Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1402 chữ

Không chỉ có Tô Nghênh Hạ đang đợi, còn có rất nhiều người trong thành phố Thiên Vân đang đợi, trong đó bao gồm nhà họ Thiên và Mặc Dương, cộng với rất nhiều quân cờ mà trước kia Hàn Tam Thiên âm thầm bố trí.

Sau khi Thi Tinh nghe Tô Nghênh Hạ nói xong, bà không nhịn được thở dài. Thứ tình yêu chân thành tha thiết này, bà chi gặp ở trên người vợ chồng son này thôi.

Đối với người là kẻ quyền quý ở Thủ Đô như Thi Tình, bà ít chứng kiến được việc kết hôn vì yêu, phần lớn đều biểu hiện gần như là vì lợi ích.Có ai mà giống như Tô Nghênh Hạ bỏ ra tình cảm thật sự đâu

chứ?

Vào lúc này, Mặc Dương đi tới biệt thự, Thi Tinh im lặng chỉ chỉ trên lầu, Mặc Dương lập tức lên lầu.

Lúc này trong phòng ngủ chính còn có Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu, Hàn Thiên Dưỡng cũng không tu hủ chiếm tổ vì có người đến tìm mình, trái lại là ông ở trên lầu ba.

Sân thượng ngoài trời, đây là nơi Hàn Thiên Dưỡng thích nhất, dù mùa đông rét lạnh thấu xương cũng không ngăn cản được Hàn Thiên Dưỡng thưởng thức phong cảnh ở nơi này.

Ở Địa Tâm, Hàn Thiên Dưỡng đã rất lâu rồi chưa được cảm nhận thay đổi của bốn mùa, vì vậy cho dù có gió lạnh thì đối với ông cũng là một chuyện đáng giá trải nghiệm.

“Ông cụ Hàn.” Sau khi Mặc Dương bước vào sân thượng, ông cung kính gọi.

Hàn Thiên Dưỡng nhẹ gật đầu, nói: “Mùa đông đi, tiếp theo là xuân về hoa nở rồi.”

Mặc Dưỡng không quá hiểu những lời này của Hàn Thiên Dưỡng.Mùa đông qua, mùa xuân không tới chẳng lẽ là mùa thu tới sao? Vì vậy ông không dám tùy tiện đáp lời, tránh hiểu lầm phép ẩn dụ của Hàn Thiên Dưỡng.

Nhưng trên thực tế, Hàn Thiên Dưỡng cũng không ẩn dụ, chỉ là quá lâu chưa được trải nghiệm sự thay đổi của bốn mùa nên gần quên mất cảm giác của mùa xuân thôi.

“Ngồi đi." Hàn Thiên Dưỡng nói.

Mặc Dương không dám, ông tôn sùng Hàn Thiên Dưỡng như là thần tượng, nào dám ngồi ngang hàng với Hàn Thiên Dưỡng?

Hàn Thiên Dưỡng cũng không tiếp tục yêu cầu mà hỏi: “Tìm tôi có việc gì sao?"

“Con gái của Hà Đình đã bị bắt, tôi muốn hỏi ông cụ phải giải quyết như thế nào." Mặc Dương nói, Khương Oánh Oánh đã bị bắt ở thành phố Thiên Vân, lúc này đang bị nhốt ở Mordor. Nếu là lúc trước, Mặc Dương đã tự mình nghĩ cách giải quyết xong, nhưng mà bây giờ nếu như Hàn Thiên Dưỡng đang ở thành phố Thiên Vân, vậy chuyện này phải để cho Hàn Thiên Dưỡng đưa ra quyết định.

“Thả đi.” Hàn Thiên Dưỡng nói.

“Thả?” Vẻ mặt Mặc Dương kinh ngạc. Hà Đình dẫn Hàn Niệm đi, đây là tội chết. Trong suy nghĩ của Mặc Dương, mặc dù chuyện giang hồ không tai vạ tới vợ con, thế nhưng chuyện này khác hẳn, liên quan đến chuyện của Hàn Tam Thiên, cũng đâu cần nói quy củ giang hồ.

“Chuyện này và người phụ nữ tên Hà

Đình không liên quan, con gái của bà ấy không biết gì cả” Hàn Thiên Dưỡng nói. Dựa vào thân phận chỉ là người giúp việc của Hà Đình, bà không thể nào liên hệ được với Nam Cung Chuẩn, hơn nữa, Nam Cung Chuẩn cũng không thể tìm Hà Đình hợp tác.

“Ông cụ, ngài đã có đầu mối nào sao?" Mặc Dương tò mò hỏi.

Manh mối không có nhưng Hàn Thiên Dưỡng có suy đoán hợp lý. Chuyện này rất có khả năng là Tưởng Lam làm, chỉ có điều bây giờ còn chưa có chứng cứ mà thôi.

Nếu không có chứng cứ nào cho suy đoán này, Hàn Thiên Dưỡng cũng không định nói cho Mặc Dương, nói: “Cậu đi làm chuyện của mình đi, chuyện này về sau cậu không cần quan tâm. Ngoại trừ Tam Thiên ra, trong chúng ta ai cũng không giúp được gì cho nó.”

Mặc Dương thở dài, Hàn Thiên Dưỡng nói rất đúng, hơn nữa ông sớm đã nhìn ra, chỉ là bản thân không muốn thừa nhận mà thôi, càng không muốn bản thân trong khốn cảnh nhưng cái gì cũng không làm được.

Cho dù như thế nào, Mặc Dương cũng muốn làm chút chuyện, một khi ông rảnh rỗi, cảm giác tội lỗi của ông sẽ trỗi dậy không ngừng.

“Tôi biết cậu cảm thấy có lỗi với Hàn Tam Thiên, nhưng có một số việc, đã vượt qua phạm vi năng lực của cậu, vì vậy cậu cũng đừng tự trách.” Hàn Thiên Dưỡng nói tiếp.

“Thật sự không có cách nào có thể giúp cậu ấy ư?" Mặc Dương không cam lòng hỏi.

“Nếu có, tôi còn phải ngồi ở đây hả?" Hàn Thiên Dưỡng cười khổ.Nếu có cơ hội có thể trợ giúp Hàn Tam Thiên, Hàn Thiên Dưỡng cũng tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quan tâm. Nhưng tình cảnh bây giờ không có lấy một chút cơ hội, bởi vì Hàn Thiên Dưỡng biết rõ chỗ lợi hại của nhà họ Nam Cung. Nếu như ông thực sự cố chấp tham dự vào chuyện này, cũng chỉ tăng thêm phiền phức cho Hàn Tam Thiên mà thôi.

Mặc Dương nghe vậy, ủ rũ cúi đầu xuống.

“Ông cụ, tôi đi trước đây.” Mặc Dương nói.

Mặc Dương đi rồi, Viêm Quân nói với Hàn Thiên Dưỡng: “Mặc Dương là một người rất trung thành, chỉ tiếc năng lực của ông ấy có hạn, nếu không, nhất định có thể trở thành người trợ giúp rất lớn cho Hàn Tam Thiên.”

“Người này rất xem trọng tình nghĩa, đúng thật là hiếm có. Nhưng mà chuyện năng lực này, cũng không thể cưỡng cầu được.” Hàn Thiên Dưỡng nói.

“Đúng vậy đó.” Viêm Quân không biết làm sao lắc đầu. Trước kia ông còn có thể truyền dạy Hàn Tam Thiên, nhưng mà bây giờ bản lĩnh của Hàn Tam Thiên đã vượt qua ông, ngay cả ông cũng không thể trợ giúp cho Hàn Tam Thiên, chớ nói chi là người như Mặc Dương.

Việc Mặc Dương xuống lầu đã làm kinh động Tô Nghênh Hạ, lúc Tô Nghênh Hạ nhìn thấy Mặc Dương, không kìm lòng nổi đứng dậy, đi tới trước mặt Mặc Dương.

“Anh Dương, con gái của dì Hà bị anh bắt đúng không?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

Mặc Dương nhìn thoáng qua Thi Tinh theo bản năng, thấy Thi Tinh không có hành động bất thường nào, mới lên tiếng: “Cô ấy ở Mordor nhưng anh không làm khó cô ấy, chỉ muốn hỏi tin tức của Hà Đình thôi.”

“Chở cô ấy đến biệt thự đi.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Tại sao?” Mặc Dương không hiểu hỏi.

“Em tin tưởng dì Hà tuyệt đối không làm chuyện này.Dù dì ấy và Hàn Niệm cùng biến mất nhưng chắc chắn dì ấy cũng bị người ta bắt đi.Đúng lúc trong nhà thiếu một người làm, vì vậy anh chở cô ấy đến đây đi.” Tô Nghênh Hạ nói.

Việc Hà Đình phản bội Hàn Tam Thiên, chuyện dẫn Hàn Niệm rời đi, lúc đầu Tô Nghênh Hạ cũng không tin, bởi vì cô biết rõ Hà Đình là hạng người gì, Hà Đình tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy.

“Em lo phương Oánh Oánh bị liên lụy đến chuyện này sao?” Mặc Dương không biết làm sao nói.Sau chuyện này, Tô Nghênh Hạ vẫn còn quan tâm an nguy của người khác.

“Cho dù như thế nào, chuyện này cũng là vì chúng ta mà ra.Mẹ của cô ấy cũng bị chúng ta làm liên lụy đó.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Em dâu, em thật quá tốt bụng.Nhưng mà có đôi khi làm ơn nhưng chưa chắc đã được báo ơn.” Mặc Dương nói.

“Ở hiền gặp lành.” Tô Nghênh Hạ nói.

Mặc Dương khẽ gật đầu, nói: “Được rồi, anh lập tức bảo người ta dẫn cô ấy tới đây.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.