Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Trong nháy mắt, Nam Cung Chuẩn đã bình tĩnh lại.

Đúng vậy, chuyện không có chứng cứ, sao Nam Cung Bác Lăng có thể dễ dàng tin tưởng anh ta được?

Một khi anh ta không lấy ra được chứng cứ buộc tội Nam Cung Yến, thậm chí sẽ còn bị Nam Cung Bác Lăng xem như là ác ý vụ oan. Như vậy sẽ thành trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc.

"Giờ chúng ta phải làm sao đây? Lẽ nào không làm gì hết ư?" Nam Cung Chuẩn hỏi.

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi. Người có thể chứng minh giúp anh cũng không phải là không có.

Tên ngốc kia đã chứng kiến toàn bộ quá trình sự việc, anh ta hẳn là một nhân chứng vô cùng tốt.

"Nhà Nam Cung có một kẻ ngốc, là ai vậy?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Kẻ ngốc?" Nam Cung Chuẩn nghĩ một lúc rồi mới nói: "Người anh nói, lẽ nào là Nam Cung Khải?"

"Tôi không biết anh ta tên gì, có điều cả gia tộc Nam Cung, có lẽ cũng chỉ có anh ta là kẻ ngốc thôi nhỉ." Hàn Tam Thiên nói.

"Nếu anh không nhắc tới người này thì tôi cũng sắp quên anh ta luôn rồi. Đột nhiên anh nhắc anh ta làm gì?" Nam Cung Chuẩn không hiểu hỏi. Nam Cung Khải ngang vai vế với anh ta, nhưng từ lúc còn rất nhỏ đã bị ngốc, vì thế nên chẳng gây ra uy hiếp cho bất kỳ ai được, cho nên có rất nhiều người của gia tộc Nam Cung đều gần như quên anh ta rồi.

"Anh ta đã chứng kiến xung đột giữa tôi và cậu bé kia." Hàn Tam Thiên nói.

Nam Cung Chuẩn không khỏi bất đắc dĩ nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Anh sẽ không muốn một tên ngốc giúp anh làm chứng chứ? Lời của kẻ ngốc làm sao có người tin được?"

"Nếu..." Hàn Tam Thiên do dự một hồi, nói: "Nếu anh ta không phải kẻ ngốc thì sao?"

"Sao có thể thế được?" Nam Cung Chuẩn không chút nghĩ ngợi liền khẳng định: "Từ lúc anh ta còn rất nhỏ đã bị ngốc, hơn nữa ngốc nhiều năm vậy rồi, sao có thể không phải được?"

"Vì sao anh ta lại bị ngốc? Là lúc nào bị vậy?" Hàn Tam Thiên hỏi. Anh từng thấy vẻ mặt Nam Cung Khải thay đổi, đây không phải là phản ứng mà một tên ngốc có được. Trực giác nói cho Hàn Tam Thiên biết, suy đoán của anh tuyệt đối không sai.

Nam Cung Chuẩn cau mày. Nói tới chuyện này thì cũng đã lâu lắm rồi, có điều anh ta còn mơ hồ nhớ, lúc Nam Cung Khải trở thành kẻ ngốc là lúc mẹ anh ta qua đời. Anh ta bị bệnh nặng một trận, nguyên nhân là gì thì không quan trọng, quan trọng là anh ta thực sự bị ngốc rồi.

Nam Cung Chuẩn dựa theo ký ức mơ hồ mà kể lại mọi chuyện năm đó cho Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhíu mày. Mẹ Nam Cung Khải chết rất quái lạ, cho dù là tới hôm nay cũng vẫn chưa điều tra ra được rất cuộc sự thật là như thế nào, có điều từ lời nói của Nam Cung Chuẩn, anh đã nghe ra được điểm kỳ lạ.

Lẽ nào mẹ Nam Cung Khải là bị người khác hại chết, mà Nam Cung Khải đã chứng kiến chuyện đó, cho nên mới không thể không giả ngốc để bảo vệ tính mạng?

"Ba anh có bao nhiêu vợ?" Hàn Tam Thiên không nhịn được, hỏi.

"Ông nội tôi có mấy người con trai, mỗi người đều có rất nhiều vợ. Trách nhiệm của các bà chính là nuôi dưỡng đời sau cho nhà Nam Cung, nói là máy đẻ cũng không quá đáng, cho nên không hề có người vợ thực sự nào về mặt ý nghĩa cả." Nam Cung Chuẩn nói.

Hàn Tam Thiên thở dài một hơi. Hạng quý tộc hàng đầu này đúng là loạn thật, lại coi phụ nữ như máy sinh đẻ.

"Sinh nhiều con như vậy có tác dụng gì? Chẳng lẽ để mở rộng gia tộc Nam Cung sao?" Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi.

Nam Cung Chuẩn lắc đầu, giải thích: "Nguyện vọng lớn nhất của ông nội chính là tiến vào tầng lớp đứng đầu thực sự của thế giới này, cho nên ông cần thật nhiều con cháu, chọn ra một người có thiên phủ trong số đó. Không giấu anh, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của ông nội tôi thôi, hơn nữa quân cờ như anh còn có rất nhiều. Chỉ tiếc chín mươi chín phần trăm số người đều không có tư cách đi tới trước mặt ông."

Trong lòng Hàn Tam Thiên trầm xuống. Quân cờ của Nam Cung Bác Lăng? Cũng Có nghĩa là, anh thực sự có quan hệ huyết thống nhất định với gia tộc Nam Cung. Bởi vì với tính cách của Nam Cung Bác Lăng, nếu không có quan hệ huyết thống, có lẽ cũng sẽ không chịu trọng dụng anh.

"Nam Cung Thiên Thu là ai đối với Nam Cung Bác Lăng?" Hàn Tam Thiên trầm giọng hỏi.

"Chuyện của vai vế trên tôi cũng không biết nhiều, có điều nếu tôi nghe không làm thì bọn họ là anh em họ." Nam Cung Chuẩn nói.

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, một màn sương mù mênh mông dâng lên trong lòng anh.

Thân phận Nam Cung Thiên Thu không tầm thường, sao lại gả cho Hàn Thiên Dưỡng?

Khi còn ở Địa Tâm, Hàn Thiên Dưỡng nói muốn kể cho anh nghe một câu chuyện, đại khái câu chuyện này có thể giải đáp tất cả nghi ngờ.

Có lẽ, không chỉ có anh, mà ngay cả Hàn Thiên Dưỡng, thậm chí là cả nhà họ Hàn đều có khả năng là quân cờ của Nam Cung Bác Lăng.

"Anh gọi Nam Cung Khải tới gặp tôi đi." Hàn Tam Thiên nói.

"Anh thật sự muốn đặt hi vọng lên người một tên ngốc sao?" Nam Cung Chuẩn hỏi.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, không nói gì.

Trước mắt, Nam Cung Bác Lăng là người có lòng dạ đáng sợ nhất mà anh từng gặp, nhưng Hàn Tam Thiên có trực giác, người tên Nam Cung Khải kia có lẽ là người có khả năng tiếp cận Nam Cung Bác Lăng nhất.

Kẻ ngốc trong mắt mọi người, không phải là lớp ngụy trang tốt nhất sao?

Có điều anh ta chưa từng rời khỏi nhà Nam Cung, ngược lại khiến cho Hàn Tam Thiên vô cùng hiếu kỳ với mục đích của anh ta.

Trong phòng của Nam Cung Yến.

"Không ngờ ông nội lại không giết anh ta luôn. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của anh ta, hình như đã đoán ra được người là do tôi giết rồi." Nam Cung Yến nghiến răng nghiến lợi nói. Kết quả như vậy không nằm trong dự liệu của anh ta. Hiện giờ người cũng bị giết rồi, Hàn Tam Thiên lại không chết, việc này sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ bên cạnh anh ta. Một khi chân tướng phơi bày, tất cả nỗ lực anh ta đã bỏ ra rất có thể đều sẽ uổng phí.

"Cần tôi đi giết anh ta không?" Trình Phong nói.

Nếu có thể, Nam Cung Yến chắc chắn sẽ không do dự mà giết Hàn Tam Thiên. Nhưng tình hình hiện giờ lại không cho phép anh ta làm như vậy. Nếu Nam Cung Bác Lăng đã nhốt Hàn Tam Thiên lại chứng tỏ vốn dĩ ông ta cũng không mong Hàn Tam Thiên chết.

"Giờ ông nội nhìn trúng thực lực của anh ta rồi, mạng của anh ta còn quan trọng hơn mạng thằng nhóc kia. Nếu giờ tôi giết anh ta, tôi cũng không thoát được liênquan. Hơn nữa, hầm giam có giám sát suốt hai mươi tư giờ, sự sắp xếp hệ thống theo dõi cũng chỉ có một mình ông nội biết. Chúng ta không thể phá hoại được."

"Còn có thể làm gì đây?" Trình Phong hỏi.

Nam Cung Yến cắn chặt răng, nói: "Tốt nhất là anh nên cầu nguyện thực lực của mình có thể được người ở tầng lớp kia coi trọng, chỉ có như vậy, Hàn Tam Thiên mới không có cơ hội thể hiện giá trị của bản thân. Đến lúc đó muốn giết anh ta cũng đơn giản hơn nhiều rồi, tin là ông nội cũng tuyệt đối sẽ không quan tâm sống chết của anh ta đâu."

"Anh yên tâm đi, tôi nhất định không để anh thất vọng đâu." Trình Phong cúi đầu

nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.