Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 41

Phiên bản Dịch · 4830 chữ

Chương 97

Lễ mừng thọ yến, có mỹ nhân đến

Ngọc quốc, Du Thiên năm thứ ba, ngày 14 tháng 2.

“Công chúa!

Cũng may hai mắt tôi lanh lẹ, mới vừa nhác thấy Tiểu Phúc Tử nhà tôi há miệng ra, tôi đã lập tức bịt kín hai lỗ tai lại, bằng không tôi lại bị ù tai nguyên cả ngày.

Thấy hắn lại gần, tôi mới bỏ tay ra, cười hì hì nói: “Có phải đến lúc lên đại điện rồi không?”

Hôm nay là ngày sinh nhật tròn mười tám

tuổi của tiểu Thiên Thiên nhà tôi, cũng là ngày

lễ tình nhân đầu tiên mà mỗ Lăng tôi trải qua ở nơi này, đương nhiên, tôi cũng hy vọng nó cũng là lễ tình nhân cuối cùng mà tôi trải qua ở đây.

Được rồi, không cần nhắc tôi cái gì là dương lịch, hay âm lịch, trong cái không gian không hiểu ra sao cả này, làm ‘người sáng lập đầu tiên’ như mỗ Lăng tôi đây được nắm toàn quyền quyết định.

Tiểu Phúc Tử cười nịnh nọt, nói: “Hoàng thượng mời trưởng công chúa di giá Ngọc trì tắm gội.”

“Ồ, được.” Sao lạ vậy ta? Thằng nhóc kia sinh nhật cần tắm rửa trai giới, thậm chí là lễ rửa tội, thì cũng là bình thường. Nhưng vì sao tôi cũng phải tắm gội?! Thôi kệ, bỏ đi, dù gì tôi cũng phải thay đồ, lát nữa còn phải biểu diễn cho tiểu Thiên Thiên xem một ‘tiết mục’ để chúc mùng sinh nhật hắn nữa.

Xoay người tôi liền đi về phía trắc điện, song hỷ trắc điện của tôi chính là phòng tắm lớn của tôi, lớn đến nỗi có thể bơi lội tung tăng trong đó!

“Công chúa ~~ không phải! Nhầm rồi, không phải phòng tắm của người, là Ngọc trì!~”

“Gì?!” Tôi quay lại mở to mắt nhìn Tiểu Phúc Tử, đúng lúc Thu Nguyệt cũng vội vã chạy đến, trong tay cầm ‘chiến phục’ mà tôi bảo cô ấy sai người chuẩn bị.

“Công chúa, ‘Ngọc trì’ ở hậu viện Phụng Thiên các mà!” Tiểu Phúc Tử nhìn tôi, biểu hiện của tôi ở trong mắt hắn gọi là sửng sốt.

Tôi không dám hỏi hắn cái ‘dục trì’ (*) hắn nói và cái ‘dục trì’ của tôi rốt cuộc có gì khác nhau, tôi sợ nói sai nửa câu thôi cũng dẫn tới phiền toái không cần thiết, hoặc là, khiến thân phận củatôi bị nghi ngờ.

(*) Dục trì (bể tắm) và Ngọc trì đều phát âm là [yùchí]

Vì thế, tôi cười hì hì khoát tay với hắn, ý bảo hắn đi trước dẫn đường. Rốt cuộc, đến lúc tôi tận mắt nhìn thấy trên bức hoành phi bằng ngọc thạch có khắc hai chữ ‘Ngọc Trì’ to màu trắng tôi mới hoàn toàn hiểu ra, ha ha, đồng âm mà không đồng tự!

(*) Tự=chữ.

“Trưởng công chúa mời tắm rửa.” Dứt lời, Tiểu Phúc Tử nhà tôi quay đầu, không cần bảo cũng tự động rời khỏi Phụng Thiên các. Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục sải bước về phía trước, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn trướng xanh biếc, hồ nước sương khói nghi ngút đã gần ngay trước mắt, khiến tôi hết sức giật mình. Là suối nước nóng a! Biết bao lâu tôi đã không được ngâm suối nước nóng rồi?! Thật không ngờ ở trong hoàng cung lại có suối nước nóng?! Ha ha, ngày tháng của tôi cũng thật hạnh phúc.

“Thu Nguyệt.” Tôi quay đầu lại, í?! Thu Nguyệt đâu rồi?! Hắc hắc, ngâm nước nóng cho sướng, lại kêu Thu Nguyệt giúp tôi kì cọ, toàn thân có thể sảng khoái gấp đôi.

Tôi nhanh nhẹn lột bỏ y phục của mình ra, nhào xuống hồ. “Thu Nguyệt, Thu Nguyệt!~~ Em cũng xuống đây giúp ta kỳ lưng!”

Aizz

ngâm suối nước nóng thật là thoải mái, phiền não hay mệt mỏi gì chỉ cần ngâm mình trong đây, cả người đều thoải mái. Hi hi, ha ha...“Mau xuống đi, thật thoải mái!” Tôi lại gọi.

Lúc này Thu Nguyệt mới bưng một thùng cánh hoa bước vào, rải cánh hoa vào trong hồ, ôn nhu nhìn tôi, mỉm cười nói: “Công chúa thật thích nói đùa, ‘Ngọc trì’ này chỉ có hoàng thượng có thể tới, ngay cả hoàng hậu cũng không được phép tắm gội ở đây, nô tì sao dám bước xuống chứ!”

Từ từ...... Thu Nguyệt vừa nói cái gì?! Chỉ cóhoàng thượng mới có thể tới?! Vậy tôi là cái gì?! Tôi, tôi không phải muốn soán quyền đoạt ngôi vua đâu nha! Tôi đang làm giám quốc công chúa rất tốt đó!

“Hoàng thượng nghe nói công chúa bị trẹo chân, bởi vậy mới phá lệ cho công chúa đến

‘Ngọc trì’ tắm rửa.” Thu Nguyệt vừa rải cánh hoa vừa nói:“Công hiệu chữa thương của ‘Ngọc trì’ này tốt lắm.”

“Á?! Thu Nguyệt, vậy hắn không biết vì sao ta bị trẹo chân chứ?!” Tôi đang định cho hắn một sự kinh ngạc.

Thu Nguyệt cười nói: “Công chúa yên tâm, miệng nô tì kín lắm, cho đến bây giờhoàng thượng vẫn chưa biết ‘tâm sức’ của công chúa.”

Tôi ngửa bốn vó lên trời giữa làn nước nóng, đầu gác lên thành hồ, tùy tiện ‘ờ’ một tiếng, nhắm mắt lại hưởng thụ.

Ngày hôm kia, lão gia tử nhà tôi không phụ sự mong đợi của mọi người đã đưa cô em dâu Tư Đồ Vũ Yên của tôi về. Tiểu nha đầu Tư Đồ Vũ Yên này tôi nhìn rất thích, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, hồng hào, đôi mắt màu nâu nhạt, tròn xoe long lanh, cái mũi nho nhỏ, miệng nho nhỏ, vừa nhìn đã biết là kiểu mẫu baby ngoan ngoãn. Aizz, cưới một cô vợ như thế về nhà, tiểu Thiên Thiên nhà tôi cũng không đến nỗi bị bắt nạt. Ha ha, người làm chị như tôi đây suy nghĩ chu đáo biết bao.

Lắc lắc đầu, tôi chuyển mình, xoay lưng lên trên, nằm sấp xuống.

“Thoải mái quá!

Tôi tắm rửa thoải mái từ đầu đến chân, lúc bước lên bờ, làn da trở nên đỏ hồng giống như vừa luộc nước sôi, khoác lên người chiếc áo choàng tắm, một chiếc áo choàng dài màu trắng viền chỉ bạc thêu mẫu đơn non nước, chiếc thắt lưng bích sắc khảm bạch ngọc, tạo nên vẻ quý phái mười phần.

Không phải chứ, ngay cả áo choàng tắm mà cũng phải phô trương như vậy sao?!

Để mặc Thu Nguyệt nhẹ nhàng lau khô tóc cho tôi, tôi nằm trên chiếc ghế dựa bằng ngọc thạch bên cạnh hồ ăn hoa quả.

“Xong rồi. Mời công chúa đến nội điện

Phụng Thiên các thay quần áo.”

“Ờ, được. Thu Nguyệt, ngươi đem y phục đã may xong lại chưa?”

“Dạ, nô tì đã đem y sam đặt ở nội điện.”

“Ừm, bọn người Thiên Thiên đều đã ở Ngọc

Hòa điện hết rồi sao?”

“Hồi công chúa, bệ hạ cùng với các vị đại nhân, còn có sứ giả các nước đều đã ở trong Ngọc Hòa điện. Lễ mừng thọ của bệ hạ cũng đã bắt đầu rồi.”

“Tốt, vậy ta cũng phải nhanh chóng thay y phục rồi đi thôi.” Tôi và Thu Nguyệt một hỏi một đáp đi vào nội điện Phụng Thiên các, “Còn

‘nhóm nhạc’ kia cũng chuẩn bị xong rồi chứ?!”

Thu Nguyệt ngẩn ra một lát, hỏi: “Ý công chúa là ban nhạc ‘đệm’ sao?”

“Ừm đúng đúng đúng.” Tôi quên mất cổ nhân gọi dàn nhạc đệm đàn cho vũ công múa là ban nhạc đệm.

Tôi xưa nay vẫn để mặt mộc ra ngoài gặp người, hiếm khi nào ngồi trước gương đồng vẽ mày tô mắt. Giữa ấn đường còn điểm thêm một chấm đỏ càng lộ vẻ lẳng lơ mê hoặc, quét một lớp mực lên hàng mi dài rậm cong vút, tăng thêm vẻ nhu tình, trên mí mắt còn bôi thêm một lớp phấn mắt xanh biếc lấp lánh, liếc mắt lúng liếng, trên sống mũi phủ một lớp phấn bạc, càng lộ vẻ thanh tú, trên môi còn bôi một lớp son hồng thật mỏng, thật sự là một mỹ nhân như ngọc.

Ha ha, thật hài lòng với kiệt tác của mình, nhìn vào gương đồng mỉm cười e thẹn một cái, bản thân tôi còn cảm thấy mắc ói với chính mình. Quên đi, biểu cảm quyến rũ không thích hợp với lão nương!

Thu Nguyệt đưa xiêm y cho tôi, côấy vốn định giúp tôi mặc nó vào, nhưng vừa nhìn thấy bộ đồ voan mỏng thiếu vải đến đáng thương, cô ấy liền thối lui có trật tự, để mặc một mình tôi tự xử!

Thay đồ xong, tôi lại trát thêm chút phấn kim tuyến lên chỗ tay chân lộ ra ngoài.

“Thế nào?!” Tôi kiêu ngạo nhìn Thu Nguyệt, chờ câu tán thưởng của cô ấy.

“Công... công chúa... Cái... cái này...” Thu Nguyệt mắt tròn mắt dẹt nghẹn ngào nhìn tôi trân trối, nói không nên lời.

Tôi thừa nhận bộ quần áo này của tôi này đối với những cổ nhân bảo thủ mà nói, thật là có hơi ‘hot’, nhưng tôi thật sự không thể không

‘hot’, hy vọng người xem có thể hiểu cho mỗ

Lăng, khụ khụ.

“Được rồi, trước tiên đem áo khoác đưa cho ta. Thời gian chưa tới bổn cung sẽ không để lộ bộ ‘chiến phục’ trên người ra đâu!” Nhếch miệng cười với Thu Nguyệt một cái, đoạt lấy chiếc áo choàng có mũ trùm đầu màu đen, che kín toàn thân.

“Đi thôi! Còn lề mề nữa là trễ mất. Khoan khoan, thiếu chút nữa là quên thuốc rồi! Chính là tròng mắt của ta, nếu không đổi màu, ai cũng sẽ biết đó là ta!”


Hoàng cung Ngọc quốc, Ngọc Hòa điện. Trong điện, Thượng Quan Thiên ngồi ngay

ngắn nhưng có chút bất an ở chính giữa phía trên. Hôm nay, Thượng Quan Thiên mặc một chiếc áo lông to màu trắng, phía trong là một bộ lễ phục màu xanh trang trí hình rồng và nhật nguyệt tinh tú cùng núi non hùng vĩ, hiện rõ vẻ khí phách mười phần.

Tiểu Phúc Tử đứng bên cạnh nhìn gương mặt rầu rĩ ủ dột của Thượng Quan Thiên, liền hiểu ra tất cả, nhỏ giọng an ủi nói: “Hoàng thượng, ngài đừng lo lắng, trưởng công chúa sắp đến rồi.”

Thượng Quan Thiên khẽ gật đầu, không hề hé răng, chỉ có điều bàn tay đang cầm chung rượu gia tăng thêm chút sức lực.

Ngồi ở bên tay phải ngay phía dưới Thượng Quan Thiên tất nhiên là hoàng đế Hiên Viên Tiêu của Kim quốc có thế lực mạnh nhất hiện tại, còn mỹ nhân mặc cung trang ngồi bên cạnh Hiên Viên Tiêu chính là Sở Sở.

Lạnh lùng thờ ơ, im lặng ngồi ở bên trái Thượng Quan Thiên chính là Âu Dương Vân lần đầu tiên lấy thân phận một vị vua đến Ngọc quốc.

Còn người ngồi ở vị trí sứ giảLương quốc chính là Thất vương gia Lương quốc – Đông Phương Thất.

Lúc này, sứ giả các nước vào điện dâng tặng lễ vật đã xong, ca múa đã bắt đầu.

“Tiểu Phúc Tử, ngươi có biết vì sao hoàng tỷ còn chưa tới không?” Thượng Quan Thiên rốt cuộc vẫn nhịn không được, lên tiếng hỏi.

“Trưởng công chúa nói là muốn dành cho hoàng thượng một sự kinh ngạc lớn.” Tiểu Phúc Tử hạ giọng thì thầm vào tai Thượng Quan Thiên.

“Trẫm không thiếu lễ vật!”

“Hoàng thượng, trưởng công chúa nói, lễ vật này của người, ngài xem nhất định sẽ vô cùng thích thú!” Tiểu Phúc Tử nói giọng chắc nịch, mặc dù hắn cũng không rõ Thượng Quan Lăng mấy ngày qua bận rộn những gì.

Đôi con ngươi vàng kim của Hiên Viên tiêu thỉnh thoảng lại lướt qua mặt Âu Dương Vân, Âu Dương Vân thì lại nhướng mắt đáp lại hắn một nụ cười mỉm, điệu bộ vân đạm phong khinh.

Không khí trong điệu hài hoà một cách dị thường.

Lễ bộ thị lang chủ trì buổi lễ cao giọng tuyên bố: “Trưởng công chúa vì mừng thọ Ngọc đế, đặc biệt mời vũ cơ đến hiến tặng một vũ khúc!~~”

Mọi người trong điện nhất thời yên tĩnh.

Theo tiếng nhạc trỗi lên, một vũ cơ mặc trên người một bộ xiêm y kỳ lạ, mặt che lụa mỏng, miệng khẽ ngâm nga một khúc hát, thân hình chuyển động trên vũ đài hoa bay lả tả ở phía ngoài điện.

“Ô... Saliwa, oh... Saliwa, oh... ho!... Oh... ho!... oh... ho! Là ai đã ban người tới bên cạnh ta...”(*)

(*) Bài Thiếu Nữ Thiên Trúc, trong phim Tây

Du Ký.

Tấm voan mỏng màu trắng ôm sát nửa người dưới kéo lê trên mặt đất, tấm voan trắng phủ bên ngoài chiếc váy bằng lụa màu xanh, bên trên là một chiếc áo ngắn bó sát người, một phần cánh tay và phần eo lộ ra bên ngoài, trên cổ tay đeo mấy chuỗi chuông bạc kêu leng keng, nửa thân dưới là một chiếc váy suông dài chấm đất, đi chân trần, trên mắt cá chân cũng

đeo những chiếc chuông bạc, chỉ khẽ chuyện động liền phát ra âm thanh leng keng êm tai.

“Là ánh sáng của trăng tròn, là tiếng róc rách của dòng suối mát trong, em như cánh hoa lóng lánh những giọt sương, ngọt ngào bên anh chẳng muốn rời xa. oh... saliwa oh saliwa saliwa, oh... saliwa oh saliwa saliwa, oh... ho!”

Thân mình như linh xà vặn vẹo uốn éo, tự nhiên thanh thoát, kiểu múa Ấn Độ đặc biệt có lắc hông, càng tăng thêm vẻ quyến rũ yêu mị. Chuông bạc trên cổ tay, mắt cá chân cũng vang lên thanh thúy theo điệu múa, khi thì vang vang mạnh mẽ, khi thì réo rắt êm ái, rất là êm tai.

Ánh mắt mọi người đều bị yêu tinh lục sắc đang múa trên vũ đài hút lấy không dứt ra được.

Mị hoặc vô hạn, phong tình vô cùng.

Một cái túi hương màu xanh biếc không bắt mắt cho lắm, cũng theo chuyển động của vòng eo mà bay múa...

Cái túi hương này thuộc về Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Mạc Ly đã từng nhìn thấy, Thượng Quan Thiên cũng biết, thậm chí cả Tô Tử Chiêm cũng từng hỏi bằng cái giọng móc máy rằng: Có phải ngay cả khi tắm rửa cũng sẽ không tháo ra hay không.

Những ánh mắt nóng rực từ những phương hướng khác nhau xỉa tới, không hẹn mà cùng dán chặt trên cái túi hương kia.

Trong điện ngoài điện, chỗ sáng chỗ tối, những người khác nhau, tâm tình khác nhau.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 98

Tam hắc cư sĩ, là một tên ngốc

Khúc nhạc kết thúc, điệu múa cũng dừng, ánh mắt của đám đông vẫn dán chặt trên người

‘yêu tinh lục sắc’ không rời, mà con ‘yêu tinh’ kia đã sớm trà trộn vào giữa đám đông biến mất vô tung vô ảnh rồi...

Hoàng cung Ngọc quốc, Lăng Vân cung.

Tôi cuộn mình trong áo choàng chạy quắn đít, đến lúc chân phải của tôi vừa đặt lên sàn nhà lót ngọc thạch, trong lòng mới an tâm một chút.

Tôi bỏ chạy phát mệt, mà Thu Nguyệt chạy sau lưng tôi càng mệt hơn. Vì sao? Bởi vì phục sức cung nữ của cô ấy rất rườm rà, sao có thể chạy nhanh được như tôi đây? Cô ấy muốn đuổi theo nhịp độ của tôi, vậy thì lượng calori tiêu hao trên đường phải gấp đôi so với tôi!

Cởi ra áo choàng ném cho Thu Nguyệt, bỗng dưng tôi sực nhớ ra một chuyện, vỗ trán một cái, vô cùng ảo não, xoay người nói với Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt Thu Nguyệt,em mau đi tìm Lữ ngự y lấy thuốc!”

“Thuốc gì?” Thu Nguyệt bối rối hỏi.

“Aizz! Còn có thể là thuốc gì nữa! Em nhìn thử mắt ta xem!” Tôi trợn mắt lên, chỉ vào cho Thu Nguyệt xem. Thu Nguyệt vừa nhìn thấy, liền hiểu ra, co chân chạy ra ngoài.

“Aizz, thật là vất vả cho em...” Tôi nhìn theo bóng lưng nhỏ dần của Thu Nguyệt, thở dài giùm cô ấy. Hết cách, ai bảo cô ấy gặp phải một chủ tử không thể dựa dẫm như tôi làm chi!

Vừa xoa xoa thắt lưng tôi vừa đi vào trong phòng, điệu múa này đúng là không phải dành cho người bình thường nhảy mà, chỉ lắc eo nhẹ một cái, mà ruột non ruột già gì cũng muốn xốc loạn xà ngầu cả lên!

“Hícccc...” Tôi hít một hơi thật sâu trợn mắt há mồm nhìn Ất, lắp bắp hỏi: “Mạc Ly hả, sao huynh lại ở trong phòng ta? Chẳng phải huynh nên ở trong Ngọc Hòa điện sao?”

Điều kỳ lạ là, Ất không thèm trả lời tôi, nhưng mà cặp mắt của hắn bữa nay đột nhiên cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chặp vào tôi, giống như đang bày tỏ một sự bất mãn gì đó.

Tôi không có đắc tội hắn à nha? Quái lạ thực sự. Gọi hắn là Mạc Ly vì sao hắn không phản ứng? Đổi cách gọi khác thử xem.

“Ất à, ta phải thay y phục, lát nữa còn phải quay lại Ngọc Hòa điện nữa.” Tôi tươi cười nhìn hắn, nhưng hắn vẫn không hề biểu lộ điều gì trên mặt.

Vậy là sao? Cứ cho là hắn không muốn nói chuyện với tôi đi, vậy cũng nên hiểu ý tôi nói chứ. Do thời gian có hạn, sự nhẫn nại của tôi cũng không có nhiều như vậy.

“Mạc Ly, có thể phiền huynh tránh đi trước một lúc không?” Tôi lách người qua hắn đi ra sau bình phong...

“Ách...” Bất thình lình, tôi bị Ất kéo mạnh, ôm vào trong lòng, tôi hoảng hốt ngớ người, “Ất, huynh điên rồi! Buông ta ra, huynh!”

Một giọng nói quen thuộc táo bạo theo hơi thở ấm áp truyền vào tai tôi.

“Tiểu Lăng nhi...”

Chỉ có cái tên ngu ngốc kia mới có thể gọi tôi như thế. Thảo nào, tôi nói ~ màu sắc đôi mắt Ất nhà tôi biến thành màu đen tinh khiết như thế từ khi nào? Hừ, giỏi cho tên Đông Phương Cửu, cái tên ngu ngốc nhà ngươi lại dám tự tiện xông vào Lăng Vân cung của tôi, anh chán sống rồi chứ gì?

“Bộp——” Tôi thẳng tay đánh cái bốp vào sau gáy của tên ngốc Đông Phương Cửu dám ăn trộm diện mạo tuấn tú của Ất nhà tôi.

“Tiểu Lăng nhi đánh ta ~~ Hu hu

Tôi ói...“Ê, Đông Phương Cửu, ngươi có thể đừng buồn nôn như thế hay không? Lẽ nào ngươi đã thực sự luyện thành ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ rồi sao?” Lúc đẩy Đông Phương Cửu ra, hình như ra rờ trúng cơ bụng của hắn. Cơ thể của cái tên gia hỏa này khẳng định không tồi... nước bọt... khụ khụ...

“Hey! Ta thay quần áo, tốt nhất là ngươi hãy đứng im ngoan ngoãn không được động đậy cho ta, bằng không coi chừng ta cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn luôn!” Vung nắm tay lên, tôi bạo lực thị uy với Đông Phương Cửu, tên ngu ngốc đó cười hề hề không nói gì. Nhưng bộ mặt của hắn cứ làm ta có cảm giác không được tự nhiên. “Aizz, ngươi tháo cái bộ da mặt đó xuống được không, nhìn ngươi dùng ‘mặt’ Ất nhà ta khiến ta khó chịu quá à!”

Xa xa hình như nghe được có tiếng bước

chân.

Đông Phương Cửu cảnh giác cao độ nói: “Có người tới, hình như là thị tỳ của nàng.”

“Công chúa

Quả nhiên là giọng Thu Nguyệt, tôi lập tức thò đầu từ sau bình phong ra, dùng hết sức nói vọng ra ngoài: “Thu Nguyệt, ngươi khoan hẵng vào! Cứ đặt thuốc ở dưới đất phòng ngoài đi!”

Cảm giác bước chân Thu Nguyệt khựng lại, tiếp theo cô ấy ở ngoài điện trả lời: “Dạ, nô tỳ biết rồi.”

Phuuù, hù chết người, nếu như chuyện tên ngu ngốc Đông Phương Cửu này không chịu ngoan ngoãn ở trong phủ của mình ‘tư quá’ bị Đông Phương Thất biết được, hắn không bị Đông Phương Tấn bẻ cổ mới lạ!

Vội vội vàng vàng thay xong lễ phục củagiám quốc công chúa, tôi liền đi ra khỏi bình phong, nhìn lại gương mặt của tên ngốc Đông Phương Cửu vẫn thuận mắt hơn, hắn quả nhiên rất nghe lời đã tháo cái mặt giả xuống.

Tôi bước tới bên cạnh cái ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một chén nước ô mai, bưng lên uống một hơi, rồi liếc nhìn Đông Phương Cửu một cái, chỉ chỉ vào cái ghế đối diện bảo: “Ngồi đi—”

Đông Phương Cửu mỉm cười, ngồi xuống đối diện tôi, cặp mắt phượng đen láy sáng rực. Cái tên này đẹp trai là nhờ đôi mắt xinh đẹp kia của hắn, hơn nữa lông mi còn rất dài, nhìn tổng thể có thể nâng lên một cấp. Tôi đoán nếu tên ngốc Đông Phương Cửu kia mà biết ý nghĩ của tôi, chắc chắn sẽ cong môi bĩu mỏ không phục hỏi ngược lại tôi, hắn có chỗ nào mà không đẹp chứ?

Tôi bị đôi mắt nhu tình như nước của Đông Phương Cửu nhìn chằm chặp, bèn trừng hắn một cái, tôi mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ sao?”

Đông Phương Cửu khẽ cong khóe môi, cười gian tà đáp: “Tại lâu quá không gặp.”

Xí! Tôi thầm khinh bỉ trong bụng, không kịp suy nghĩ miệng đã nói: “Trong nhà ngươi có nhiều lão bà như vậy, ngươi còn chê thiếu sao?”

Đông Phương Cửu đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đến là bật cười ‘khanh khách’, vai run lên không ngừng, còn không quên đưa tay lên chỉ vào người của tôi: “Lăng nhi, tiểu Lăng nhi của ta ăn giấm rồi?!”

“Nằm mơ!” Tôi đập tay lên bàn cái bốp, một cơn đau rát tê tê lan tỏa cả lòng bàn tay, hai mắt trợn trừng sắp lọt cả ra ngoài, “Ai thèm ăn giấm của ngươi, đồ ngu ngốc, đồ ngớ ngẩn!”

“Suỵt...” Đông Phương Cửu cố nén cười, đặt ngón trỏ lên giữa môi, ý bảo tôi nói nhỏ một chút, đừng kích động. Đây chẳng phải là một kiểu châm chọc biến tướng hay sao?

Nốc cạn hai chén nước ô mai, tôi mới nhìn lại phía hắn, hỏi: “Ngươi chạy đến đây làm gì? Cha ngươi không phải bắt ngươi bế môn tư quá sao?”

Đông Phương Cửu cười ôn nhu, khẽ nói: “Ngày mai chính là ngày mười lăm trăng tròn, ta lo lắng cho nàng, nên tới.”

“Xí~ bớt làm bộ làm tịch đi, ta đã qua cái tuổi thiếu nữ mộng mơ rồi, bớt nói mấy lời đong đưa đó với ta đi!” Liếc hắn một cái, tôi lập tức quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa. Bởi vì tôi cảm thấy trên mặt tôi, rất có thể đã bị ửng lên một tầng mây đỏ không đúng lúc...

“Lăng nhi, sau này nàng không được ăn mặc như thế này nữa.” Một lát sau, Đông Phương Cửu bỗng lạnh lùng nói một câu như thế khiến tôi bối rối.

Tôi dùng ánh mắt ‘anh là cái thá gì’ trừng hắn một cái, hỏi: “Ngươi quản được ta chắc?” Tôi cứ mặc đó! Nếu không phải trời lạnh, ngày nào tôi cũng mặc như vậy đi dạo phố, cho anh tức chết luôn!

“Muốn mặc thì cũng được, có điều, chỉ có thể mặc cho một mình ta xem.” Đông Phương Cửu híp đôi mắt phượng, mỉm cười với tôi như muốn quyến rũ. Rõ ràng là đang ‘chiêu mộ’ đây, tên gia hỏa này chắn chắn là thấy cứng với tôi không được, lại muốn đong đưa dụ dỗ đây mà.

Tôi cũng không phải ngọn đèn hết dầu, mỉm cười vô lại nói: “Ây, chỉ mặc cho một mình ngươi xem thôi sao?”

Hắn gật gật đầu, trông bộ dạng vô cùng hài lòng.

Tôi lại cười, dùng ngón trỏ gẩy cái cằm xinh đẹp của hắn lên, giở giọng gian tà: “Ta thật không muốn ngươi bởi mất máu quá nhiều mà chết!” Cong ngón tay lại búng lên chóp mũi hắn một cái, “Nè, mau lau sạch máu mũi của người đi kìa!

Mặt Đông Phương Cửu thoáng chốc đỏ ửng, vội vàng rút trong tay áo ra một chiếc khăn lụa trắng tinh...

Tôi ôm bụng cười sặc sụa...

“Lăng nhi! Nàng lừa ta!” Đông Phương Cửu nhìn cái khăn lụa vẫn trắng tinh sạch sẽ, ánh mắt đầy tức giận trừng tôi.

“Hahaha

Thế nào? Ta lừa ngươi đó thì sao! Ai bảo ngươi ngốc! ~~ Ha ha...”

Đông Phương Cửu cũng phì cười, nụ cười mờ nhạt đó, quả thực hết sức dịu dàng.

“Được rồi được rồi, ngươi nhìn cũng nhìn rồi, chuyện muốn nói cũng nói xong rồi, mau trở về vương phủ của ngươi đi, đừng ở đây đợi làm gì, nguy hiểm lắm, ngươi không biết thất ca của ngươi hiện đang ngồi ở Ngọc Hòa điện hay sao?!Lỡ may ngươi mà không cẩn thận, hoặc là xui xẻo đụng phải hắn, xem ngươi ăn nói Đông Phương Tấn thế nào!” Tôi cười đủ rồi, cũng biết nói đến chính sự.

Tôi nhặt chai thuốc mà Thu Nguyệt để bên ngoài lên, tên ngốc Đông Phương Cửu vẫn ngồi im trên ghế không nhúc nhích, không có ý nghĩ sẽ rời đi.

“Aizz, có chuyện gì với ngươi vậy? Mau lên, ta còn phải đến Ngọc Hòa điện nữa!”

“Lăng Nhi đang quan tâm lo lắng cho ta sao?”

“Ngài thật đúng là quá nhạy cảm rồi! Ta chẳng qua chỉ đang ‘tiễn khách’ mà thôi.” Ai thèm quan tâm một tên háo sắc thê thiếp đầy nhà như anh chứ!

Tôi uống viên thuốc vào, một lúc sau, tôi hỏi Đông Phương Cửu: “Này, mắt ta còn màu đen không?”

Đông Phương Cửu nhìn tôi một cái, lắc đầu: “Đã khôi phục rồi.” Ngập ngừng một lúc, hắn lại nói:“Kỳ thực, ta cảm thấy Lăng nhi mắt đen tóc đen lại đẹp hơn.”

Ha, lời này tôi thích nghe, ‘chân thân’ vốn có của tôi chính là ‘tam hắc’ mà, tóc đen, mắt đen, cộng thêm lòng dạ đen. Nhưng khi tôi thành Thượng Quan Lăng, cũng chỉ còn lại ‘lưỡng hắc’, nên mới không hoàn mỹ.

Có điều... Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Cửu, xấu xa nhướng mày với hắn: “Hì hì, Đông Phương Cửu à, ngươi có ‘tên tự’ hoặc ‘tên hiệu’ gì không?”

“Tự là ‘Cửu Trúc’.” Hắn nói.

“Ồ, vậy ngươi có thể lấy tên hiệu là ‘Tam Hắc Cư Sĩ’.” Hắn mới là một ‘tam hắc’ chân chính, tôi mà so với hắn thì còn lương thiện hơn nhiều.

Ai ngờ tên ngốc Đông Phương Cửu xắn tay áo lên, nhìn cánh tay mình một lúc, nhìn tôi khó hiểu, rồi nói giọng vô cùng oan ức: “Ta đâu có đen.”

“Khụ...” Tôi không biết nói thế nào với hắn, cũng không thể tiếp tục đợi hắn, bằng không buổi lễ sẽ kết thúc mất, vì vậy, tôi đứng lên, nói với hắn:“Dù sao thì giờ ta cũng phải đến Ngọc Hòa điện rồi, còn ngươi, nếu muốn đi bây giờ, vậy thì cùng đi với ta, nếu không muốn, làm ơn ngoan ngoãn ở trong trong phòng đợi ta, ta sẽ dặn bọn họ không cho bất kỳ ai vào chính điện Lăng Vân cung hết.”

Đông Phương Cửu đi sát theo sau tôi đến tận cửa phòng ngoài, tôi cho rằng hắn muốn đi, ai ngờ người ta chỉ muốn tiễn chân tôi mà thôi.

Vào khoảnh khắc hắn nói ‘nhớ về sớm nha’, tôi thừa nhận, khoảnh khắc đó trái tim tôi thật ấm áp.

Cái cảm giác có một gia đình, cảm giác có người chờ đợi, thật tốt.

Một nụ cười bất giác hiện lên nơi khóe mắt đuôi mày tôi, đã lâu không thấy cái cảm giác hạnh phúc như một đứa trẻ.

“Đúng là một tên ngốc!” Tôi cười mắng hắn, cũng là mắng cho chính mình nghe.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.