Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1408 chữ

Sắc mặt Hàn Tam Thiên cứng lại, anh hoàn toàn không ngờ mình lại ép một tên điên lộ ra mặt thật. Anh vốn tưởng rằng có thể khiến cho Nam Cung Khải tháo xuống lớp ngụy trang mà hợp tác với mình, nhưng tình hình hiện tại lại hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi anh có thể khống chế được.

Nếu Nam Cung Khải thật sự làm như vậy, anh chỉ còn một con đường chết!

Nhiều năm như vậy, rốt cuộc Nam Cung Khải đã chôn bao nhiêu thuốc nổ trong tòa lâu đài cổ này, sợ là chỉ có anh ta mới biết được!

"Anh chỉ cần hợp tác với tôi, chúng ta có thể đổi cách khác để xử lý chuyện này. Anh làm như vậy sẽ khiến rất nhiều người vô tội bị thương đó." Hàn Tam Thiên nói.

"Vô tội?" Nam Cung Khải cười dữ tợn, hỏi: "Lẽ nào mẹ tao không vô tội sao? Lẽ nào bà ấy chết không oan uổng sao?"

Nhìn bộ dạng của Nam Cung Khải gần như đã mất đi lý trí, muốn dùng phương thức bình thường nói chuyện với anh ta, hơn nữa là muốn thay đổi chủ ý của anh ta, hiển nhiên là không thể nào rồi.

Đối mặt với tình huống này, Hàn Tam Thiên bó tay chịu chết.

Anh có thể nói cho Nam Cung Chuẩn biết chuyện này, để Nam Cung Chuẩn ngăn cản Nam Cung Khải. Nhưng Nam Cung Khải mưu tính bí mật nhiều năm vậy rồi, anh không nên mang đến sự tuyệt vọng cho anh ta như thế.

Tuy cuộc sống của Hàn Tam Thiên không giống như Nam Cung Khải, nhưng anh có thể đồng cảm với sự bất lực đau khổ chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình bị người ta hại chết.

Hàn Tam Thiên không muốn chết, nhưng anh cũng không muốn khiến người đau khổ như mình lại một lần nữa tuyệt vọng.

Có điều trong thời điểm này, dù Hàn Tam Thiên muốn giấu diếm thay cho Nam Cung Khải cũng là không thể nữa rồi, bởi vì Nam Cung Bác Lăng đang nhìn bọn họ qua hệ thống giám sát. Cuộc đối thoại của hai người đã bị ông ta nghe thấy rồi.

Nam Cung Bác Lăng ngồi trong phòng sách, hai tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch.

Từ sau khi mẹ Nam Cung Khải chết, anh ta trở thành kẻ ngốc, Nam Cung Bác Lăng liền không quá chú ý tới đứa cháu này nữa. Bởi vì trong mắt ông ta, đừng nói là tên ngốc, chỉ cần không có năng lực chứng minh giá trị của mình thì đều có thể quy vào hạng vô dụng.

Nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ được, một tên ngốc như vậy lại âm thầm làm nhiều chuyện đến thế, mang đến uy hiếp cực lớn cho nhà Nam Cung.

Khói lửa rực rỡ?

Nam Cung Bác Lăng không thể tưởng tượng được sau khi thuốc nổ được châm ngòi, tòa lâu đài cổ này sẽ phô ra quang cảnh như thế nào.

"Nam Cung Khải, tao đúng là xem thường

mày rồi, giả ngốc nhiều năm như thế, mày lại muốn khiến nhà Nam Cung tao diệt tộc!" Nam Cung Bác Lăng nghiến răng nghiến lợi nói.

Nam Cung Bác Lăng đứng lên, dẫn người đi xuống hầm giam.

Người có uy hiếp đối với gia tộc Nam Cung, chỉ có một con đường chết.

Lúc này Hàn Tam Thiên đang vướng trong mâu thuẫn. Anh cần một biện pháp vừa không khiến mình chết, vừa không phá hoại kế hoạch của Nam Cung Khải, ít nhất anh phải bảo đảm được Nam Cung Khải có thể báo thù thành công. Có lẽ tiếp sau đây anh còn có thể lợi dụng Nam Cung Khải để khống chế gia tộc Nam Cung.

Nhưng sự tình hiển nhiên không giống như Hàn Tam Thiên nghĩ. Khi Nam Cung Bác Lăng dẫn người tới, Hàn Tam Thiên ngây ngẩn cả người, Nam Cung Khải cũng trợn tròn mắt.

"Nam Cung Khải, thật không ngờ mày giả ngu nhiều năm như vậy, tao đúng là xem thường mày rồi." Nam Cung Bác Lăng nói.

Nam Cung Khải trợn trừng, nhẫn nhịn giả ngu bao lâu nay, không biết đã ăn bao nhiêu bùn đất, không biết đã uống bao nhiêu nước tiểu, lúc này tất cả nỗ lực anh ta bỏ ra lại đều trôi theo dòng nước!

Trong thời điểm mấu chốt này, anh ta lại bại lộ, hơn nữa còn là bại lộ trước mặt Nam Cung Bác Lăng.

Khi Nam Cung Khải bị lôi đi, ánh mắt không cam lòng của anh ta nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên, bởi vì tất cả đều do Hàn Tam Thiên gây ra. Nếu không phải tại những lời nói đó của Hàn Tam Thiên, sao anh ta có thể để lộ ra bộ mặt thực sự của mình chứ?

Hàn Tam Thiên thất hồn lạc phách ngồi dưới đất. Anh không ngờ Nam Cung Bác Lăng sẽ xuất hiện. Anh biết, Nam Cung Khải sẽ chết, hơn nữa sẽ chết vô cùng thảm. Tất cả những điều này, đều do một tay anh gây nên!

Chuyện Nam Cung Khải giả ngốc đã làm cả gia tộc Nam Cung kinh ngạc. Sau khi Nam Cung Bác Lăng lệnh cho thuộc hạ dùng máy thăm dò tìm thuốc nổ được chôn trong lâu đài, kết quả lại càng khiến mọi người biến sắc.

Gần trăm cân thuốc nổ làm cho người ta hoảng sợ khiếp vía. Nếu châm ngòi nổ thì không một người nào mong sống sót được.

Ai cũng không ngờ Nam Cung Khải giả ngốc đến nỗi ngay cả đất cũng ăn mà lại

âm thầm làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy.

"Tên đần này đúng là phát điên rồi, không ngờ anh ta lại muốn giết tất cả chúng ta."

"Cũng may gia chủ phát hiện chuyện này kịp thời, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu."

"Tên chết tiệt này, dọa ông đây sợ đến nhũn cả chân."

Mọi người cùng vui mừng sau khi trải qua kinh hãi, đồng thời cũng tức giận mà mắng chửi Nam Cung Khải.

Nam Cung Khải quỳ trong phòng khách, vẻ mặt tuyệt vọng.

Trong mười năm qua, anh ta giả ngây giả ngô chỉ vì báo thù cho mẹ mình, vì để sau khi báo thù không còn phải sợ sẽ mơ thấy ánh mắt cầu cứu đó của mẹ nữa.

Anh ta đã sắp thành công rồi, chỉ cần có cơ hội vào phòng Nam Cung Bác Lăng, chôn số thuốc nổ cuối cùng là anh ta có thể đưa tất cả người nhà Nam Cung lên Tây Thiên.

Nhưng anh ta ngàn vạn lần không ngờ được, trong thời khắc cuối cùng này, anh ta lại thất bại!

"Hàn Tam Thiên, đều do mày, đều do

mày! Dù tao có hòa thành ma cũng không tha cho mày đâu." Nam Cung Khải vô cùng không cam lòng, căm hận nói.

Nam Cung Bác Lăng mang vẻ âm trầm như nước mà nhìn Nam Cung Khải. Bụng dạ của đứa cháu trai này đáng sợ vô cùng, nhưng nếu không phải là dùng để đối phó với người của mình thì ngược lại còn là chuyện tốt đối với Nam Cung Bác Lăng, bởi vì nhà Nam Cung cần người như vậy. Trong mắt ông, cho dù là Nam Cung Yến cũng chưa đạt được điều kiện kế thừa vị trí gia chủ. Chỉ tiếc, Nam Cung Khải không đi vào con đường đúng đắn.

"Nam Cung Khải, đừng trách ta giết cậu. Chuyện cậu đã phạm phải, cho dù có chết cả trăm lần cũng không oan."

Nam Cung Khải cười đến rạng rỡ, nói: "Tôi đã sớm chuẩn bị để chết rồi, chỉ tiếc là tôi chưa kéo được mấy người xuống chôn cùng."

"Hừ." Nam Cung Bác Lăng hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu suy nghĩ của cậu không dùng để đối phó người nhà mình, mà dùng để đối phó người ngoài thì cậu nhất định có thể làm nên thành tựu trong gia tộc. Cậu đã đi lên con đường sai lầm, đến bây giờ vẫn còn không biết hối cải."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.