừm, biểu ca của Lăng.”

“Ồ?...” Một chút buồn bã thoáng vụt qua trong mắt Vô Ngôn, nhưng rất nhanh lại sáng rỡ trở lại, “Hình bộ thị lang Tô Tử Chiêm mười bảy tuổi đã đoạt được văn võ trạng nguyên? Ha ha, nhân tài...”

“Hiện tại là Phiêu Kị đại tướng quân.” Âu Dương Vân thờ ơ nói tiếp một câu, trên mặt không có chút biểu hiện gì.

“Vô Ngôn còn tưởng rằng Ngọc quốc sẽ phái trấ n quốc đại tướng quân Vĩnh An vương làm chủ soái chứ!” Dứt lời, còn thở dài, trông như là vô cùng tiếc nuối.

Cách một hồi lâu, Âu Dương Vân lại cất giọng điềm tĩnh nói: “Tô Tử Chiêm chỉ thủ chứ không công, có thể đoán hắn chỉ mang binh thủ thành, cũng làm hao tổn không ít tướng sĩ.” Khẽ thở dài một cái, lại tiếp tục nói: “Cô thật không nghĩ tới thành trì Ngọc quốc lại khó công như vậy...”

Vô Ngôn hồ ly cười nói: “Quả nhiên là người đọc nhiều binh thư! Có điều, những binh thư mà Tô đại chủ soái từng đọc, hình như vương thượng cũng đọc sơ qua một vài cuốn rồi? Có đúng hay không, vương thượng?”

Âu Dương Vân nghe xong có chút sững sờ, biến sắc, mắt lạnh nhìn về phía Vô Ngôn, hỏi: “Quốc sư có thâm ý gì, có thể nói thẳng ra.”

Vô Ngôn cười cười, xua tay nói: “Ai da, thần đâu có thâm ý gì, thần chỉ thuận miệng nói vậy thôi, vương thượng chớ để trong lòng.” Thong thả xoay người, ôn hoà phun thêm một câu:“Quả nhiên là nhân tài do Đế Hậu bồi dưỡng, làm sao những kẻ phàm phu tục tử có thể sánh bằng?”

Nghe được hai chữ‘ĐếHậu’, trong lòng Âu Dương Vân chấn động, đôi mắt ngân sắc đã lâu không có cảm xúc gì bỗng dần dần nhuốm vẻ bi thương. Mắt thấy Vô Ngôn định rời khỏi vương trướng, Âu Dương Vân lên tiếng ngăn lại.

“Vương thúc, dừng bước!”

Chỉ thấy Vô Ngôn mắt mang ý cười xoay người: “Vương thượng có gì dặn dò?” Kỳ thực, lúc đó Vô Ngôn vốn hoàn toàn không có ý định rời khỏi, lời y muốn nói còn chưa nói xong, vấn đề muốn hỏi cũng chưa hỏi đến, làm sao có thể phất tay áo trở về được chứ?

“S a o ĐếHậu...” Cổ họng khô khốc, Âu Dương Vân phải ngừng lại một chút, “...Thế nào rồi?” Hắn đã muốn hỏi từ lúc nãy, nhưng hắn không dám. Hắn không dám tin, nhưng vẫn phải tin chuyện Thượng Quan Lăng đã không còn tồn tại nữa.

Ánh mắt Vô Ngôn rét lạnh, nghiêm mặt nói: “Vào đêm rằm tháng hai, thần phát hiện ‘sao ĐếHậu’ đã suy yếu đến mức không thể nhận ra, đến ngày mười sáu lại quan sát tinh tượng, cũng không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào từ

‘sao ĐếHậu’ phát ra cả, mà ‘Yêu Tinh’ lại cực kỳ sáng sủa, rạng rỡ từ trước khi...” Dừng một lúc, Vô Ngôn nhìn thẳng vào Âu Dương Vân, hỏi gằn từng chữ:“Vương thượng phải chăng đã từng gặp ‘Yêu Tinh’?”

Âu Dương Vân giật mình, đối mặt với ánh mắt sựchất vấn của Vô Ngôn, hắn gật đầu.

“Ha ha, quả nhiên, yêu nghiệt quả nhiên vẫn còn sống trên đời! Đôi mắt Vô Ngôn lạnh lẽo, trong ánh sát khí mờ hồ có một chút bi thương.”

Chẳng biết vì sao, đối với việc của người khác, Âu Dương Vân xưa nay vẫn luôn luôn không thích lắm chuyện xen vào, mặc dù trong lời nói không hề có chút đau lòng hay lo lắng gì, nhưng đối với hắn mà nói cũng khó mà mở miệng.

“Yến... dù gì cũng là con trai của vương thúc, là trưởng tôn của vương gia gia.”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.