Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1350 chữ

Trong hầm giam, khi Nam Cung Chuẩn đưa Nam Cung Khải vào xong thì liền rời

Có điều hầm giam nhìn như chỉ có hai người lúc này, lại có một đôi mắt từ một nơi bí mật nhìn chằm chằm bọn họ.

"Giả ngốc nhiều năm vậy rồi, mệt lắm đúng không?" Hàn Tam Thiên hỏi Nam Cung Khải.

Hình như Nam Cung Khải có tình cảm đặc biệt với bùn, lúc nào trong tay cũng cầm rồi nặn qua nặn lại, bây giờ cũng đang ngồi thẳng dưới đất mà nghịch bùn.

"Đã nhiều năm trôi qua, hẳn là anh phải ăn thứ này không ít nhỉ? Có điều trong đất có rất nhiều nguyên tố vi lượng, cũng xem như là bổ sung dinh dưỡng cho anh." Hàn Tam Thiên không được đáp lại vẫn tiếp tục nói, giống như đang tự nói với mình vậy.

Nam Cung Khải vẫn không hề trả lời Hàn Tam Thiên, cứ như chẳng nghe thấy gì cả.

Lúc này, Hàn Tam Thiên đứng lên, nói tiếp: "Tận mắt thấy mẹ ruột của mình bị giết, tâm trạng anh rất đau khổ đúng không?"

Câu nói này của Hàn Tam Thiên rõ ràng đã khiến động tác trên tay Nam Cung Khải dừng lại trong chốc lát.

Nhưng sau khi dừng lại, Nam Cung Khải vẫn biểu hiện ra dáng vẻ ngây ngốc, thậm chí còn cười với Hàn Tam Thiên.

Có điều hành động này của anh ta đủ để Hàn Tam Thiên khẳng định lời nói của mình đã chạm tới tâm khảm anh ta rồi.

Nếu Nam Cung Khải thật sự là giả ngốc, vậy thì nguyên nhân tất phải có quan hệ với mẹ của anh ta, thậm chí có thể giống như Hàn Tam Thiên đã nghĩ: Nam Cung Khải tận mắt chứng kiến mẹ anh ta bị người khác hại chết như thế nào.

"Giả ngốc nhiều năm như vậy, mục đích của anh là gì? Báo thù cho mẹ anh sao?" Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.

Nam Cung Khải đưa hai tay đang cầm bùn ra, giống như muốn hỏi Hàn Tam Thiên có chơi không.

Hàn Tam Thiên đưa tay qua song sắt, nhận lấy bùn, nói: "Chúng ta là cùng một loại người. Tôi muốn rời khỏi đây, còn anh muốn báo thù, có lẽ hợp tác sẽ có thể khiến anh nhanh chóng đạt được mục đích hơn."

Nam Cung Khải đột nhiên mất hứng, đoạt lại bùn từ tay Hàn Tam Thiên, sau đó tự mình nặn tượng đất.

"Với năng lực hiện tại của anh, tuyệt đối không thể báo thù một mình được. Tôi nghĩ mỗi tối anh nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ tới cảnh mẹ mình chết đúng không? Bà ấy đau khổ biết bao, anh có cảm nhận được không? Đã đợi nhiều năm như thế, còn chưa báo thù cho bà ấy được, anh thật đúng là bất hiếu." Hàn Tam Thiên nói.

"Đúng rồi, lúc mẹ anh chết, bà ấy có thấy anh không? Anh có thể nhìn ra tín hiệu cầu cứu từ ánh mắt của bà ấy không?"

"Tôi nghĩ có lẽ anh cảm nhận được bà ấy đang cầu cứu, nhưng gan anh nhỏ, không dám ra mặt, đúng không?"

"Cũng đúng, nếu gan anh không nhỏ thì sao lại có thể giả ngốc nhiều năm như vậy?"

Hàn Tam Thiên không ngừng khiêu khích Nam Cung Khải, anh hi vọng Nam Cung

Khải có thể lộ ra vẻ mặt chân thật trước mắt anh. Chỉ có như vậy, Nam Cung Khải mới có giá trị.

"Nhất thời che giấu mà giả ngốc, chỉ là anh nhát gan muốn sống thêm mấy năm nữa thôi. Có phải anh đang tự lừa dối

mình rằng còn chưa đợi được cơ hội báo thù cho bà ấy không?"

"Không phải anh đang đợi, anh chỉ đang sợ thôi. Anh là đồ nhu nhược, ngay cả gan báo thù cho mẹ mình cũng không có."

Hàn Tam Thiên nói đến câu cuối cùng, gần như đã dùng giọng điệu tức giận

Cả người Nam Cung Khải run lên, rõ ràng đã bị bao vây trong trạng thái phẫn nộ đỉnh điểm.

Những lời khiêu khích này của Hàn Tam Thiên khiến cho nội tâm anh ta không thể bình tĩnh được thêm nữa. Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, Nam Cung Khải gần như có xu thế muốn bùng nổ rồi.

"Giận thật à? Có giận không dám nói, đối mặt với kẻ thù giết mẹ mình, lại chỉ có thể cười ngu ngơ, tôi thật thấy buồn thay cho anh đấy, cũng cảm thấy không đáng thay cho mẹ anh. Bà lại sinh ra một đứa con vô dụng như anh thế này." Hàn Tam Thiên nói.

"Đủ rồi!" Nam Cung Khải giận dữ đúng lên, ném bùn trong tay xuống, hai tay nắm chặt song sắt, tức giận không thể che giấu, nói với Hàn Tam Thiên: "Mày nói đủ chưa? Tao không phải như thế! Tao không phải như thế mà!"

Hàn Tam Thiên cười nhạt. Quả nhiên là Nam Cung Khải giả ngốc, lúc này anh ta vì phẫn nộ mà gỡ xuống lớp ngụy trang trên người, đây mới là anh ta thật sự.

Nhìn Nam Cung Khải đỏ cả mắt lên, Hàn Tam Thiên nói: "Anh muốn báo thù, nhất định phải có tôi giúp đỡ."

"Một mình tao cũng có thể hoàn thành được rồi, đối với tao mà nói, mày chẳng có giá trị gì hết." Nam Cung Khải lạnh giọng nói.

"Nếu anh có thể làm được, cần gì phải chờ nhiều năm như vậy? Lẽ nào không phải là anh đang tự an ủi mình sao?" Hàn Tam Thiên khinh thường nói.

Nam Cung Khải lạnh lùng cười, vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn, nói: "Rất nhanh thôi, tao sẽ khiến cả nhà Nam Cung nổ tung đến thay đổi hoàn toàn. Tất cả mọi người đều phải chết, kể cả mày, cũng sẽ chết trong đống đổ nát đó. Tao muốn bọn họ trả cái giá lớn diệt tộc!"

Hàn Tam Thiên cau mày, trong lòng cả kinh.

Người này sẽ không vô duyên vô cớ mà nói ra những lời như vậy, xem ra anh ta nhẫn nhịn nhiều năm cũng không phải là không làm gì cả, mà là đang âm thầm sắp xếp rất nhiều thứ.

Cho nổ cả nhà Nam Cung, tòa lâu đài cổ này cần đến bao nhiêu thuốc nổ chứ?

"Anh chôn thuốc nổ trong lâu đài sao?"

Hàn Tam Thiên tê dại cả da đầu. Anh cho rằng Nam Cung Khải chỉ là yếu đuối không dám hành động thôi, không ngờ người này lại có ý nghĩ điên cuồng như vậy. Anh đúng là đã xem thường Nam Cung Khải rồi.

"Phải thì làm sao? Mày có thể ngăn cản tạo sao? Rất nhanh thôi, hòn đảo này sẽ nghênh đón khói lửa rực rỡ nhất, đến lúc đó mày cũng sẽ chết trong màn khói lửa

Ngốc?

Hay là điên!

Hàn Tam Thiên cảm thấy người này không phải là ngốc, mà là điên thật rồi!

Khói lửa rực rỡ nhất, không chỉ hủy hoại nhà Nam Cung, còn có rất nhiều người vô tội sẽ bị liên lụy.

Vì muốn cho nổ nhà Nam Cung, anh ta nhất định sẽ không bận tâm sự ảnh hưởng của uy lực bom đối với vùng xung quanh.

"Anh điên rồi!" Hàn Tam Thiên nói.

"Tao điên rồi, mày có biết mẹ tao chết thế nào không? Bà ấy bị người ta bóp chết! Bà ấy nhìn tao, cứ nhìn tao mãi. Tao biết, bà ấy muốn tạo cứu bà ấy, nhưng tao không làm được. Lúc đó tạo rất sợ, tao chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ấy chết. Nhưng bây giờ tao có thể báo thù cho bà ấy rồi. Tao phải bắt tất cả người nhà Nam Cung chôn theo bà ấy!" Nam Cung Khải quát lớn.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.