Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1865 chữ

Cho dù là cách bài trí trong phòng hay là đồ trang trí cũng đều mang theo sự xa hoa tột đỉnh, dường như đến cả không khí trong phòng cũng tràn ngập mùi vị của tiền.

Nam Cung Yến ngồi trên ghế sofa, gương mặt trầm lặng như nước. Vừa rồi gã phải bỏ cả sĩ diện để xin Nam Cung Bác Lăng dừng trận đấu lại, điều này quả thật đã xem như là một biến tướng của việc nhận thua, nhưng vì muốn bảo vệ tính mạng của người bên phe mình, gã không thể không làm như vậy.

“Nếu anh đánh nhau với cậu ta, đoán chừng nắm được mấy phần thắng?” Nam Cung Yến mở miệng hỏi.

Người đứng trước mặt Nam Cung Yến là Trình Phong, không cao lắm nhưng cơ thể lại rất cường tráng. Vừa nhìn thấy đã thấy được sức mạnh phi thường, quan trọng là cặp mắt của anh ta giống như không hề có bất kì tình cảm nào, trông như một chiếc máy vậy.

"Có lẽ số phận của tôi và anh ta giống nhau." Trình Phong nói, Hàn Tam Thiên trên võ đài không có bất kì biểu hiện nào, thế nên rốt cuộc anh có sức mạnh thế nào, Trình Phong không thể nào đoán được.

Nhưng chỉ dựa vào cú đánh kia, Trình Phong đại khái cảm nhận được kết quả của bản thân sẽ như thế.

Những lời này khiến biểu cảm của Nam Cung Yến thêm u ám. Anh ta không ngờ Nam Cung Chuẩn có thể tìm được một cao thủ như thế này ở Địa Tâm.

Trong mắt người đời, Địa Tâm là một điều bí ẩn và không lường trước được và nó được bao phủ bởi một bức màn không thể vạch trần được.

Nhưng đối với gia tộc Nam Cung mà nói, Địa Tâm chỉ là nơi giam giữ những tên súc sinh, thậm chí có rất nhiều người không hề chú ý đến Địa Tâm, cũng như việc nếu trước đây Nam Cung Yến bỏ qua Địa Tâm. Lúc này không thể không nói anh ta rất hối hận vì điều này, nếu anh ta chọn Địa Tâm thì hiện giờ Hàn Tam Thiên đã là người của anh.

Chỉ tiếc là có hối hận cũng không kịp.

"Chỉ tiếc là người đó sẽ đến gia tộc Nam Cung, nếu khiến anh ta nhìn thấy khả năng của Hàn Tam Thiên chắc chắn anh ta sẽ thêm coi trọng Hàn Tam Thiên, tôi chắc chắn không để chuyện này xảy ra." Nam Cung Yến nghiến răng nói.

"Chẳng lẽ nếu anh ta ở gia tộc Nam Cung sẽ khó giết hơn sao?" Trình Phong thản nhiên nói.

Nam Cung Yến cười hung hăng, nói:"Đương nhiên là không khó rồi, nhưng lại không đơn giản. Tuy hiện giờ trong cảm nhận của ông nội địa vị của tôi cao hơn Nam Cung Chuẩn và Nam Cung Phong, nhưng anh phải hiểu rõ, muốn tiến vào gia tộc Nam Cung thì phải dựa vào khả năng đánh đấm mạnh mẽ mà biểu hiện hiện giờ của Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ khiến ông nội tôi nhìn với cặp mắt khác. Vì thế nếu tôi vô duyên vô cớ mà giết anh ta chắc chắn ông nội sẽ trách tôi."

"Không có gì sai nếu anh ta là tội phạm." Trình Phong lên tiếng.

Nam Cung Yến khó hiểu nhưng ngay sau đó lại phá lên cười.

"Anh nói không sai, tôi bảo anh ta phụ trách, anh ta có thể không nhận sao?"

Ngày hôm sau, Hàn Tam Thiên thức dậy rất sớm, nhưng với địa vị hiện giờ của anh nghĩ đến, ngay cả người như Hàn Tam Thiên cũng không khỏi thở dài.

Lúc này, Hàn Tam Thiên nhìn thấy một đám nhóc con đang chơi đùa quanh một cậu thanh niên.

Đám nhóc kia chính là con cháu trong gia tộc Nam Cung, về phần cậu thanh niên kia lại cho Hàn Tam Thiên cảm giác kì lạ.

Xem chừng cậu ta gần hai mươi tuổi nhưng chỉ số thông minh lại có vẻ không cao lắm, vẻ mặt ngây thơ cười đùa cùng đám trẻ con.

Quan sát được gần nửa tiếng, cậu ta bị đánh đập, la mắng, hơn nữa khi đám trẻ con kia cho cậu ăn bùn, cậu lại không hề do dự mà nuốt vào bụng.

Nhưng trong pháo đài cổ kính của gia tộc Nam Cung này sao lại có thể xuất hiện một người ngốc như thế?"

"Chú là ai?" Lúc này một cậu bé kiêu ngạo đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, hai tay chống nạnh, dáng vẻ như ông cụ non kiêu

ngạo.

"Đúng làm phiền chú." Hàn Tam Thiên cười nói.

Nghe thấy thế cậu bé rõ ràng không hài lòng, nhặt một hòn đá ném vào người Hàn Tam Thiên, đắc ý lên tiếng: "Qùy xuống làm ngựa cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho chú."

Hàn Tam Thiên vô thức cười, tên nhóc ương ngạnh này tính tình cũng thật khó

chiều. Vì đây là nhà của mình, nhưng nếu ra khỏi cửa Nam Cung này cậu bé chắc chắn sẽ còn kêu ngạo hơn. Khi trưởng thành nhất định sẽ gây họa.

"Chàng trai nhỏ, tốt nhất là cháu nên tránh xa ra, đừng chọc giận chú, nếu không chú sẽ đánh cháu đấy." Hàn Tam Thiên nói.

Cậu nhóc nghe thấy thế chạy vọt đến trước mặt Hàn Tam Thiên như muốn đá anh.

Hàn Tam Thiên đùa chạm nhẹ vào, cậu nhóc lập tức ngã xuống thật mạnh.

Nhưng điều khiến anh không ngờ là tên nhóc con này không những không khóc mà lại u ám nhìn anh.

"Chú là ai mà ngay cả tôi cũng dám đánh?" Nhóc con nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chú không hề đánh cháu, đây là tự cháu không cẩn thận vấp phải chân chủ, không liên quan đến chú." Hàn Tam Thiên cười nhạt. Tên nhóc kiêu ngạo này không nên chọc vào, cậu bé kiêu ngạo như thế nhất định có địa vị không hề nhỏ. Với thân phận hiện tại của anh, anh không muốn

gây rắc rối cho Nam Cung Chuẩn.

Lúc anh chuẩn bị rời đi, một hòn đá bay tới đập vào đầu Hàn Tam Thiên.

Tên nhóc con vẻ mặt đắc ý nói:"Chủ ở gia tộc Nam Cung này chỉ là một con chó mà thôi, mau quỳ xuống xin tôi tha thứ đi nếu không tôi muốn chú phải chết."

Tuổi còn nhỏ nhưng động một chút lại muốn người khác chết.

Giáo dục ở gia tộc Nam Cung này thật sự khiến người khác mở mang tầm mắt.

Hàn Tam Thiên đi đến trước mặt cậu bé, xách luôn cậu lên, lạnh lùng nói: "Cậu bé, chủ nghĩ chú còn nhỏ nên không so đo với cháu nhưng cháu lại chọn chủ, chú sẽ giết cháu."

Rõ ràng cậu bé đã kiêu ngạo thành thói, đối với việc bị Hàn Tam Thiên uy hiếp lại không hề sợ hãi, ngược lại còn đá vào chân Hàn Tam Thiên.

"Nếu chú không thả tôi ra, tôi sẽ giết chủ." Tên nhóc trả lời.

Hàn Tam Thiên chưa từng gặp ai kiêu ngạo như thế, bực tức một hồi ném cậu xuống.

Lúc này, Hàn Tam Thiên lại phát hiện một chuyện khác, cậu thanh niên cười ngây ngô lúc nãy bây giờ lại không cười, vẻ ngây ngô trên gương mặt cũng không còn nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu thanh niên

liền trở lại vẻ ngây ngô.

Kiểu chuyển hóa vẻ mặt này thì một tên ngốc không thể làm được, không lẽ cậu ấy giả ngu?

"Tôi nhất định sẽ khiến chú chết, chờ đợi trong sự hối hận đi." Tên nhóc con ngã trên mặt đất, đau đớn nói.

Hàn Tam Thiên xoay người rời đi, số đo với cậu nhóc này thật không có ý nghĩa gì cả, anh cũng không thể giết một đứa trẻ.

Sau khi Hàn Tam Thiên bỏ đi, cậu nhóc kia vẫn chưa hết giận, đánh cậu thanh niên ngốc kia một trận, ra tay rất mạnh, nhặt một hòn đá đập vào đầu cậu thanh niên.

"Tên ngốc kia, mày còn cười cái gì, không được phép cười." Tên nhóc con phẫn nộ lên tiếng.

Cậu thanh niên ngốc kia không hiểu chuyện gì, tiếp tục cười ngây ngô, cậu không hề đến việc trán đang chảy máu chỉ đơn giản đưa tay ra lau mà thôi.

Tên nhóc con nắm lấy tóc cậu thanh niên ngốc, hung hăng nói: “Nếu tao không giết ông chú kia thì tao không mang họ Nam Cung."

Tên ngốc gật đầu tựa như đã hiểu những gì tên nhóc nói.

Những đứa trẻ khác cũng bắt chước làm theo, đối với chuyện giết người người lớn

cũng cảm thấy đây là chuyện cấm kị, những đứa trẻ này lại không hề sợ hãi.

Sau khi mọi người rời đi, tên ngốc ngồi ở dưới đất chơi bùn, vùi đầu, nhưng lúc này mặt không còn nụ cười ngây ngô kia nữa, ngược lại ánh mắt lại có hơi dữ tợn.

Nam Cung Chuẩn vẫn chưa đến tìm Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên ngoài ở trong phòng thì cũng không có chỗ để đi, điều này thật sự rất nhàm chán. Hàn Tam Thiên thử lấy điện thoại bấm dãy số kia nhưng nếu không được Nam Cung Chuẩn yêu cầu đối phương chắc chắc sẽ không nhận điện thoại, nên anh đành từ bỏ ý định của mình.

Lúc nào anh chìm vào những suy nghĩ của mình, Hàn Tam Thiên đều sẽ nghĩ đến những chuyện có thể đang xảy ra ở biệt thự sườn núi hiện giờ.

Hàn Niệm bị bắt cóc, Hàn Tam Thiên thật sự rất lo lắng, anh cũng hiểu rõ, đối với Tô Nghênh Hạ điều này là một cơn ác mộng. Nỗi đau mà Tô Nghênh Hạ phải chịu nhiều hơn anh rất nhiều, dù sao Hàn Niệm cũng được Tô Nghênh Hạ sinh ra, mang thai ròng rã 10 tháng cuối cùng lại phải chia lìa, điều này đối với Tô Nghênh Hạ mà nói là một sự tra tấn vô cùng tàn nhân.

Biệt thự sườn núi.

Sau khi Thi Tinh đến đây ở, chuyện của Tô Nghênh Hạ được cải thiện không ít. Mỗi ngày Thi Tinh đều dùng mọi cách để an ủi cô khiến cô tin Hàn Tam Thiên chắc chắn có thể đưa Hàn Niệm bình an trở về

nhà.

Tô Nghênh Hạ rất tin tưởng Hàn Tam Thiên, cô chưa bao giờ nghi ngờ anh, hơn nữa chuyện Hàn Tam Thiên đã đồng ý làm chắc chắn anh sẽ làm được.

"Nghênh Hạ, hay là con với mẹ ra ngoài giải sầu nhé." Thi Tinh kéo tay Tô Nghênh Hạ nói.

Tô Nghênh Hạ thật thà lắc đầu nói:"Mẹ, con muốn ở nhà chờ Tam Thiên, con sợ khi anh ấy về lại không gặp được con."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.