Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2179 chữ

Hai người một trước một sau về nhà.

Thiên Vương Thịnh bôn ba cả ngày, vẻ mặt mỏi mệt nằm trên sofa.

Thiên Linh Nhi về đến nhà, cởi giày rồi bước đến bên cạnh Thiên Vương Thịnh, rúc vào bên người ông.

"Ông nội, ông nói xem bây giờ bé Tiểu Niệm thế nào rồi. Con bé sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?" Thiên Linh Nhi lo lắng hỏi.

Biểu cảm của Thiên Vương Thịnh cực kỳ nghiêm túc. Hàn Niệm đã rời khỏi mẹ mình mấy ngày rồi, tình huống bây giờ cô bé đang đối mặt, Thiên Vương Thịnh chỉ nghĩ cũng cảm thấy lo lắng.

"Nhất định không được xảy ra chuyện gì. Nếu không một khi Hàn Tam Thiên trở về, với thành phố Thiên Vân mà nói, trời cũng sẽ sụp xuống." Thiên Vương Thịnh nói. Ông biết rõ tính tình của Hàn Tam Thiên, đó là một chàng trai trẻ rất nhẫn nhịn, nhưng anh cũng có giới hạn cuối cùng của mình, một khi điểm mấu chốt bị động đến, anh sẽ thể hiện ra vẻ cực kỳ đáng SỢ.

Nếu như Hàn Niệm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thiên Vương Thịnh tin rằng Hàn Tam Thiên sẽ khiến cả thành phố Thiên Vân rung chuyển, thậm chí bố cục cả thành phố Thiên Vân cũng sẽ vì anh mà thay đổi. Có lẽ, cho dù là nhà họ Thiên cũng không thể nào tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng.

Thành phố Thiên Vân hôm nay, Hàn Tam Thiên được gọi là người đứng đầu cũng hoàn toàn không quá đáng.

"Tuy rằng con không có người cha lợi hại như vậy, nhưng có anh trai lợi hại như vậy, thật sự đã rất may mắn rồi." Thiên Linh Nhi nói.

Lúc thành phố Thiên Vân xảy ra rung chuyển kịch liệt, Địa Tâm cũng như thế.

Trong tù ngục nơi cõi người này, bầu không khí tỏa ra đầy mùi máu tanh, chúng kiến thi thể khắp nơi là ác mộng của người bình thường. Ba người Hàn Tam Thiên máu khô đóng vảy đầy mình nhìn thấy mà giật minh. Quả thực là ma quỷ sống sót từ trong đống người chết.

"Anh Tam Thiên, hình như... hình như chúng ta đã giết hết sạch toàn bộ người ở Địa Tâm rồi." Chuột Chũi hồn bay phách lạc nói với Hàn Tam Thiên. Cánh cửa kia vẫn đóng chặt, nhưng đã không còn những kẻ nổi điên chủ động nhào tới nữa, điều này khiến Chuột Chũi kinh ngạc phát hiện rốt cuộc bọn họ đã làm gì.

Mấy trăm người ở Địa Tâm, vậy mà bị giết sạch hết rồi sao?

Đối với người không am hiểu giết người, dùng vượt ngục làm thú vui như Chuột Chũi mà nói, đây là một việc cực kỳ chấn động.

Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Đao Thập Nhị, nếu không còn ai xuất hiện, vậy

chỉ còn ba người bọn họ.

Nhưng bọn họ vẫn chưa tìm được Cơ quan mở cánh cửa này, gặp phải vấn đề nan giải, giết sạch những người kia cũng chẳng giải quyết được.

"Anh Tam Thiên, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Đạo Thập Nhị hỏi.

Hàn Tam Thiên không trả lời câu hỏi của Đao Thập Nhị, mà nói mấy câu khiến Đao Thập Nhị và Chuột Chũi khó hiểu.

"Tôi đã giết sạch tất cả mọi người, rốtcuộc anh muốn làm gì, chẳng lẽ muốn làm con rùa đen rúc đầu mãi hả?" Câu này Hàn Tam Thiên đang nói với người đứng phía sau. Tất cả mọi chuyện, nhất định có người đứng sau giám sát và điều khiển. Tuy rằng Hàn Tam Thiên không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì, nhưng dưới tình huống tất cả mọi người đã chết sạch, chẳng lẽ anh ta vẫn chưa đạt được mục đích ư?

Lúc này, đột nhiên cánh cửa kia chủ động

mở ra.

Hai người Chuột Chũi và Đao Thập Nhị cùng nhìn về phía Hàn Tam Thiên. Rõ

ràng những lời này của anh đã kinh động tới người phía sau màn, vì vậy anh ta mới mở cửa ra.

"Anh Tam Thiên, phải đi vào hả?" Đạo Thập Nhị hỏi. Không gian bên trong cánh cửa này không lớn, giống như thang máy. Về phần dẫn tới đâu, chỉ có thể bước vào mới biết.

Thiên đường hay địa ngục?

Sống hay chết?

Hàn Tam Thiên không biết.

Nhưng bất kể thế nào, đây là con đường duy nhất, anh nhất định phải đi.

"Dẫn ông nội tôi tới đây." Hàn Tam Thiên nói với Chuột Chũi.

Địa Tâm nhận lệnh, chạy chậm, chỉ chốc lát sau đã đưa Hàn Thiên Dưỡng tới.

"Ông nội, chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi." Hàn Tam Thiên nói với Hàn Thiên Dưỡng.

Trên đường tới đây, những thi thể này khiến Hàn Thiên Dưỡng nhìn thấy mà giật mình. Có điều ông lại rất rõ, phiền phức của Hàn Tam Thiên chưa chính thức bắt

đầu.

"Tam Thiên, ông nội phải nói cho con một chuyện." Hàn Thiên Dưỡng nói.

"Đợi ra ngoài, có thời gian từ từ nói." Tuy rằng Hàn Tam Thiên rất tò mò, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp nghe kể chuyện.

Hàn Thiên Dưỡng thở dài không kiên trì nữa, đi theo Hàn Tam Thiên vào thang máy.

Tốc độ thang máy di chuyển không nhanh, qua mấy phút mới dừng lại.

Lúc của thang máy mở ra, một cơn gió tự nhiên thổi vào mặt. Điều này cho thấy bọn họ đã ra khỏi Địa Tâm, nhưng hương vị của cơn gió này lại khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Bước ra khỏi thang máy, cảnh tượng trước mắt khiến mắt Đạo Thập Nhị và Chuột Chũi choáng váng.

Biển rộng mênh mông bát ngát, sóng nước trong vắt.

Thì ra Địa Tâm là một chiếc tàu chở hàng khổng lồ!

Chuột Chũi dụi mắt, không dám tin sự thật trước mắt.

Từ khi bước vào Địa Tâm, Chuột Chũi đã dựa theo phán đoán của mình, xác thực vị trí của Địa Tâm thật sự nằm dưới lòng đất, tần phát động đất có thể chứng minh rõ ràng điều này.

Lúc chuyện luôn nhận định đột nhiên xuất hiện trước mặt mình với một diện mạo

khác, Chuột Chũi hơi khó tiếp nhận

Vẻ mặt Đao Thập Nhị cũng cực kỳ chấn động. Ai mà ngờ, Địa Tâm nổi tiếng trên thế giới, thế mà từng giây từng phút đều trôi nổi trên biển. Bao nhiêu người đều

muốn tra ra vị trí thực sự của Địa Tâm, thế nhưng có ai nghĩ rằng vị trí của Địa Tâm thay đổi bất kỳ lúc nào chứ?

Thảo nào đã nhiều năm như vậy vẫn không có ai tìm được Địa Tâm trên mặt đất, hơn nữa cũng không có ai vượt ngục thành công.

Cho dù những người kia may mắn chạy trốn tới boong tàu, chứng kiến biển rộng mênh mông bát ngát này cũng chỉ biết tuyệt vọng.

Vẻ mặt Hàn Tam Thiên cực kỳ bình tĩnh, hình như không cảm thấy bất ngờ chút nào. Bởi vì anh đã sớm phát hiện động đất rung chuyển cực kỳ kỳ lạ, lúc bọn Chuột Chũi luôn nhận định bọn họ ở lòng đất, trong lòng Hàn Tam Thiên đã có quan điểm khác biệt.

"Anh Tam Thiên, không ngờ Địa Tâm lại là tàu hàng lớn như vậy!" Chuột Chũi trừng to hai mắt nói.

"Hèn chi không có ai chạy thoát được. Với tình cảnh này, cho dù thật sự có cơ hội chạy tới boong tàu cũng chỉ là con đường chết." Đạo Thập Nhị cảm thán.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ? nhảy thuyền chính là con đường chết." Chuột Chũi nói.

"Không cần sốt ruột, nếu tên đầu têu sau màn đã cho chúng ta tới đây, nhất định anh ta sẽ không để chúng ta chết." Hàn Tam Thiên nói.

Đạo Thập Nhị và Chuột Chũi cảnh giácnhìn xung quanh. Nếu Hàn Tam Thiên đã nói như vậy, chắc chắn lát nữa sẽ có người xuất hiện.

Quả nhiên, một bóng người mảnh mai từ xa bước tới.

Rõ ràng anh ta là một tên đàn ông nhưng còn đẹp hơn phụ nữ, nếu trang điểm nhất định là một người xinh đẹp tuyệt sắc.

"Tự giới thiệu nhé, tôi là Nam Cung Chuẩn." Người đàn ông xinh đẹp tươi cười nói với Hàn Tam Thiên.

"Tôi không cần biết anh là ai, một mìnhxuất hiện trước mặt tôi, lá gan của anh đúng là không nhỏ." Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

"Dựa vào thực lực của anh, muốn giết tôi quả thực rất đơn giản. Nhưng nếu tôi dám xuất hiện như vậy, anh cho là tôi sẽ không có gì dựa vào sao?" Nam Cung Chuẩn thản nhiên nói.

Tất nhiên Hàn Tam Thiên biết anh ta sẽ không ngốc như thế. Có điều xung quanh không có ai, cho dù anh ta thực sự có át chủ bài, Hàn Tam Thiên cũng nắm chắc có thể trong khoảng thời gian ngắn chế ngự được anh ta. Chỉ cần có thể khống chế tính mạng Nam Cung Chuẩn trong tay, bất kể anh ta âm thầm sắp xếp bao nhiêu thuộc hạ cũng không làm nên trò trống gì.

"Anh sẽ vì sự tự đại của mình mà trả giá đắt." Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, bóng người đã lao lên như tên bắn, trong nháy mắt đã tiếp cận, bóp chặt cổ Nam Cung Chuẩn.

"Thế nào, tốc độ của tôi khiến anh rất bất ngờ nhỉ?" Hàn Tam Thiên thản nhiên hỏi.

Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Chuẩn trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiếnlợi nói: "Bây giờ anh quỳ xuống còn kịp, nếu không, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời."

Hàn Tam Thiên cười ôn hòa, nói: "Gương mặt của anh, nếu như là một người phụ nữ thì đúng là hoàn mỹ, tiếc rằng anh là đàn ông, ngược lại có vẻ quái gở."

Nam Cung Chuẩn ghét nhất người khác nhắc tới gương mặt của mình. Phàm là người nói anh ta giống phụ nữ, mộ cũng đã rậm rạp cỏ dại, đây là vảy ngược của Nam Cung Chuẩn, bất kỳ ai cũng không được sờ vào.

"Quỳ xuống, xin lỗi mau!" Nam Cung Chuẩn lạnh giọng quát lớn.

"Chẳng lẽ anh vẫn không hiểu tình cảnh bây giờ sao? Mạng của anh đã nằm trong tay tôi, cho dù anh có nhiều thuộc hạ hơn nữa thì sao, trước khi bọn họ giết tôi, tôi có thể giết anh, anh muốn chôn cùng với tôi hả?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Nam Cung Chuẩn lấy điện thoại ra, Hàn Tam Thiên nhíu mày, không biết tên này định làm gì.

Lúc anh ta kéo tới một tấm ảnh trẻ sơsinh, trong lòng Hàn Tam Thiên lập tức xuất hiện dự cảm không lành.

"Anh chưa từng gặp đứa bé gái trắng trẻo này nhỉ? Nghe nói nó họ Hàn, tên là Hàn Niệm." Nam Cung Chuẩn nói.

Họ Hàn tên Niệm!

Những lời này khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.

Đây là con gái của anh?

Hàn Tam Thiên lập tức giành điện thoại trong tay Nam Cung Chuẩn, trên mặt bất giác nở nụ cười cực kỳ dịu dàng.

Con gái, đây là con gái của anh.

Hàn Tam Thiên thật không ngờ mình có thể nhanh chóng có một đứa con gái như vậy.

Hàn Niệm, là vì nhung nhớ nên mới đặt tên như thế sao?

Hàn Tam Thiên lau nước mắt trên khóe

mi.

Lúc anh đang vui đến phát khóc, một câu của Nam Cung Chuẩn đã kéo Hàn Tam Thiên về thực tế.

"Cô bé đáng yêu như vậy, anh không

muốn nó chết chứ?" Nam Cung Chuẩn nói.

Hàn Tam Thiên đột ngột ngẩng đầu, cực kỳ tức giận nhìn Nam Cung Chuẩn, nói: "Anh làm gì nó rồi, nó ở đâu?".

"Đừng kích động, bây giờ nó rất an toàn, tôi đã mời chuyên gia chăm sóc. Nhưng nếu anh không nghe lời, tôi không thể đảm bảo sự an toàn của nó nữa. Lỡ như người làm bất cẩn đổ nước sôi lên người nó, hay là vô ý làm rơi nó, nó còn nhỏ, sẽ bị thương rất nghiêm trọng đấy." Nam Cung Chuẩn đắc ý nói.

Hàn Tam Thiên muốn giết Nam Cung Chuẩn, hơn nữa sự kích động này đã không thể nhịn được.

Nhưng anh biết, không thể làm thế.

Hàn Niệm nằm trong tay anh ta, điều duy nhất anh làm được chính là nghe lời Nam Cung Chuẩn.

"Anh muốn tôi làm gì?" Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.