Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1332 chữ

Lúc Khương Oánh Oánh bước vào biệt thự sườn núi thì cũng là lần đầu tiên cô ấycảm nhận được hóa ra mẹ mình ở nơi xa hoa này.Trên thực tế cô cũng đã biết Hàn Tam Thiên là một người có tiền cỡ nào.

Tô Nghênh Hạ cho Khương Oánh Oánh tự giới thiệu bản thân, cũng nói đến chuyện Hà Đình và Hàn Niệm biến mất cùng nhau.

Khương Oánh Oánh không giúp Hà Đình giải thích, cô chỉ nói cô tin Hà Đình sẽ không vong ân phụ nghĩa.

“Chị biết mẹ em không phải là loại người này, nếu như em không ngại và tủi thân thì em hãy ở trong nhà làm việc nhé, cũng có thể giúp cho em an toàn thêm một ít." Tô Nghênh Hạ nói.

“Cảm ơn chị Nghênh Hạ.” Khương Oanh Oánh gật đầu nói.Cô biết Tô Nghênh Hạ là vì muốn tốt cho mình, vì vậy trong lòng cô rất biết ơn.

“Đi theo chị.” Tô Nghênh Hạ dẫn Khương Oánh Oánh vào phòng chứa đồ của Hàn Tam Thiên, đồ vật của Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ đã tự mình thu dọn sang phòng của mình, vì vậy ở đây chỉ còn một giường lớn.

“Em ở nơi này đi, phòng của mẹ em tạm thời còn chưa dọn dẹp lại.” Tô Nghênh Hạ nói.Phòng của Hà Đình không phải chưa dọn dẹp, mà là không có ai có thể dọn dẹp, bên trong có rất nhiều đồ vật của trẻ em, ngay cả cái cửa phòng Tô Nghênh Hạ cũng không dám tới gần.Từ sau khi Hà Đình biến mất, cánh cửa phòng đó cũng chưa bao giờ mở ra nữa.

Khương Oánh Oánh là một cô gái rất thông minh, cô đoán được Tô Nghênh Hạ không cho cô vào phòng của mẹ nhất định Có vài lý do, vì vậy cô cũng không nói mấy lời đại loại mình sẽ đi dọn dẹp.

“Cảm ơn chị Nghênh Hạ.”

“Em chỉnh lý hành lý trước đi, sau khi chỉnh lý xong thì đi nấu cơm nhé.” Tô Nghênh Hạ nói.

"Da."

Trong phòng chứa đồ, Tô Nghênh Hạ đã tự mình dọn dẹp, nhưng mà dưới giường còn có đầu lâu mà Hàn Tam Thiên để đó.

Lúc trước sau khi Hàn Tam Thiên mang đầu lâu về biệt thự sườn núi, anh không đặt trong phòng của anh và Tô Nghênh Hạ.Dù sao thứ này cũng không phải là đồ trang sức, anh lo lắng lỡ như không cần thận bị Tô Nghênh Hạ tìm ra, sẽ hù dọa Tô Nghênh Hạ, vì vậy anh để vật này dưới giường của phòng chứa đồ.

Sau khi Khương Oánh Oánh sửa sang xong hành lý, cô bắt đầu bận rộn việc phòng bếp. Đối với cô, nấu ăn chỉ là một việc rất nhỏ, dù sao cô cũng sống một mình nhiều năm rồi, kỹ năng sinh hoạt căn bản cũng phải có. Đương nhiên, so với Hà Đình, nhất định vẫn có sự chênh lệch nhất định.

Lâu đài cổ nhà họ Nam Cung.

Một đêm dài, Hàn Tam Thiên đang ngủ say, tiếng gõ cửa dồn dập một hồi kéo anh từ trong mơ về hiện thực.

Trong mơ Hàn Tam Thiên mơ thấy mình đang ôm ấp Hàn Niệm, thế nhưng mà khi tỉnh lại, anh chỉ có thể lau nước mắt nơi khóe mắt.Đối với anh việc Hàn Niệm bị bắt cóc là một chuyện cực kỳ tan nát cõi lòng, sự nhớ nhung đó càng khiến anh mỗi đêm đều mơ thấy Hàn Niệm.

“Anh có chuyện gì?” Mở cửa, lúc Hàn Tam Thiên nhìn thấy Nam Cung Chuẩn, mặt lạnh hỏi.

Sắc mặt Nam Cung Chuẩn hiện lên vẻ nhợt nhạt, trong ánh mắt còn có phẫn nộ và khó hiểu, nói: “Đi theo tôi.”

Trái lại Hàn Tam Thiên không do dự, anh trông mong Nam Cung Chuẩn có việc để cho anh làm, bởi vì chỉ có như vậy anh mới có tư cách bàn điều kiện với Nam Cung Chuẩn, mới có hi vọng video call với Hàn Niệm.

Đêm đã khuya, có lẽ lúc này toàn bộ người gia tộc Nam Cung đã nghỉ ngơi, nhưng mà khi bước vào phòng khách của lâu đài cổ kính, Hàn Tam Thiên lại phát hiện lúc này tất cả mọi người của gia tộc Nam Cung đều tụ tập ở đây.

Đã hơn nửa đêm rồi đấy, chẳng lẽ bọn họ còn mở hội nghị gia tộc sao?

Cơ mà nếu là hội nghị gia tộc thì gọi anh đến đây làm gì?

“ Chính là anh ta.”

“Chính là anh ta.”

“Chính là anh ta.”

Xa xa, Hàn Tam Thiên lập tức phát hiện mấy đứa nhỏ đang chỉ vào mình, bộ dạng hoảng sợ, điều này khiến cho trong lòng của anh sinh ra dự cảm không lành.

Lúc ban ngày từng gặp mấy đứa nhỏ này và lúc nổi lên mâu thuẫn với đứa nhỏ bướng bỉnh kia, mấy đứa nhỏ này đều ở đó. Nhưng mà lúc ban ngày bọn nhỏ đều đứng bên ngoài hóng hớt, vì vậy Hàn Tam Thiên cũng không gây khó dễ cho chúng.

Vào lúc này, từ trong đám người có một người phụ nữ vọt ra, hai mắt sưng đỏ cho thấy cô ta đã khóc, bước tới trước mặt Hàn Tam Thiên hung dữ đánh một trận.

Hàn Tam Thiên chau mày, đẩy người phụ nữ đánh mình ra.

“Anh trả con trai cho tôi, trả con trai cho tôi!” Người phụ nữ đau đớn rống to với Hàn Tam Thiên.

Trong đầu Hàn Tam Thiên tối tăm, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Vào lúc này, Nam Cung Bác Lăng đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, vẻ mặt độc ác giận dữ nói: “Lá gan của anh thật không nhỏ, dám giết người ở nhà họ Nam Cung của tôi.”

“Giết người?” Vẻ mặt Hàn Tam Thiên khó hiểu, chẳng lẽ là lúc trên lôi đài giết Nam Cung Phong, bây giờ Nam Cung Bác Lăng tới thu về sau đó tính sổ sao? Thế nhưng điều này cũng có phần quá vô lý.

“Anh còn muốn đóng kịch trước mặt tôi sao?” Giọng nói Nam Cung Bác Lăng lạnh lùng nói.

“Nếu như là lúc trên lôi đài, anh ta không đánh lại tôi, chết trong tay tôi thì có gì kỳ lạ sao?” Hàn Tam Thiên nói.

“Lôi đài? Nó chỉ là một đứa bé mà thôi lại tranh sống chết với anh trên lôi đài sao?" Nam Cung Bác Lăng tức giận nói.

Đúa nhỏ?

Hàn Tam Thiên càng không hiểu gì hết.Anh bước vào nhà họ Nam Cung, chỉ giết một người, đó chính là người của Nam Cung Phong bị anh giết ở trên lôi đài, tại sao bây giờ lại liên quan tới đứa

nhỏ?

“Anh còn giả bộ hồ đồ, anh xem cho kỹ đi.” Nam Cung Bác Lăng dẫn Hàn Tam Thiên vào trong đám người.

Vào lúc này Hàn Tam Thiên mới xuất hiện vẻ mặt hoảng sợ, một đứa bé trai nằm trong đám người, nhìn bộ dạng đứa bé không còn hơi thở nào, hiển nhiên là đã chết!

Và đứa bé trai này, chính là đứa nhỏ ngang bướng xảy ra xung đột với anh!

Tuy rằng Hàn Tam Thiên rất không thích tính cách của đứa bé, nhưng mà tuổi của đứa bé còn quá nhỏ, cũng không phải là không có cơ hội sửa đổi, sao anh có thể giết đứa bé được? Hơn nữa nhìn tình huống lúc này, tất cả mọi người gia tộc Nam Cung đều cho rằng đứa nhỏ là do anh giết!

“Đứa nhỏ không phải tội giết, không liên quan gì tới tôi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.Chuyện anh không làm, anh tuyệt đối không nhận.

“Chính là anh, chính là anh giết.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.