Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 43

Phiên bản Dịch · 4385 chữ

Chương 101

Đại lễ chấp chính, đêm trăng tròn

Ngọc quốc, Du Thiên năm thứ ba, ngày

15tháng 2. Trời tờ mờ sáng.

Ngọc đế Thượng Quan Thiên đăng cơ tự mình chấp chính.

Thượng Quan Thiên đứng nghiêm trang trên quảng trường lớn bên ngoài Nghị Chính điện, nhận lễ bái của bá quan.

Tất cả bá quan văn võ cùng quỳ trên mặt đất dập đầu, hô ba lần vạn tuế.

Tôi cầm hộp gấm đựng con dấu ‘giám quốc’, từng bước từng bước tiến về phía Thượng Quan Thiên. Hễ tôi tiến một bước liền thấy tiểu Thiên Thiên chớp mắt một cái. Có lẽ hắn cũng đang hồi hộp. Tự mình chấp chính mới là một quân vương thực sự.

Tôi trao ‘giám quốc chi ấn’ vào tay Thượng Quan Thiên, cười nhìn hắn, tiếp theo, tôi quỳ xuống. Rõ ràng cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tôi trở nên cứng đờ, muốn kéo tôi lên, tôi ngẩng đầu cười với hắn, cất cao giọng, nói:“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tiểu Thiên Thiên à, chị của cậu là một đại cô nương ngồi kiệu hoa lần đầu tiên quỳ trước mặt người ta, lại còn là tên tiểu quỷ nhà mi! Nếu sau này cậu làm gì có lỗi với chị, xem chị có đánh cho cậu bán thân bất toại hay không!

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

” Bá quan lại dập đầu hô to lần nữa.

Những nghi thức tiếp đó cũng đơn giản hơn nhiều, không có trưởng công chúa như tôi cũng không có gì trở ngại. Nhìn các tiểu thái giám dọn đi mất một chiếc long ỷ ở chính giữa Nghị Chính điện, thật sự mà nói, trong lòng cũng có chút luyến tiếc. Thì ra ‘buông rèm chấp chính’ lâu ngày, thực sự sẽ bị nghiện, ha ha.

Buổi lễ bận rộn một mạch tới quá giờ Thìn, nghỉ ngơi một lúc, lại bắt đầu chuẩn bị công việc cho đại hôn buổi chiều.

Thừa lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi, tôi kéo tay lão gia tử nhà tôi, tình cảm nói: “Ông ngoại à, ông khỏe rồi, chỉ còn chờ bế chắt trai thôi!”

Lão gia tử nhoẻn miệng cười với tôi, cặp mắt hồ ly tỏa tinh quang, trả lời bằng giọng nói đầy ý xấu: “Sao ông ngoại cứ cảm thấy, Lăng nha đầu nhà ta nên sinh trước một chắt trai cho ông ngoại bế vậy ta?”

Khóe miệng tôi xuôi xị, định lặng lẽ chuồn đi, kết quả bị anh họ độc miệng chặn lại. Hắn hiện tại đang cùng lão gia tử đứng trên một chiến tuyến, hai người không giống như trước đây vừa thấy mặt nhau liền gây sự, giờ hắn lại còn giúp vui cho lão gia tử nữa chứ! Hừ!

“Đúng vậy biểu muội, muội cũng lỡ thì rồi đó, sao còn chưa chịu gả đi?”

“Ta... Ta!...” Nuốt xuống cơn giận này. Liếc cho Tô Tử Chiêm một cái, tôi co giò chạy đi. Hắn ở sau lưng ôm lão gia cười sung sướng run rẩy hết cả người.

Xí ~~ Xí ~~ Nhìn cánh tay gầy nhom của anh đi! Trước tiên hãy nghĩ xem có cô nương nhà nào nguyện ý gả cho anh không rồi hãy nói tôi!

Người của Khâm Thiên Giám chọn xong giờ lành là giờ Mùi ba khắc, cử hành đại lễ sắc phong.

Ngọc quốc Dực châu, Yên quận chúa, Tư

Đồ Vũ Yên, tấn phong Đức Ý hoàng quý phi.

Hôm qua, Dực quốc dâng thọ lễ tặng tiểu Thiên Thiên chính là ‘một bức thư hàng’, từ nay về sau sẽ không còn Dực quốc, chỉ có Ngọc quốc Dực châu, phong Tư Đồ Kính là Thuận vương, quản lý Dực châu.

Bởi vì không phải cưới hoàng hậu, cho nên không thể gọi là đại hôn, có điều nghi thức phô trương cũng giống y như đội hình nghênh đón hoàng hậu. Đã thế, tôi còn cố ý sai người chuẩn bị một cái ấn ‘hoàng quý phi’. Mặc dù tiểu Thiên Thiên nhà tôi sau này cũng không cưới hoàng hậu nữa, nhưng ấn giám của hoàng hậu thì không thể tùy tiện sử dụng, cho nên lấy cái ấn tôi đã chuẩn bị ban cho Đức Ý hoàng quý phi, tiểu Vũ Yên, cho có hình thức.

Nhìn tiểu Thiên Thiên nắm dải lụa đỏ cùng Tư Đồ Vũ Yên di giá Ngọc Trữ cung, một nụ cười bất giác xuất hiện trên mặt tôi. Lẽ nào cha mẹ nhìn con cái kết hôn, chính là cái cảm giác này?

“Sao ta cảm thấy hoàng thượng không hề thích Đức Ý hoàng quý phi này chút nào.”

Tô Tử Chiêm đứng bên cạnh tôi, thì thầm.

Tôi vừa nghe, trong lòng thấy khó chịu. Cái gì gọi là không thích? Có biết câu ‘lâu ngày sinh tình’ không vậy? Hắn nói như vậy chỉ khiến tôi cảm thấy mình đã làm sai, khiến con nhà người ta phải chịu thiệt thòi.

“Ta cảm thấy tiểu Vũ Yên rất xứng với tiểu

Thiên Thiên nhà ta!”

“Ha ha, công chúa, hoàng thượng không còn là tiểu Thiên Thiên trong mắt muội nữa rồi! Hoàng thượng tự mình chấp chính rồi.” Tô Tử Chiêm bí hiểm nhìn tôi, “Chẳng phải muội đã quỳ xuống tung hô vạn tuế rồi sao? Mới mấy canh giờ đã quên mất?”

“Xí!~” Tự mình chấp chính thì thế nào? Tự

mình chấp chính thì là đại nhân chắc?! Vậy cũng chỉlà tiểu đại nhân thôi!

Tôi cũng không thèm tranh cãi với ông anh họ độc miệng như mọi khi, thở dài, tôi nhìn hắn, nhìn thật sâu vào đôi mắt xanh lục của hắn, trịnh trọng nói: “Mong huynh hãy cố gắng phụ tá hoàng thượng giúp hắn có thể trở thành một thiên cổ minh quân. Cũng mong huynh trở thành một đế sư nổi danh trong sử sách!”

Tô Tử Chiêm cau chặt đầu mày, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc lâu, hắn khổ sở đổi lại bản sắc phong lưu, cười nói với tôi: “Tử Chiêm xin ghi khắc lời giáo huấn của công chúa.”

Mặc dù là đối đáp như vậy, nhưng tôi biết hắn hiểu.

Anh họ độc miệng, anh sẽ trở thành một đế sư tốt, hoặc có thể, sau này anh sẽ tiếp nối lão gia tử trở thành một tướng quốc tốt, vì tiểu Thiên Thiên, vì Tô gia, vì bách tính, càng vì chính bản thân anh.

Aizzz, tôi còn phải suy nghĩ chờ tôi ‘trở về’

sẽ góp thêm trò vui cho anh!

Giờ Thân, Lăng Vân cung.

Nhác thấy màn đêm sắp sụp xuống, trái tim tôi đập loạn xị không ngừng, mí mắt phải cũng giựt lia lịa. Tôi luôn cảm thấy ngày hôm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cho dù tối nay vẫn có thể bình yên vượt qua được, nhưng còn tháng sau thì sao? Rồi cả tháng sau sau nữa? Tôi thấy nếu không tìm được kẻ trúng cổ đực, tôi sẽ bị điên trước khi bị chết.

Ông trời ơi, sao lại hành hạ con người ta như thế?!

“Aaaaaa! ~~Ông trời ơi ~~ Rốt cuộc là ai trúng cổ đực đây!~~”

Một bộ trường sam đen tuyền, vạt áo ôm sát người hiện rõ cơ bụng rắn chắc, một đôi mắt tím tà mị nhìn tôi chằm chằm gần trong gang tấc, trong nháy mắt mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người tôi.

“Yến Tứ Phương, ngươi bị bệnh hả?! Sao vào mà không gõ cửa?”

“Ha ha, hiện tại Yến mỗ là hộ vệ của công chúa, Giáp trước giờ đều như thế.”

“Ngươi!——” Còn dám tranh luận, cái đồ điêu nô! “Ta từ lâu đã không cần hộ vệ nữa rồi. Ngươi đi bảo vệ Thiên Thiên đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” Tôi xoay một vòng trên ghế, quay lưng về phía Yến Tứ Phương.

“Thuộc hạ bây giờ đến chỗhoàng thượng, sợ rằng không thích hợp.” Yến Tứ Phương nheo mắt, cười nhìn ta.

“...Ừm.” Lúc động phòng hoa chúc, ai mà thích có người núp trong bóng tối dòm lén chứ? Khụ khụ... Quên đi. “Vậy ngươi đi ra ngoài đi, chỗ ta thật sự không cần ai hết.”

“Công chúa đang lo lắng cho đêm nay sao?” Vừa nói, Yến Tứ Phương còn cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, góc độ ngẩng đầu lên trông sao mà giống đang ‘ngắm trăng’ vậy không biết?

“Lời vô ích!” Nếu không tại tên Ma Y vô dụng nhà ngươi, tôi còn phải lo lắng cái chuyện chết tiệt này nhiều như vậy sao?!

“Thuộc hạ muốn biết, nếu như công chúa tìm ra được kẻ trúng cổ đực, sẽ xử trí như thế nào?”

Ách... Tôi xoay người lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Yến Tứ Phương. Đúng đó, tôi vẫn chưa nghĩ đến. Suy cho cùng tôi không thể giết kẻ kia được, giết hắn chẳng khác nào tôi tự sát! Lẽ nào tôi phải giam hắn vào nơi bí mật? Vậy cũng không ổn, nếu như lúc nào cũng bị giam cầm, người nọ mắc chứng trầm uất, sau đó không lâu sẽ toi đời thì làm sao bây giờ? Chẳng phải tôi tự sát từ từ hay sao!

Hắc hắc ~ “Ha, nếu là mỹ nam ta sẽ thu nhận, nếu là xấu nam... thì... thì ban cho hắn một chỗ ở phái người trông nom hắn, nhất quyết giữ cho hắn sống lâu trăm tuổi.”

Hình như Yến Tứ Phương không ngờ tới tôi sẽ nói như vậy, vẻ mặt có hơi ngẩn ra, sau đó liền thoải mái nở nụ cười: “Công chúa thực đúng là nữ trung hào kiệt!~”

Xí, tôi biết anh đang mỉa mai tôi. Đồ thuộc hạ nhà mi xem tôi là chủ tử khi nào chứ?

“Nếu kẻ trúng cổ độc là một người giống thuộc hạ, không biết công chúa sẽ ban cho thuộc hạ một chỗ ở, hay là — thu nhận?”

Đôi mắt tìm hàm chứa ý cười nhìn tôi, rõ ràng không thấy gì cả, nhưng lại khiến tôi cảm thấy sâu không thể dò.

Tôi hoàn hồn, suy ngẫm câu hỏi của Yến Tứ Phương, cảm thấy rất buồn cười, quyết định trêu ghẹo hắn. Vì vậy, cười tà nói với hắn: “Một đại mỹ nhân giống như Yến, mấy trăm năm mới có một người, bổn cung tất nhiên là muốn thu về thương yêu cả đời chứ còn sao nữa!

” Dứt lời, tôi còn đá lông nheo với hắn một cái, biểu hiện thô tục.

Yến Tứ Phương bỗng nhiên nghiêm mặt, nhìn chòng chọc tôi hồi lâu, rồi nói: “Công chúa nghỉ ngơi đi, Giáp xin lui xuống trước.”

“Hả?!” Vậy là sao? Bị dọa sợ chết khiếp rồi hả? Đâu phải tôi lập tức lôi hắn ra lột quần áo

‘hành quyết ngay tại chỗ’ đâu chớ, hắn chuồn nhanh như vậy làm cái gì?! Xí~ não có khối u à!

Giờ Thân ba khắc, trong ‘Phượng Lai khách điếm’ chỉ cách Tô phủ một con phố.

Trong một gian phòng hảo hạng bình thường. “Sư phụ ~!” Vô Cầu mừng rỡ nhảy cẫng lên,

nhảy đến trước mặt Yến Tứ Phương.

Yến Tứ Phương vỗ đầu Vô Cầu gần như cưng chiều, ôn nhu nói: “Đói bụng chưa, vi sư dẫn ngươi đi ăn.”

Yến Tứ Phương lúc này đã thay một bộ bạch sam trên có thêu một đóa hồng mai lớn, mặt đeo sa mỏng, chỉ để lộ ra một nửa đóa Mạn Châu Sa Hoa yêu mị đỏ chót ở đuôi trái mắt.

“Dạ!~~” Vô Cầu vui mừng không thôi. “Không phải sư phụ nói đến hoàng cung Ngọc quốc thăm Lăng công chúa sao? Gặp Lăng công chúa chưa? Nàng thế nào rồi? Có nhắc tới Vô Cầu hay không?”

Đối với Vô Cầu mồm miệng tíu tít, Yến Tứ

Phương chỉ lắc đầu cười, nhưng không trả lời.

“Sư phụ ~~ rốt cuộc sư phụ có gặp được

Lăng...”

“Vô Cầu, im miệng.” Yến Tứ Phương lại tỏ thái độ lạnh lùng như trước, hại Vô Cầu sợ quá vội vàng ngậm miệng.

Không bao lâu sau, tiểu Vô Cầu giống như quên mất mệnh lệnh của Yến Tứ Phương, mở lớn hai mắt, khẩn trương nói: “Sư phụ sư phụ! Tối nay là đêm trăng tròn! Lăng công chúa không nguy hiểm chứ? Tìm ra được người trúng cổ đực chưa? Sư phụ thật sự không thể giải được ‘Đồng quy’ sao?!” Thằng nhóc trông như bị ai bắt nạt, mất hết tinh thần, cúi gằm mặt, lầm bầm tự nói: “Cũng không biết sư phụ của sư phụ, lúc lão nhân gia còn tại thế có thể giải

‘Đồng quy’ hay không...”

Yến Tứ Phương bị Vô Cầu chọc cho đầu muốn vỡ ra làm hai, bất đắc dĩ đưa tay gõ lên đầu hắn một cái, quát to: “Nguyên ngày hôm nay đừng để vi sư nghe được giọng ngươi nữa! Nếu không vi sư sẽ cắt lưỡi ngươi ra!”

Vô Cầu lập tức tròn xoe hai mắt, hai tay bịt miệng, không dám lên tiếng.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 102

Đêm trăng tròn, chạy trời không khỏi nắng? [1]

Giờ Dậu, Lăng Vân cung.

“Thu Nguyệt ~~ Thu Nguyệt ~~”

“Công chúa, nô tỳ ở đây.” Thu Nguyệt bị tôi gào tên, cuống quít bỏ dở việc đang làm, chạy vội tới cạnh tôi.

“Thu Nguyệt

Ta đau đầu.”

“Dạ biết, nô tỳ xoa cho công chúa.” “Thu Nguyệt, ta đói.”

“Nô tỳ chẳng phải đang lột hạch đào cho công chúa ăn sao?”

“Thu Nguyệt, ta khát.”

“...Công chúa, người đang cầm chén nước ô mai kìa.”

“Ách...” Tôi hé mắt ra, liếc trộm ra ngoài cửa sổ, má ơi, trời sắp tối tới nơi rồi. Trời mà tối, mặt trăng sẽ hiện ra? Không xong, mắt tôi máy càng lúc càng hăng...“Thu Nguyệt, Thu Nguyệt! Mạc Ly đã kiểm tra xung quanh Lăng Vân cung chưa? Xác định không còn tên sứ giả không biết chừng mực nào còn lởn vởn trong hoàng cung chứ?”

“Công chúa! Vĩnh An vương đã kiểm tra ba lần rồi.” Thu Nguyệt lặng lẽ tiếp tục dùng cây búa nhỏ đập quả hạch đào.

“Thôi dẹp đi! Thu Nguyệt, đừng gõ nữa, ta nghe nhức đầu lắm... Vậy, mấy tên quan viên đều xuất cung rồi chứ?”

“Công chúa, xin yên tâm, Lăng Vân cung, thậm chí toàn bộ hoàng cung, ngoại trừhoàng thượng thì không còn một nam nhân nào khác.” Thu Nguyệt đút hạch đào vào trong cái miệng đang mở lớn của tôi, ôn nhu nhìn tôi.

“Ờ...” Tôi yên tâm rồi, “Em chắc chứ?”

“Công chúa...” Thu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục xoa huyệt hái dương cho tôi.

Chắc Thu Nguyệt cũng sắp bị tôi làm cho điên theo. Thật ngại quá... Tôi nghiêng đầu đi một chút, tìm một tư thế thoải mái hơn...

“Thu Nguyệt, đó là cái gì?” Ta chỉ vào một đống màu hồng tươi nằm dưới gầm bàn cách đó không xa...

Lẽ nào là cái mặt nạ da người của tên ngu ngốc kia?!

Tôi nhảy từ trên giường xuống đất, lao tới chỗ cái bàn ngồi sụp xuống...

Quả nhiên... là một cái mặt nạ da người, tuy rằng không nhận ra có phải là khuôn mặt của Ất hay không, nhưng có thể khẳng định chắn chắn đây là của Đông Phương Cửu để lại.

Nhưng vì sao hắn đi mà không mang mặt nạ? Hắn dám để khuôn mặt thật của mình chạy ra đường sao? Không phải chứ? Đùa à?

“Công... Công chúa...” Thu Nguyệt đứng phía sau, hình như sau khi nhìn thấy chiếc mặt nạ da người trong tay tôi thì có chút khẩn trương, nói năng lắp bắp.

Cô ấy rất lạ...

Lạ ở chỗ nào?... Đêm qua, tôi vội vã chạy về từ bữa tiệc, Thu Nguyệt thấy tôi hình như cũng có phản ứng này...

Hình như có cái gì đó sắp sửa phá kén chui ra để lộ rõ chân tướng.

Tôi đứng lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang hoảng hốt của Thu Nguyệt, lạnh giọng hỏi: “Thu Nguyệt, đêm hôm qua, trong phòng ta có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Thu Nguyệt luống cuống lắc đầu, lắc lia lịa không ngừng, trong mắt đã ngân ngấn nước.

“Không... không có gì... công chúa...”

“Thu Nguyệt! Ngươi biết hậu quả của việc lừa gạt bổn cung không? Hử?!” Tôi đập mạnh tay lên bàn, mặt đá cẩm thạch kiên cố phát ra một tiếng kêu chói tai. “Nói!——”

Thu Nguyệt quỳ sụp xuống, giọng run rẩy: “Công chúa tha mạng ~~ nô tỳ... nô tỳ...”

“Nói mau — người trong phòng ta đi đâu rồi? Bị ai đưa đi?” Lại đập mạnh một phát, chấn động cả cổ tay đau buốt. “Thu Nguyệt, ngươi mau nói cho ta biết a...” Giọng nói của tôi nghe còn run hơn cả Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt cuồn cuộn trào ra, cô ấy nức nở nói: “Là hộ vệ Giáp dẫn theo ảnh vệ của hoàng thượng bắt đi...”

“Cái gì?!” Bỗng dưng, tôi cảm thấy trời đất ngả nghiêng.

“Công chúa công chúa, người không sao chứ?” Thu Nguyệt đứng vụt dậy đỡ lấy tôi.

Hít sâu mấy hơi, tôi dần dần bình tĩnh trở lại. Giờ không phải là lúc trách tội Thu Nguyệt, huống hồ chuyện này cũng không thể trách cô ấy, hoàng thượng phái người tới bắt người, không cho cô ấy nói, cô ấy có thể nói sao? Nói ra là kháng chỉ, thế nhưng biết rõ bị giết, cũng có thể ngầm ám chỉ mà.

Tôi nở nụ cười tỏ ý xin lỗi Thu Nguyệt: “Vừa rồi quá hung dữ với em, ta xin lỗi Thu Nguyệt.”

“Công chúa!...” Thu Nguyệt lấy tay lau nước mắt trên mặt, ngừng khóc, lại quỳ xuống đất lần nữa, dập đầu với tôi, “Công chúa, nô tỳ xin lỗi công chúa, nhưng xin công chúa đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ xin thề không bao giờ giấu diếm bất cứ điều gì với công chúa nữa, nếu phạm lời thề, nô tỳ chắc chắn bị vạn tiễn xuyên tim, chịu hết nổi khổ lăng trì!”

“Đứng lên đi, Thu Nguyệt.” Tôi hiện tại cả người chẳng còn sức lực, ngồi sụp xuống ghế, không biết phải làm gì. “Thu Nguyệt, em có biết bọn họ bắt người đi đâu không?”

Thu Nguyệt lắc đầu nói: “Hộ vệ Giáp dẫn theo người nhanh như chớp đã trói gô người kia lại, sau đó dặn nô tỳ không được nói cho công chúa biết. Chuyện còn lại, nô tỳ không biết gì cả.”

“Giáp đến đây lúc nào?”

“Không lâu trước khi công chúa trở về.”

Ừm, căn cứ theo thời gian, thì có nghĩa là sau khi Giáp ra mắt tôi ở Ngọc Hòa điện xong mới chạy đến chỗ tôi bắt Đông Phương Cửu đi. Lúc hắn rời đi vẫn còn lâu mới kết thúc bữa tiệc, sứ giả các quốc gia đều có mặt, không biết trong đó có thích khách muốn hành thích Thiên Thiên hay không, hắn làm hộ vệ cho nên không thể đưa Đông Phương Cửu đến chỗ nào quá xa, nếu không, hắn sẽ không thể kịp quay về bữa tiệc.

Hắn sẽ không thẳng tay giết chết Đông Phương Cửu chứ? Không đâu, chắc là không, Thiên Thiên sai ảnh vệ đi theo hắn, như vậy cho dù Thiên Thiên muốn làm gì Đông Phương Cửu, nhất định cũng phải đích thân nhìn thấy Đông Phương Cửu rồi mới có thể...

Ha ha... Ha ha... Được lắm, tiểu Thiên Thiên quả thật không còn là đứa trẻ nữa rồi, có thể tự mình quyết định rồi ư? Dám đến chỗ của tôi bắt người của tôi? Kẻ cầm đầu lại chính là thuộc hạ của tôi! Ha ha, thói đời thay đổi thật là nhanh.

“Thu Nguyệt, trong cung có chỗ nào giam giữ phạm nhân không?”

Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Ở góc Tây Bắc hoàng cung có một ám lao của Hình bộ.”

“Tốt!” Chính là chỗ đó rồi. Tôi nhấc chân đi ra ngoài, vừa đi vừa xua tay với Thu Nguyệt đang định đi theo tôi, nói: “Thu Nguyệt em đợi ở Lăng Vân cung đừng đi đâu hết. Không, em đi tìm Mạc Ly, bảo hắn khẩn cấp tiến cung tìm ta!”

“Bảo Vĩnh An vương đến đâu tìm công chúa?”

“...Bảo hắn đến chỗ Hình bộ ám lao chờ ta!” Nếu như tôi không lay chuyển được tiểu Thiên Thiên, vậy đi cướp ngục!

......

Hoàng cung Ngọc quốc, Ngọc Trữ cung. “Công chúa ~~ làm như vậy không đượcđâu

~~ ngàn vạn lần không được~~”

Lão thái giám Kim Thuận lông mày chữ bát, mặt béo núc ních không ra hình dạng gì dang cả hai tay muốn ngăn cản tôi đang xông vào điện.

Dám cản tôi? “Tiểu Kim Tử, ngươi đừng tưởng rằng có hoàng thượng làm chỗ dựa, thì ngay cả bổn cung cũng không xem ra gì! Ngươi còn không thu móng vuốt của mình lại! Muốn bổn cung chặt đứt ném cho chó ăn không?”

“Công chúa~~” Lão thái giám vừa nói vừa nức nở:“Xin công chúa khai... khai ân, để lại cho lão nô cái mạng ~~ Lão nô thật sự không thể để ngài vào!~~ Hôm nay chính là ngày đại hôn của hoàng thượng!~~ Công chúa ~~” Kim Thuận nói mà nước mắt nước mũi đầm đìa.

Cho dù tôi thông cảm với hắn, lúc này tôi cũng không hơi đâu mà để ý, một cước đạp cục thịt viên hắn sang một bên, xách váy xông vào bên trong phòng tân hôn của Thiên Thiên. Xem như đang nháo động phòng!

“Thượng Quan Thiên ngươi ra đây cho ta!” Tôi vẫn để lại cho hắn mặt mũi, chưa vào Đông Noãn các, tôi đợi hắn từ bên trong đi ra. Tôi cũng không muốn nhìn thấy những thứ không nên xem.

Không bao lâu sau, tiểu Thiên Thiên vẻ mặt tỉnh rụi chậm rãi bước ra từ Đông Noãn các.

Tôi nhìn thấy hắn, liền tức muốn lộn ruột, vậy mà hắn chẳng có vẻ gì là sốt ruột, còn bước đi thong thả, hắn không biết bà chị của hắn vì sao lại chạy tới đây sao?! Hả?! Cũng có tới mấy kilômét chứ ít gì?!

“Hoàng tỷ, có chuyện gì mà không thể gặp trẫm không được sao?”

“Thiên Thiên, ngươi bắt Đông... ngươi bắt hắn đi đâu rồi?!” Không thể nói ra tên Đông Phương Cửu, lỡ như để ‘kẻ xấu bụng’ nghe được lợi dụng thì phiền phức.

Những người biết Đông Phương Cửu đến chắc cũng chỉ có Giáp và ảnh vệ mấy người đó thôi, ảnh vệ thì tuyệt sẽ không phản bội lại chủ nhân của mình, sẽ không phản bội Thượng Quan Thiên, bởi vì từ trước tới giờ bọn họ đều phải ăn một loại thuốc đặc thù để kéo dài tuổi thọ, trừ phi là không muốn sống, nếu không thì tuyệt đối sẽ không phản bội.

“Hoàng tỷ xin hãy lấy đại cục làm trọng.” Thượng Quan Thiên tiến lên vài bước, ghé vào bên tai tôi lại nói: “Trẫm muốn nhất thống thiên hạ, hắn là sớm muộn gì cũng phải diệt trừ, đúng hay không, hoàng tỷ?”

Tôi giật mình, mãi không nói nên lời.

“Nhưng... nhưng...” Tôi hạ thấp giọng, hỏi: “Cứ coi như là muốn nhất thống thiên hạ, vậy kẻ địch của ngươi cũng là Đông Phương Tấn!” Tôi thừa nhận lời này của tôi, rất giả dối. Chẳng có ai lại xem Đông Phương Tấn là vật cản đường cả. Hiên Viên Tiêu cũng không, Âu Dương Vân cũng không. Mà Thượng Quan Thiên cũng không còn là của ‘em trai ngốc’ của tôi nữa rồi, hắn đã tự mình chấp chính, không muốn ngốc cũng chẳng muốn lừa dối tôi, đương nhiên cũng sẽ không tin.

“Hoàng tỷ đang nói đùa sao?” Bích mâu nháy một cái, giảo hoạt nhìn tôi, không muốn nhiều lời.

“Đông Phương Thất! Đông Phương Thất cũng khá uy...”

“Trẫm không phải kẻ ngu si, hoàng tỷ.”

Thượng Quan Thiên cười với tôi, nụ cười này

thực sự có thâm ý khác, càng ẩn chứa vài phần cảnh cáo. “Tiểu Kim Tử, đưa trưởng công chúa về Lăng Vân cung.”

“Không cần!” Tôi nhìn Thượng Quan Thiên một cái, tiểu Thiên Thiên từ trước tới giờ chưa từng dùng ánh mắt cảnh cáo tôi, đã không còn nữa rồi. Lẽ nào đây là tự mình chấp chính? Đây là quyền lực? Có quyền lực rồi thì sẽ như vậy?! Hắn làm thế nào xác định căn cơ bản thân đã vững chắc? Tôi không làm giám quốc công chúa nữa lẽ nào sẽ...

Hắn không thể nào đối với tôi như vậy, nhất định có ẩn tình, nhất định.

Hắn phải nên biết rằng, mặc kệ là ‘Thượng Quan Lăng’ nào cũng đều thật lòng đối với hắn, nếu như hắn muốn quyền lực, bất luận ‘tôi’ là ai đều sẽ cho hắn thứ hắn muốn!

Nếu như không phải là vì ghi hận tôi nhiều năm ‘chiếm giữ’ ‘quyền lực’ của hắn, vậy thì bởi vì sao? Vì sao chứ?

“Vì sao?” Tôi tiến đến gần, tay xoa nhẹ lên mặt hắn, ôn hòa hỏi: “Thiên Thiên, nói cho hoàng tỷ biết, rốt cuộc là vì sao?” Vì sao cậu nhất định phải bắt Đông Phương Cửu! Vì sao...

Trong đôi mắt Thượng Quan Thiên tràn ngập nhu tình, hắn cúi đầu nhìn tôi, bất thình lình kéo tôi vào lồng ngực ấm áp của hắn.

“Tỷ, tỷ sẽ không hiểu đâu. Không bao giờ hiểu được...” Một tiếng thở dài, trượt qua tai tôi.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.