Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1588 chữ

Nam Cung Chuẩn lập tức sa sầm mặt mày. Dừng lại ở đây? Sao có thể như vậy được? Anh ta còn đang muốn chứng minh bản thân trước mặt mấy thành viên trong gia tộc. Hơn nữa đây là cơ hội tốt để dập tắt danh tiếng của Nam Cung Yến, sao có thể bỏ lỡ như vậy được chứ?

Nhưng Nam Cung Chuẩn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Nam Cung Bác Lăng đã nói: “Đương nhiên là được, hôm nay tạm thời cứ như vậy đi.”

“Cảm ơn ông nội.” Nam Cung Yến nói với vẻ cảm kích.

Nam Cung Bác Lăng không hề che giấu sự thiên vị khiến cho Nam Cung Chuẩn VÔ cùng buồn bực. Có điều Nam Cung Bác Lăng đã lên tiếng, anh ta cũng không có gan đi phản bác Nam Cung Bác Lăng, chỉ có thể đành nhận lấy kết quả này.

“Trốn được hôm nay, không trốn được ngày mai, sau mùng một còn có mười lắm. Em trai, cậu có thể trốn được đến lúc nào đây?” Nam Cung Chuẩn cười lạnh

nói.

Nam Cung Yến giả vờ như không nghe thấy lời nói của Nam Cung Chuẩn, mang theo người của mình rời khỏi sân luyện võ.

Phần lớn mọi người cũng lần lượt rời khỏi.

Hai mắt của Nam Cung Lưu Ly lại nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên, trong ánh mắt của cô ta giống như có hoa đào đang nở rộ.

Nam Cung Lưu Ly không ngờ Hàn Tam Thiên lại lợi hại như vậy, điều này không khỏi khiến cho cô ta vô cùng tò mò không biết về những phương diện khác, Hàn Tam Thiên có mạnh mẽ giống như vậy không.

Nam Cung Lưu Ly là một người làm việc vô cùng quyết đoán. Cô ta sẽ không để cho sự tò mò tiếp tục sinh sôi trong lòng mình, thế nên trong đầu cô ta đã có tính toán, chuẩn bị đi tìm Hàn Tam Thiên nghiệm chứng một phen.

Hơn nữa sau khi Hàn Tam Thiên phô bày thực lực mạnh mẽ của mình, Nam Cung Lưu Ly phát hiện ra vẻ đẹp trai của người này không chỉ có mỗi mặt mũi thanh tú, làn da trắng trẻo mà anh còn là một người đàn ông thực thụ, có sự quyến rũ từ nội tiết tố nam vô cùng mạnh mẽ.

“Đêm nay, chờ tôi.” Nam Cung Lưu Ly đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, vô cùng quyến rũ nháy mắt một cái.

Hàn Tam Thiên nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn dáng vẻ khiêu gợi của Nam Cung Lưu Ly. Loại phụ nữ quyến rũ thế này chính là thuốc độc chí mạng đối với vô số đàn ông, tiếc là trong lòng Hàn Tam Thiên chỉ chứa nổi một mình Tô Nghênh Hạ. Trong mắt anh, Nam Cung Lưu Ly cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.

Sau khi mọi người đi hết, Nam Cung Chuẩn mới đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, nói: “Tôi rất vừa lòng về biểu hiện của anh ngày hôm nay. Tôi có thể cho anh nửa tiếng gọi video call, hãy trân trọng nó đi."

Nói xong, Nam Cung Chuẩn ném điện thoại cho Hàn Tam Thiên.

Sau khi Hàn Tam Thiên cầm lấy điện thoại, trong lòng vô cùng kích động, vội vàng quay về căn phòng Nam Cung Chuẩn sắp xếp cho anh.

Nơi này là chỗ ở của tất cả người giúp việc trong nhà Nam Cung. Dựa vào địa vị của Hàn Tam Thiên, tất nhiên không có tư cách ở trong phòng dành cho khách.

Trong căn phòng nhỏ chưa tới ba mét vuông, trừ một chiếc giường ra thì không

còn gì khác.

Hàn Tam Thiên cầm di động, cánh tay không kìm được mà nhẹ nhàng run rẩy, gọi đến số điện thoại duy nhất bên trong máy.

Dường như đối phương đã nhận được mệnh lệnh của Nam Cung Chuẩn từ trước, sau khi video call được nối máy, Hàn Niệm đã xuất hiện ở trên màn hình.

Đứa bé yên lặng ngủ say, hai bàn tay nhỏ trắng như phấn xiết chặt lại.

Chỉ là một hình ảnh yên tĩnh như vậy thôi cũng đã đủ khiến cho trái tim của Hàn Tam Thiên trầm lắng xuống, giống như nhìn cả đời cũng nhìn không đủ vậy.

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, trong lòng Hàn Tam Thiên tuy vẫn có luyến tiếc, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cất điện thoại đi.

Nằm trên chiếc giường đơn, không gian này đối với Hàn Tam Thiên mà nói vô cùng chật hẹp, xoay người cũng có thể rơi xuống giường. Có điều vì để cứu được Hàn Niệm, bất kỳ chuyện gì Hàn Tam Thiên cũng có thể nhịn.

Vừa mới nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng gõ cửa đã truyền tới.

Hàn Tam Thiên biết là ai, nhưng anh vẫn mở cửa phòng ra.

Nam Cung Lưu Ly ăn mặc vô cùng gợi cảm. Cô ta gần như phải dính chặt vào người Hàn Tam Thiên thì mới chen được vào phòng.

“Căn phòng này của anh đúng là nhỏ thật, có muốn đổi một căn phòng lớn hơn không?” Nam Cung Lưu Ly ngồi bên mép giường, đôi chân thon dài cố ý duỗi thẳng rồi móc vào nhau.

“Đối với tôi mà nói, như vậy đã đủ rồi.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

“Thật sao? Nhưng mà đêm nay tôi muốn

lại chỗ này, phải làm sao bây giờ?” Nam Cung Lưu Ly nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên, cắn nhẹ môi dưới, làm ra dáng vẻ ngượng ngùng.

“Cô là đại tiểu thư của nhà Nam Cung, không thích hợp ở lại chỗ này cho lắm.” Hàn Tam Thiên nói.

Nam Cung Lưu Ly đứng lên, hai tay ôm lấy Hàn Tam Thiên, hơi thở tựa hoa lan nói: “Nếu anh đã biết tôi là đại tiểu thư, chỉ cần tôi đồng ý thì không có gì là không thích hợp cả. Trừ khi anh thích làm mấy chuyện tình thủ trong không gian nhỏ hẹp này, tôi cũng có thể thỏa mãn anh.”

Lúc Nam Cung Lưu Ly nói chuyện, một cái chân đã cuốn lấy người Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên gạt chân của Nam Cung Lưu Ly xuống, sau đó nói: “Tôi không cần.”

Nam Cung Lưu Ly cũng không tức giận vì bị từ chối, nụ cười trên mặt trái lại càng sâu, cô ta nói: “Tôi muốn dùng chân đo thử vòng eo của anh, lẽ nào anh lại nhẫn tâm từ chối tôi sao?”

Nam Cung Lưu Ly rất có lòng tin Hàn Tam Thiên sẽ quỳ gối dưới váy hồng của cô ta. Bởi vì chưa từng có bất kỳ ai có thể thờ ơ trước sự quyến rũ của Nam Cung Lưu Ly cả. Cô ta cực kỳ tự tin về nhan sắc và dáng người của mình, chỉ cần là người đàn ông mà cô ta muốn thì không có người nào trốn thoát được.

Nhưng Hàn Tam Thiên lại không giống vậy, anh là người đàn ông đã được định sẵn là sẽ khiến Nam Cung Lưu Ly phải thất vọng.

Đây Nam Cung Lưu Ly ra, Hàn Tam Thiên nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không hề có hứng thú với cô.”

Câu nói này giống như một chậu nước lạnh đồ xuống đầu của Nam Cung Lưu Ly, khiến sự tức giận của cô ta lập tức xông lên tận ót.

“Hàn Tam Thiên, anh có biết thân phận của mình là gì không mà lại dám từ chối tôi?” Nam Cung Lưu Ly hung tợn nói.

Hàn Tam Thiên cười nhạt, nói: “Đương nhiên là tôi biết, có lẽ giữa chúng ta còn có chút quan hệ huyết thống đấy."

Trong thế giới của Nam Cung Lưu Ly, cô ta chưa từng trải qua sự cấm kỵ này, nhưng cô ta có thể cảm nhận được sự ghét bỏ của Hàn Tam Thiên đối với cô ta. Đây là lần đầu tiên Nam Cung Lưu Ly thất bại trước đàn ông, cũng là lần đầu tiên bị một người đàn ông từ chối.

Bốp!

Nam Cung Lưu Ly tát vào mặt Hàn Tam Thiên một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ khiến anh phải hối hận, sẽ có một ngày anh phải lết đến tìm tôi.”

Hàn Tam Thiên nhìn Nam Cung Lưu Ly giận dữ rời đi, Xoa gương mặt bị đánh, tát kiểu này đến đâu cũng không tính là đau.

Cánh của một lần nữa đóng lại, Hàn Tam Thiên lại nằm lên trên giường.

Nam Cung Thiên Thu, nếu như bà thật sự là người của nhà Nam Cung, vậy thì anh sẽ có quan hệ huyết thống với Nam Cung Lưu Ly. Có điều cô ta biết rõ điểm này mà vẫn muốn đến tìm anh, điều này khiến cho tam quan của Hàn Tam Thiên bị hủy hoại hoàn toàn.

“Rốt cuộc là loại phụ nữ gì thì mới không chút kiêng kỵ như này?” Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nói.

Lúc này, ở trong một căn phòng khác.

Mức độ xa hoa ở đây có thể so sánh với

đại điện ở trong hoàng cung, cách biệt một trời một vực với nơi mà Hàn Tam Thiên đang ở.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.