Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 42

Phiên bản Dịch · 4084 chữ

Chương 99

Mắng Đông Phương Thất, vì người vì mình!

Bên ngoài Ngọc Hòa điện, trời quang mây tạnh.

Bên trong Ngọc Hòa điện, phong tình diễm lệ.

Mỹ nhân ca hay múa đẹp, cao lương mỹ vị la liệt bày ra trước mắt.

Cảnh tượng chướng mắt đập ngay mắt tôi khi vừa quay lại Ngọc Hòa điện. Một tên ăn mặc xa hoa, vạt áo mở rộng lộ ngực, khóe miệng nhếch cao, ánh mắt đã mờ đục do rượu, ở trước bàn rượu lảo đảo đứng lên, nhào tới đám vũ cơ đang múa, rượt đuổi tán loạn, hắn túm được một người, lập tức hôn lên má người ta một cái, đem hết cả dầu mỡ trên miệng cọ quẹt khắp mặt mỹ nhân, thuận tay vòng qua eo nàng sàm sỡ.

Tôi tức thì thấy bực bội. Rõ ràng là một tên cặn bã ăn chơi trác táng của quốc gia nào đó, không xem phụ nữ là người mà! Thế là, tôi chậm rãi bước tới, trừng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, phất tay một cái, tiếng nhạc ngưng lại, đám vũ công nhanh chóng lui xuống. Mang theo vẻ ngông nghênh tôi bước về phía Thượng Quan Thiên, chiếc long ỷ phỉ thúy bên cạnh hắn chính là chỗ ngồi của tôi.

Tên háo sắc đáng khinh kia thấy tôi giải tán đám vũ cơ đi hết, tỏ vẻ vô cùng bất mãn đưa tay tóm lấy ống tay áo của tôi, nheo nheo mắt nhìn tôi chằm chằm nói: “Ha ha... Ta còn tưởng là ai... ai có thể to gan như thế, ra là giám quốc công chúa!” Dứt lời hắn còn phả hơi rượu nồng nặc lên mặt tôi.

Tôi nóng mặt, gạt móng vuốt chó của hắn ra quát: “Ngươi là sứ giả nước nào? Hãy chú ý lời nói và hành động của ngươi với bổn cung!”

Tôi định phất tay áo bước tới trước, nhưng hắn nào có ý định buông tha một lần nữa tóm lấy tay áo tôi, cười si ngốc: “Bổn vương... ách... Đông Phương Thất!”

Tôi có phần ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn hắn, bất chợt chạm phải ánh mắt quỷ dị của Hiên Viên Tiêu, tiếp tục lướt qua, thấy Sở Sở đang lặng im ngồi cạnh hắn, nhìn tôi cười dịu dàng. Tôi cũng cười với Sở Sở, tiếp theo xoay người nói với tên Đông Phương Thất không biết trời cao đất dày đáng ghê tởm này: “Ra là Thất vương gia của Lương quốc, haha... nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.” Một mực hất tay hắn ra, khóe môi cong lên, nhìn hắn từ đầu xuống chân, tôi cười nói: Quả nhiên, Thất vương gia dáng vẻ bất phàm!”

Đông Phương Thất nghe vậy, ánh mắt không biết thăng đến tận nơi nào.

Đáng tiếc không phải tôi tán thưởng hắn: “Tấn Ấp đế quả thật có con mắt tinh tường a, một nhi tử xuất sắc thế này lại chỉ khư khư giữ bên mình bầu bạn. Chẳng trách... Chẳng trách... Bổn cung cho tới giờ cũng chỉ mới gặp Cửu vương gia, hôm nay quả thật ‘lần đầu tiên’ thấy được phong thái khác người của Thất vương gia nha!” Tôi dùng ngữ điệu chua lòm khiến cho Đông Phương Thất thật sự mất mặt, ám chỉ hắn chỉ là một kẻ bất tài vô dụng không được ra ngoài.

Mọi người trong điện im thin thít, chỉ nghe một tiếng cười nhạo ở sau lưng tôi truyền đến, tôi quay người liền chạm phải một đôi mắt màu bạc mang ý cười hưởng ứng.

Vân tiên nhân, quả thật quá đẹp. Mỗi lần nhìn thấy hắn tôi đều không kiềm được muốn thốt lên lời này.

“Thượng Quan Lăng! Ngươi nói vậy là có ý gì?!” Đông Phương Thất cũng nghe ra điểm bất thương trong lời nói của tôi, chỉ vào mũi tôi tức giận hỏi.

Tôi mà sợ hắn sao? Ngay cả Đông Phương

Cửu tôi còn không sợ huống chi cái ‘chày gỗ

(*)’ nhà ngươi?!

(*) Có bạn thắc mắc chỗ này nên bổ sung, “chày gỗ” dùng để chỉ những tên mít đặc, dốt nát, ếch ngồi đáy giếng...

Xí!~~ Liếc hắn một cái, tôi sải bước tới chỗ ngồi của mình.

Đông Phương Thất thấy tôi không trả lời, càng nóng mặt, cùng lúc ấy Tô Tử Chiêm cầm ly rượu đến bên cạnh hắn, khách khí nói một câu, xem như chữa ngượng cho hắn: “Thất vương gia, Tô Tử Chiêm kính ngài một ly.” Biểu ca đại nhân mỉm cười cạn trước tỏ ý kính trọng, Đông Phương Thất đành phải ngượng ngùng uống hết ly rượu anh họ tôi đưa, rồi quay lại chỗ ngồi của mình.

Sau khi ngồi xuống, tôi quay sang nháy mắt với tiểu Thiên Thiên một cái, thì thầm: “Thế nào, tỷ tỷ múa cũng không tệ chứ hả?”

Đôi mắt cũng có màu xanh giống tôi của tiểu Thiên Thiên không ngừng lấp lánh, gật mạnh đầu: “Quá tuyệt! Hoàng tỷ không biết chứ sau khi tỷ đi rồi mọi người trong điện đều chỉ nhắc đến tỷ thôi!”

“Ha ha.” Tôi cười một tiếng. Nghĩ thầm, biết ngay mà, đám người các ngươi đều là cua đồng ra tỉnh cả, ha ha.

“Hoàng tỷ, tỷ múa điệu gì vậy? Sao đệ chưa từng nghe nói đến vậy!”

“Khụ... múa bụng Ấn Độ.” Đừng có hỏi nữa, có nói cậu cũng sẽ không hiểu.

“....Hả?! Chưa từng nghe nói bao giờ....” “Haha, mấy thứ trên phố, đệ tất nhiên chưa

từng nghe qua. Thôi, mặc kệ nó đi, đệ thích là

được rồi, hoàng tỷ hao tâm một phen cũng không uổng phí!” Cậu mà có nghe qua mới là lạ!

Lúc này, Ất tay cầm ly rượu đến trước mặt tôi với Thượng Quan Thiên dõng dạc nói: “Thần, cung chúc hoàng thượng thần văn thắng võ, vạn thọ vô cương.” Rồi nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Tiểu Thiên Thiên cũng vô cùng vui vẻ nâng chén cạn một hơi.

Ất tiến tới bên cạnh tôi, thấp giọng hỏi: “Công chúa, cớ gì mà người phải tranh chấp với Đông Phương Thất?”

“Hắn kéo tay áo ta, cản đường ta, không lẽ ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao?”

“Nhưng công chúa cũng không nên ở trước mặt mọi người làm cho hắn mất mặt vậy.”

“Phí lời, ta vốn cũng đâu định làm vậy, tại hắn cứ dây dưa kéo tay áo ta, ta chỉ nói hắn có hai câu thôi, mà cũng đâu phải là mắng hắn, ai bảo hắn tự tìm mắng chứ!”

Ất thấy chẳng cách nào nói cho tôi hiểu, nâng chén kính rượu tôi, rồi bước đi, tôi chọn cách cúi đầu gắp thức ăn. Sáng nay chạy tới chạy lui, hết nhảy rồi múa, nghĩ lại bản thân chỉ ăn ít trái cây, lại uống hai chén nước ô mai, thà không uống còn hơn, càng uống bụng càng cồn cào.

Mà cũng không biết tên ngốc Đông Phương Cửu kia có biết đường kiếm gì lót dạ không? Phòng tôi còn gì ăn được không ta? Thường ngày Thu Nguyệt đều có chuẩn bị, nhưng hôm nay từ sáng đến giờ bận túi bụi, nào ai có thời gian để chú ý. Có lẽ tôi nên về sớm nghỉ ngơi thôi. Đúng rồi, cả ngày mệt mỏi, về sớm một chút cũng đâu có sao...Tôi về cũng không phải vì tên ngốc kia! Chỉ vì bởi tôi thấy mệt mà thôi!

Ngồi ở trên cao, tôi còn phải giữ hình tượng ngay cả khi ăn uống, tướng ăn không thể quá kinh người. Tôi chỉ có thể e dè nhìn người khác, lợi dụng ống tay áo rộng để hành sự, ăn uống kiểu này thật chẳng thoải mái tí nào. Bắt lấy cơ hội, tôi cắn mạnh hai cái vào miếng đùi dê nướng, vừa ngẩng đầu lên.... Á!~~ Định hù chết tôi hả?

~~Trường sam đen tuyền, con ngươi màu tím, đứng ngay trước mặt tôi vẻ mặt tươi cười, nhìn tôi chằm chằm...

Hứ! Thằng nhóc Giáp, thằng nhóc Ma Y, nhà ngươi tính dọa bà đây đó hả?!

“Giáp, ngươi về rồi sao?” Người khác không biết ‘thân phận’ thật của hắn. Tôi chỉ có thể gọi hắn bằng cái tên khó nghe này.

Hắn gật đầu, cười tà mị, rồi bước ra đứng phía sau Thiên Thiên.

Ái chà, hắn còn tận tụy như vậy sao. ‘Tứ đại hộ vệ’ ban đầu thiếu đi ba người, chỉ còn lại mình hắn, lại kiêm nhiệm những hai chức vụ, thật làm khó cho hắn. Chờ hôm nào đó tôi sẽ tăng lương cho hắn mới được.

“Hoàng tỷ, Giáp hộ vệ đã về từ đêm qua.” Thượng Quan Thiên cười nói.

Tôi sửng sốt, anh giỏi lắm, trở về mà không báo tôi một tiếng, tôi phái anh đi bảo vệ tiểu Thiên Thiên, chứ không hề nói đem tặng anh cho hắn, anh phải biết ai mới là ‘bà chủ’ của anh chứ?! Chuyện tăng lương hả... thôi quên đi nha.

Tôi bất mãn liếc liếc Ma Y Giáp một cái, không thèm lên tiếng.

Xem chừng tôi cũng trụ được một giờ rồi, bây giờ rời đi cũng không có vấn đề, vì thế tôi bưng ‘chung rượu’ đựng đầy nước ô mai định đi tìm lão gia tử. Tôi là vãn bối, dù gì cũng phải kính lão gia tử một ly mới phải phép để rời đi.

Vừa lúc đó Hồ thị lang lại cất cao giọng tuyên bố: “Sở Sở quận chúa sẽ hiến một vũ khúc mừng đại thọ bệ hạ.”

Tôi giật thót cả người, trăm tính ngàn tính ta quên mất tiêu Sở Sở, tôi múa bụng, người khác không ai biết, nhưng Sở Sở nhất định biết, cô ấy cũng ‘xuyên không’ tới mà. Hy vọng cô ấy không nói ra chuyện này. Mà Sở Sở nhà tôi chắc không nói ra đâu.

Hồ thị lang vừa dứt lời, tiếng đàn réo rắt cất lên.

“Lệ người long lanh, nhu mì rơi rớt giữa thương đau, vầng nhật nguyệt kết cong cong nhợt nhạt, đêm trường cứ thế triền miên, ngưng tụ hóa thành giọt sương sớm mai, là ai bên gác tía lầu son, đắm mình nơi tuyệt vọng giá băng.....”

Woooaa, bài Sở Sở hát là của Châu Kiệt Luân nha.... Ha ha... ‘Đài hoa cúc’ quá hay, xuyên không cần phải chuẩn bị một ca khúc hay để hát, chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám ngay, hát tiếp sẽ càng làm người ta kinh ngạc.

Tiếng ca ngân vang, xiêm y thướt tha theo điệu múa uyển chuyển, tà váy xanh biếc tung bay lả lướt, đôi mắt vừa giận vừa mừng như đóa hoa sen nở trên mặt, đôi tay trắng muốt lúc ẩn lúc hiện, nhất thời trong điện tràn ngập phong tình kiều diễm.

Aizza! Sở Sở đã hao tổn không ít tâm tư! Đúng là quá đẹp. Đại mỹ nhân!

Tôi phấn khích nói với Thiên Thiên: “Đệ xem Sở Sở thật tốt với đệ nha, đệ có hai tỷ tỷ tốt lận đó, có biết chưa?”

Một hồi lâu, Thiên Thiên mới trả lời tôi: “Đệ chỉ có một tỷ tỷ.”

Xí, cái tên tiểu tử này, hẹp hòi. Không để ý tới hắn nữa, tôi tiếp tục thưởng ngoạn tiết mục công phu của Sở Sở.

NND thằng nhóc Đông Phương Thất này, tay cầm chén rượu, mắt không rời dáng người thướt tha của Sở Sở nhà tôi, ngay cả mắt cũng lộ rõ vẻ thèm thuồng. Ngược lại với tên Hiên Viên Tiêu, dù sao hắn cũng là một tên thất phu luyện võ, tâm tính vững vàng hơn, cũng chỉ có có ngây người một chút lúc đầu, xong đã sớm hồi phục lại tinh thần. Lại nhìn về phía Tô Tử Chiêm, hình như hắn đã ngà ngà say, trong mắt hiện lên vẻ ái mộ, tôi không kiềm nổi âm thầm lắc đầu.

Aizz! Hồng nhan họa thuỷ a! Cô nói đi Sở Sở, khiêm tốn chút không tốt hay sao, tốt xấu gì thì cũng nên mang cái khăn che mặt để cho mình Hiên Viên Tiêu biết là cô không phải được rồi sao? Đông Phương Thất có mê mẩn cô, đã có người chị như tôi giúp cô xử lý hắn, cũng không khiến hắn chết được! Nhưng lỡ như ông anh họ nhà tôi cũng có tâm ý với cô, tôi phải làm sao mới phải đây?!

(Note: ở chap 10, lúc kết nghĩa chị em, Sở Sở tự nhận mình lớn hơn Lăng Nhi nên đòi làm chị, từ đó Maroon đã dịch theo thứ tự xưng hô như thế, nhưng đến chap này và trở về sau bỗng nhiên lại là Lăng Nhi làm chị, không hiểu tác giả luôn, nhưng dù ai làm chị thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì to tát, nên Maroon không sửa mà cứ dịch đúng theo tác giả viết nhé, kể từ nay đổi lại Lăng Nhi làm tỷ tỷ)

“Aizz!!!” Một tiếng thở dài, không nói hết nỗi băn khoăn trong lòng.

Điệu múa kết thúc, Sở Sở má ngọc ửng hồng, cười e lệ: “Sở Sở tự bêu xấu mình rồi!” Người tuy hướng về phía tiểu Thiên Thiên, nhưng đôi mắt cô ấy không rời khỏi Hiên Viên Tiêu. Haha... Sở Sở nhà tôi cũng ‘thủ đoạn’ ghê chứ. Hắc hắc... câu được kẻ ngốc không có liên quan gì đã đành, ánh mắt xinh đẹp ấy chắc chắn câu được con rùa vàng kia.

Khụ khụ, không nói gì đến Lăng mẹ kế tôi, có người chị nào lại không muốn gửi gắm em gái của mình cho một người tốt đâu chứ?! Sở Sở nhà tôi tuyển vị hôn phu trong đám nhà giàu thì có gì không đúng?! Xí, cho anh cơ hội anh còn không chịu nắm lấy!

Đông Phương Thất dán mắt vào Sở Sở đầy dung tục, hơi thở theo ngực phập phồng, người ngẩn ra. Tôi hung tợn trừng cho hắn một cái, còn lớn giọng ho khan một tiếng, phụ họa theo tiểu Thiên Thiên nói thêm hai ba câu hình thức.

Bất giác, tôi phát hiện Ma Y phía sau tiểu Thiên Thiên đã biến mất lúc nào không hay, tôi toan mở miệng hỏi, chợt nghe một âm thanh trong trẻo cất lên:“Trưởng công chúa, thứ lỗi cho Mộ Dung Xu mạo muội, Mộ Dung Xu có một thỉnh cầu quá đáng.”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 100

Tên ngu ngốc kia, không từ mà biệt

“Trưởng công chúa, thứ lỗi cho Mộ Dung Xu mạo muội, Mộ Dung Xu có một thỉnh cầu quá đáng.”

Tôi nhìn sang phía thanh âm truyền đến, thì thấy một anh chàng thân mặc trường sam lụa màu lam đang mỉm cười nhìn tôi. Anh chàng nọ có hàng lông mày lưỡi mác rậm, một đôi mắt to và một đôi môi mỏng, trông thật là nam tính.

Mộ Dung Xu? Mộ Dung... À! Là lão đại của Thương Mân đây mà! Hắn có một muội muội là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Uyển!

Tôi lập tức tươi cười nói: “Mộ Dung quốc chủ mời nói.”

“Mộ Dung Xu đối với vũ cơ mặc y phục xanh của trưởng công chúa ‘nhất kiến khuynh tâm’, có thể thỉnh trưởng công chúa cho Mộ Dung biết vũ cơ kia hiện tại ở nơi nào?”

“Khụ khụ khụ... À... Khụ khụ...” MD tôi bị sặc nước miếng bởi câu nói của hắn.

“Công chúa?! Trưởng công chúa?” Đôi mắt to của Mộ Dung Xu càng trừng lớn hơn nữa, nhìn tôi khó hiểu.

Cao xanh ơi, con nên làm cái gì bây giờ?!

Kỳ thực, không chỉ mình tôi luống cuống, mà tiểu Thiên Thiên bên cạnh cũng siết chặt nắm đấm, bị dọa mất nửa hồn.

Tôi sớm biết mình xuất hiện ‘tung tăng’, thể nào cũng có người ‘sập bẫy’, con người mà ai cũng đều thích điều mới mẻ, đều hiếu kỳ. Nhưng kiểu gì cũng không ngờ, lại có người lớn gan như vậy dám nói ra điều này giữa bữa tiệc... ách...

Trong điện vô số ánh mắt đều nhìn chòng chọc vào tôi, chờ mong tôi nói ra tung tích của

‘vũ cơ’ kia. Nếu như thật sự có một vũ cơ như thế, tôi mà cung cấp thông tin của cô ấy cho mấy người, cô ấy còn không bị mấy người ăn sống nuốt tươi chắc?!

Một bầy lang sói! Toàn lũ háo sắc!

Tôi làm thế nào để bưng bít vụ này đây?! Chỉ trong vòng vài giây, trong bụng tôi đã nghĩ tới hàng chục biện pháp.

“Mộ Dung quốc chủ, thứ cho Thượng Quan Lăng không thể nói được.” Một câu nói lãnh đạm, trên mặt tôi còn mang theo ý cười.

Mộ Dung Xu sửng sốt, lại hỏi: “Vì sao?”

Tôi cười nói: “Bổn cung tuy cảm động với tấm chân tình của Mộ Dung quốc chủ, cũng muốn nói ra tung tích của vũ cơ, chỉ tiếc...đáng tiếc vũ cơ đó đã sớm là hoa có chủ, Thượng Quan Lăng cũng không còn cách nào.” Sau khi thở dài một tiếng, tôi nói giọng bi thương:“Vũ cơ

đó tên là Mị Nương, là sủng thiếp của Cửu

vương gia Lương quốc.”

Quả nhiên, trong đại điện trỗi lên những âm thanh thổn thức.

Tôi cười thầm trong bụng, tiếp tục ‘sáng tác’: “Từ trước đến nay, Cửu vương gia luôn có giao hảo với hoàng đệ của bổn cung, lần này y có việc không thể tự mình đến đây chúc mừng cho Thiên Thiên được, liền bảo sủng thiếp Mị Nương của y đến hiến một vũ khúc, để biểu lộ tâm ý.”

Thằng nhóc đáng ghét bên cạnh ngồi không yên, muốn nói gì đó, tôi đè tay hắn lại, phóng cho hắn một ánh mắt ‘đừng có nói lung tung’, rồi lại thành khẩn nhìn về phía Mộ Dung Xu.

Một lúc sau, Mộ Dung Xu nở một nụ cười khổ, nói với tôi một câu ‘cảm tạ’, rồi cũng không truy vấn nữa.

Lúc này trong điện im lặng dị thường, vì vậy câu nói lầm bầm của Đông Phương Thất đều bị tất cả mọi người nghe rõ hết.

“Sao bản vương không biết tên tiểu tử đó cất giấu một nữ nhân như thế?!”

“Xì...”

“Ha ha ha...”

Đông Phương Thất nhất thời đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng cúi gằm mặt.

Chẳng biết vì sao, tôi luôn cảm thấy ánh mắt của tiểu thị nữ hình dạng bình thường đứng ở sau lưng Mộ Dung Xu kia nhìn chằm chằm vào tôi cứ là lạ thế nào đó, cười như không cười, như thể nhìn thấu được tôi vậy. Một thị nữ làm sao có gan nhìn chằm chằm vào công chúa của một nước chứ?

Thôi kệ, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì cho mệt. Vội vàng nhân lúc Đông Phương Thất đang thu hút hết sự chú ý của mọi người, tôi chuồn thôi.

An ủi tiểu Thiên Thiên hai câu, chạm cốc với lão gia tử một cái, thuận tiện trao đổi ánh mắt, lại nói vài câu với anh họ độc mồm độc miệng của tôi, trong lúc đó có hai luồng ánh mắt cứ găm chặt vào sau lưng tôi, cho đến khi tôi biến mất khỏi Ngọc Hòa điện.

Lăng Vân cung.

Tôi cầm trong tay hai cái bánh bốc được trên bàn của anh họ độc miệng, hớn hở chạy ào vào sân nhà tôi, suýt tí nữa thì tông vào người Thu Nguyệt.

“Thu Nguyệt ngươi định tông chết ta ư! Chạy vội vàng như vậy làm gì?”

Sắc mặt Thu Nguyệt không được bình thường, có chút trắng bệch, không còn huyết sắc, ánh mắt nhìn tôi cũng hoảng hốt.

“Công... chúa... Là người chạy vội mà...”

“Ờ? Ha ha...” Hình như đúng vậy. Tôi vỗ vỗ vai Thu Nguyệt, dỗ dành: “Không đụng em bị thương chứ?”

Thu Nguyệt lắc đầu.

“Vậy tốt rồi. Ta đi nghỉ ngơi trước. Đúng rồi, bữa nay em không cần hầu hạ ta đi ngủ đâu, cũng đừng cho những người khác tới gần chính điện, biết chưa?”

Thu Nguyệt hình như không dám nhìn tôi, cúi đầu đáp lí nhí.

Đáng tiếc, tôi không nhận ra sự thay đổi nhỏ đó của Thu Nguyệt, tiếp tục cao hứng vô cùng bước vào chính điện, vui vẻ sải bước vào phòng trong.

...Người đâu?

“Đông Phương Cửu?” Tôi hạ giọng gọi hắn. Không ai trả lời.

“Đông Phương Cửu?”

... Hắn... đi rồi...

Ha ha, tôi nên biết hắn đi rồi mới phải...

Hắn đâu có nói sẽ chờ tôi trở lại, đúng vậy, người ta chẳng qua chỉ bảo tôi về sớm một chút, chứ đâu nói chờ tôi.

Nhìn hai miếng bánh đã biến dạng trong tay, dạ dày tôi bỗng thấy khó chịu.

“Nấc... ộc...”

“Công chúa! Công chúa, sao công chúa lại bị ói?!” Thu Nguyệt cuống quít chạy vào đỡ tôi.

“Ta... không sao... ăn phải... đồ thiu thôi...” Tôi được Thu Nguyệt dìu đến bên giường ngồi xuống, cô ấy lại hầu hạ tôi cởi y phục như thưòng lệ, kéo chăn cho tôi, hầu hạ tôi đi ngủ.

“Thu Nguyệt, không phải ta nói hôm nay không cần em hầu hạ rồi ư? Sao em lại vào đây?!” Cũng may tên ngốc Đông Phương Cửu kia đã đi rồi, không thì...

“Nô tỳ...” Thu Nguyệt quanh co úp mở, “Nô tỳ nghe trong phòng công chúa có tiếng động, cứ tưởng rằng là công chúa gọi nô tỳ...”

“Ờ. Không sao rồi, em lui xuống đi, ta ngủ một đêm sẽ khỏe thôi.”

Thu Nguyệt nhìn tôi, muốn nói gì đó, lại nén xuống, thi lễ xong liền đi ra.

Đêm đã khuya, mọi âm thanh đều tĩnh lặng. Uổng công lão nương vì trút giận cho ngươi

mà không để ý thân phân sỉ nhục tên Đông

Phương Thất, còn hạ mình thếp vàng lên mặt ngươi nói lão nương là sủng thiếp của ngươi, còn ngươi thì sao, không thèm nói với lão nương một tiếng đã phủi đít bỏ đi! Không phải nói lo lắng ngày mai là đêm mười lăm trăng tròn hay sao, vậy sao không đợi qua ngày mai? NND hoa ngôn xảo ngữ định lừa dối lão nương! Cũng còn may lão nương tâm tư trầm ổn không lọt vào tròng của ngươi! Hừ, sử dụng mỹ nhân kế với lão nương ngươi không phải một lần hai lần, có lần nào lão nương bị lừa chưa?...

Đông Phương Cửu... cái tên ngu ngốc ngu ngốc kia ~~ lão nương ta hận ngươi!

~Thế là, tôi liên tục chửi bới tên ngốc Đông Phương Cửu kia cho đến tận giây phút cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ.

Giờ Tý ba khắc, ở tận cùng phía Tây Bắc của hoàng cung Ngọc quốc, trong ám lao ngầm của Hình bộ.

Ánh nến lập lòe có thể phân biệt rõ, một nam tử mặc áo lục có chút bất an hỏi một hắc y nam tử cái gì đó.

“Như vậy... thực sự... không sao chứ?”

“Hoàng thượng yên tâm, hoàng thượng làm như vậy cũng không có gì là không thích hợp. Đương nhiên, nếu như hoàng thượng thay đổi chủ ý, thuộc hạ cũng có thể đưa người...”

“Không cần!” Lập tức phủ định câu nói của hắc y nam tử, “Nhưng... lỡ như hoàng tỷ biết được thì làm sao bây giờ?!”

“Trưởng công chúa chắc chắn sẽ lấy đại cục làm trọng.”

“Vậy liệu Lương quốc có thể mượn cớ xuất binh nhằm vào chúng ta?...”

“Hoàng thượng! Lẽ nào hoàng thượng lại sợ sao?” Giọng nói vốn vút cao, sau khi ngừng một lúc, một đôi mắt tím cong cong, lại mỉm cười nói: “Cửu vương gia của Lương quốc không hề có mặt tại Ngọc quốc. Không phải sao, hoàng thượng?”

“...Ừm...” Một lúc lâu sau, nam tử áo lục thở mạnh, thì thầm: “Vì hoàng tỷ, trẫm không sợ, cái gì cũng không sợ...”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.