Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1338 chữ

Nam Cung Chuẩn nở nụ cười nhìn Hàn Tam Thiên, trong ánh mắt lộ vẻ gian ác.

Kẻ mạnh thì sao?

Cho dù anh giết hết Địa Tâm thì sao?

Ở trước mặt anh ta, vẫn chỉ có thể làm một con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi, cảm giác này khiến Nam Cung Chuẩn vô cùng hưởng thụ.

Anh ta thích khống chế được loại người như Hàn Tam Thiên, càng mạnh mới càng khiến anh ta có cảm giác chinh phục.

Rất nhiều đàn ông nói anh ta trông giống phụ nữ. Với việc không thể nào thay đổi dung mạo, tâm lý của Nam Cung Chuẩn cũng trở nên vặn vẹo.

Anh ta muốn khiến những kẻ nói anh ta giống phụ nữ nhìn xem, cho dù là kẻ mạnh như Hàn Tam Thiên cũng phải quỳ trước mặt anh ta.

"Tôi quỳ!" Lúc này, Đao Thập Nhị đột nhiên nói. Anh ta bước tới trước mặt Nam Cung Chuẩn, không hề do dự quỳ xuống.

"Còn tôi nữa." Chuột Chũi gần như cùng lúc đi đến trước mặt Nam Cung Chuẩn.

Hai người bọn họ thà bị nhục nhã cũng không muốn chứng kiến Hàn Tam Thiên quỳ xuống trước Nam Cung Chuẩn.

Bất kể là Đạo Thập Nhị hay Chuột Chũi đều thầm cảm thấy Hàn Tam Thiên là kẻ mạnh thực thụ, mà kẻ mạnh thì không thể bị người ta làm nhục.

Nam Cung Chuẩn cười lạnh, khinh thường nói: "Hai người các người là cái thá gì, cả tư cách quỳ xuống cho tôi cũngkhông có, vậy mà còn muốn thay anh ta hả?"

"Anh đừng có quá đáng!" Đạo Thập Nhị nghiến răng nghiến lợi nói với Nam Cung Chuẩn. Quả thực anh ta đã khống chế được tử huyệt của Hàn Tam Thiên, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta có thể trêu đùa Hàn Tam Thiên. Ít nhất thì Đạo Thập Nhị không cho phép anh ta làm thế.

"Quá đáng?" Nam Cung Chuẩn đá một cước vào vai của Đạo Thập Nhi, lanh giọng trách cứ: "Tôi rất quả đáng hả? Anh hỏi thử anh ta xem, anh ta có cảm thấy tôi quá đáng không?" Đúng lúc này, hai chân Hàn Tam Thiện rõ ràng khụy xuống.

Thấy cảnh tượng này, Đạo Thập Nhị và

Chuột Chũi đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

"Anh Tam Thiên, đừng!"

"Anh Tam Thiên!"

Hai người đồng thời kêu lên, nhưng không ngăn được hai gối Hàn Tam Thiên quỳ xuống.

Đó chỉ là một sinh mạng bé nhỏ mới mấy ngày tuổi mà thôi, Hàn Tam Thiên đã không thể ở bên lúc con bé chào đời, bây giờ lại mang đến nguy hiểm cho con bé như vậy. Trong lòng Hàn Tam Thiên có cảm giác cực kỳ áy náy với Hàn Niệm. Chỉ là quỳ xuống mà thôi, đáng là gì chứ?

Chỉ cần có thể để Hàn Niệm an toàn, chuyện gì Hàn Tam Thiên cũng chịu làm.

"Ha ha ha ha ha ha." Nam Cung Chuẩn ngửa mặt lên trời cười to, vẻ đắc ý bộc lộ trong lời nói, lên tiếng bảo: "Mạnh thì sao, không phải vẫn phải phục tùng trước mặt

Nam Cung Chuẩn tôi à."

"Anh muốn thế nào mới chịu thả con bé ra?" Hàn Tam Thiên cắn răng hỏi.

Nam Cung Chuẩn ngừng cười, bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Từ hôm nay trở đi, anh phải làm con chó của tôi, tôi kêu anh đi tây, anh không thể đi hướng đông, hiểu chưa?"

Hàn Tam Thiên cúi đầu, tiếp tục hỏi: "Anh muốn thế nào mới chịu thả con bé ra?"

Nam Cung Chuẩn đột nhiên đưa tay túm tóc Hàn Tam Thiên, nói: "Anh chỉ là một con chó mà thôi, không có tư cách bàn điều kiện với tôi."

Mắt Hàn Tam Thiên sáng quắc nhìn chằm chằm Nam Cung Chuẩn. Anh biết, mình thỏa hiệp lần nữa cũng không đủ để bảo đảm an toàn của Hàn Niệm. Làm con chó cho Nam Cung Chuẩn cũng chỉ khiến Nam Cung Chuẩn có được đằng chân lân

mà thôi.

Anh nhất định phải nhận được một đáp án rõ ràng, phải cho Nam Cung Chuẩn biết, cho dù là lợi dụng anh cũng phải trả giá.

"Anh muốn thế nào mới chịu thả con bé ra?" Hàn Tam Thiên đặt câu hỏi lần thứ ba.

Ánh mắt lạnh bằng khiến Nam Cung Chuẩn lạnh cả sống lưng. Bị ánh mắt này nhìn thẳng vào, Nam Cung Chuẩn cảm giác mình có thể chết trong tay anh bất kỳ lúc nào.

Tuy rằng anh ta có Hàn Niệm để uy hiếp, nhưng Nam Cung Chuẩn cũng sợ chọc giận Hàn Tam Thiên đến mất trí.

Dùng một đứa trẻ chưa đến mấy ngày tuổichôn cùng mình, đó là chuyện Nam Cung Chuẩn tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Tính mạng của anh ta cao hơn tất cả, sao có thể để cho loại người này giết chứ?

"Làm mấy chuyện giúp tôi, chỉ cần tôi thỏa mãn, tôi sẽ tha cho anh." Nam Cung Chuẩn nói.

"Tôi muốn bọn họ an toàn trở lại thành phố Thiên Vân." Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua ba người Đao Thập Nhị nói.

“Anh có biết, tôi ghét nhất là người khác bàn điều kiện với tôi hay không?" Sắc mặt Nam Cung Chuẩn u ám nói.

Hàn Tam Thiên không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Chuẩn. Điều này khiến Nam Cung Chuẩn cảm thấy áp lực mãnh liệt khó hiểu. Nhưng Nam Cung Chuẩn xem Hàn Tam Thiên là con chó, sao anh ta chịu thỏa hiệp với Hàn Tam Thiên chứ?

"Ba người, chỉ có thể sống một, anh chọn đi.” Nam Cung Chuẩn nói. Anh ta muốn cho Hàn Tam Thiên một bài học, để anh ta biết hậu quả của việc không nghe lời.

Những lời này khiến hai người Đao Thập Nhị và Chuột Chũi sững sờ. Chỉ có thể sống một, vậy người có thể sống sót tất nhiên là Hàn Thiên Dưỡng. Dù sao Hàn Tam Thiên tới Địa Tâm là để cứu Hàn Thiên Dưỡng ra ngoài.

"Anh Tam Thiên, tôi có thể chết." Đao Thập Nhị nói mà không hề do dự. Trước khi đến Địa Tâm, anh ta đã ôm tâm lý chắc chắn sẽ chết, hơn nữa cuộc đời của Đường Thanh Uyển đã sắp xếp xong xuôi, anh ta không còn gánh nặng trên người. Vả lại chỉ cần mình chết sẽ giúp Hàn Tam Thiên không cần khó xử lựa chọn.

Chuột Chũi không có quyết tâm như Đao Thập Nhị, vì vậy vẻ mặt gã vô cùng rối rắm do dự. Khó khăn lắm mới rời khỏi Địa Tâm, gã không cam lòng cứ chết đi như vậy.

"Anh còn đang suy nghĩ cái gì? Muốn tôi giết anh hả?" Đạo Thập Nhị nói với Chuột Chũi.

Chuột Chũi cúi đầu không dám nói lời nào. Gã không thể nào trái lương tâm nói tự nguyện chết, nhưng cũng không dám nói mình muốn tiếp tục sống. Gã biết mình không thể nào so sánh với Hàn ThiênDưỡng.

Đúng lúc này, đột nhiên Hàn Tam Thiên móc ra một con dao găm dài một tấc.

Nam Cung Chuẩn cho rằng Hàn Tam Thiên muốn ra tay với mình, sợ tới mức lập tức lùi lại mấy bước, nói với Hàn Tam Thiên: "Hàn Tam Thiên, anh đừng quên, con gái của anh còn nằm trong tay tôi."

Vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên giơ tay chén xuống, dao găm trực tiếp đâm vào chân mình.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người bối rối, không ai biết tại sao Hàn Tam Thiên lại làm vậy.

"Anh... anh đang làm gì vậy?" Nam Cung Chuẩn hồn bay phách lạc hỏi. Tên này điên rồi hả? Tại sao lại tự cho mình một

dao?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.