Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1570 chữ

Tưởng Lam đau đến mức kêu to, trong mũi có máu chảy ra liên tục, điều này khiến Tưởng Lam vừa sợ hãi vừa luống cuống.

Bà chưa từng nghĩ Thi Tinh lại đột nhiên xuất hiện, càng không ngờ mình còn phải đối mặt với sự bạo lực của Thi Tinh.

"Cháu gái của tôi đâu?" Thi Tinh tiếp tục hỏi.

Vẫn là năm chữ này, năm chữ cực kỳ đơn giản lại dọa Tưởng Lam tới mức cả người run rẩy.

Nhưng Tương Lam biết, cho dù chết, bà cũng không được nói ra sự thật, nếu không kết quả của bà chỉ càng thảm hại hon.

Lúc này Tưởng Lam không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ra vẻ đáng thương trước mặt Thi Tinh, hi vọng bà có thể thương xót mình.

Hai đầu gối quỳ xuống đất, Tưởng Lam cố gắng hết sức tỏ ra yếu đuối. Bây giờ, bà hoàn toàn không quan tâm hai chữ tự tôn, cho dù đứng trước mặt bà chính là bà thông gia vốn có địa vị ngang hàng với bà.

"Tôi thật sự không biết, chuyện này không liên quan gì tới tôi. Cầu xin cô đừng đánh tôi nữa, bỏ qua cho tôi đi." Tưởng Lam dập đầu cầu xin tha thứ.

Thi Tinh lạnh lùng nhìn Tưởng Lam. Người phụ nữ này miệng kín như bưng không chịu nói gì, nhưng Thi Tinh vẫn nghi ngờ chuyện của Hàn Niệm là do bà

làm.

Về phần Hà Đình biến mất, nói không

chừng cũng là bị bà làm hại.

Nhưng khổ nỗi hiện giờ không có chứng cứ, hơn nữa Tưởng Lam không chịu thừa nhận, Thi Tinh không thể làm gì.

Bà không thể giết Tương Lam luôn, dù sao đây cũng là mẹ của Tô Nghênh Hạ. Thi Tinh lo mình làm vậy lại khiến Hàn Tam Thiên bực mình. Dù gì lúc Tưởng Lam muốn giết Hàn Tam Thiên, anh cũng đã tha cho bà.

Thi Tinh lướt qua Tưởng Lam, bước đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ, dìu Tô Nghênh Hạ đứng dậy, dịu dàng nói: "Nhất định mẹ sẽ tìm được con bé, chuyện này không phải lỗi của con, con đừng tự trách."

Sau khi Tô Nghênh Hạ nghe thấy câu này, nước mắt càng tuôn rơi. Lúc này cô thà bị

Thi Tinh trách cứ, thà bị Thi Tinh mắng chửi thật nặng, có lẽ trong lòng còn dễ chịu hơn.

Một người cả con gái mình cũng không thể chăm sóc tốt, dựa vào đâu mà còn có thể được quan tâm chứ?

"Mẹ, cầu xin mẹ, nhất định phải tìm được Hàn Niệm giúp con. Nếu không, con không thể nào sống nổi, con còn mặt mũi nào đối mặt với Tam Thiên." Tô Nghênh Hạ khóc lóc nói.

Thi Tinh nhẹ nhàng gật đầu, nói với Viêm Quân: "Tôi biết chú có rất nhiều thuộc hạ, bọn họ đã ẩn núi nhiều năm như vậy, đã đến lúc thể hiện tác dụng rồi. Trách nhiệm của chú là bảo vệ người nhà họ Hàn, chắc hẳn chú không có tư cách từ chối mệnh lệnh của tôi chứ."

Đối với việc này, Viêm Quân tuyệt đối sẽ không bỏ mặc. Dù sao cũng là con gái Hàn Tam Thiên, kể cả không có mệnh lệnh của Thi Tinh thì ông nhất định cũng sẽ âm thầm điều tra.

"Có thể sẽ có rất nhiều người chết." Viêm Quân thản nhiên nói.

"Chỉ cần không phải Hàn Niệm chết, những chuyện khác không liên quan gì tới tôi. Nhưng chú phải biết, Hàn Niệm không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào." Thi Tinh lạnh giọng bảo.

Viêm Quân không nói một lời rời khỏi biệt thự sườn núi. Từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên Viêm Quân thực sự tức giận.

Viêm Quân tức giận thì chính là một con thú dữ đáng sợ. Từng dấy lên gió tanh mưa máu kinh thiên động địa ở thủ đô, ông lão này đã từng quên lâm thiên hạ!

Mười giờ, Mặc Dương xuất hiện ở biệt thự, lúc ông nhìn thấy Thi Tinh có vẻ hơi

bất ngờ, hoàn toàn không ngờ rằng Thi Tinh lại có mặt ở chỗ này.

Mặc dù Tưởng Lam và Thi Tinh đều là mẹ của Hàn Tam Thiên, nhưng hai người này có khác biệt rất lớn. Người trước Mặc Dương hoàn toàn chẳng xem ra gì nhưng người kia lại đáng để ông tôn kính.

Bất kể giữa Hàn Tam Thiên và Thi Tinh có bao nhiêu điều không vui, nhưng dù gì bà vẫn là mẹ ruột của Hàn Tam Thiên, hơn nữa cũng là người đứng đầu nhà họ Hàn

thủ đô hiện nay. Quyền hạn này Mặc Dương không có tư cách xem thường.

Đại ca của khu vực xám ở thành phố Thiên Vân nho nhỏ, sao dám so sánh với bà chủ nhà họ Hàn ở thủ đô chứ?

"Bà Hàn." Mặc Dương cúi đầu, cung kính gọi

Thi Tinh lạnh giọng nói: "Thân là thuộc hạ của Hàn Tam Thiên, ông lại không bảo vệ được cong gái của nó. Sự thất trách như vậy đã đủ để ông lấy mạng ra đền rồi."

Tuy rằng Hàn Tam Thiên chưa từng xem Mặc Dương là thuộc hạ, nhưng lời nói của Thi Tinh lại không khiến Mặc Dương bàixích chút nào, bởi vì trong lòng Mặc Dương, vị trí mà ông xác định quả thực là thuộc hạ của Hàn Tam Thiên.

"Đợi sau khi tôi tìm thấy Hàn Niệm, dù bà Hàn muốn trừng phạt tôi thế nào. Mặc Dương tôi tuyệt đối không hề nhíu mày." Mặc Dương nói.

Đối với lòng trung thành của Mặc Dương, Thi Tinh chẳng chút nghi ngờ, hỏi: "Có tin tức gì không?"

Mặc Dương thở dài. Mặc dù ông đã kêu người của mình dốc hết toàn lực, nhưng hiện tại không hề có mảy may chút tin tứcnào.

"Tôi đã phải người đến thành phố Dung, chỉ cần bắt Khương Oánh Oánh tới thì có thể liên hệ với Hà Đình." Mặc Dương nói.

"Chắc trong lòng ông cũng biết, cho dù bắt được Khương Oánh Oánh, tác dụng của cô ta cũng cực kỳ nhỏ bé." Thi Tinh nói trắng ra. Bây giờ cả Hà Đình cũng không liên lạc được, bắt phương đánh Oánh thì có thể có bao nhiêu tác dụng chứ?

Điều này Mặc Dương rất rõ, nhưng ông đã hết cách, chỉ có thể bắt Khương Oánh Oánh tới thử xem.

"Tôi cũng hết cách rồi." Mặc Dương nói.

"Đừng quấy rầy Nghênh Hạ nghỉ ngơi.

Ông đi trước đi, có tin tức thì liên lạc với tôi. Đây là danh thiếp của tôi." Thi Tinh nói.

Mặc Dương tiến lên nhận danh thiếp của Thi Tinh rồi thở dài nói: "Hãy an ủi Nghênh Hạ, đừng để cô ấy đừng lo lắng quá. Nhất định tôi sẽ tìm được Hàn Niệm."

"Đối với ông mà nói, Hàn Tam Thiên được xem là gì?" Đột nhiên Thi Tinh hỏi.

Mặc Dương hơi sửng sốt, không nghĩ ngợi trả lời: "Anh em có thể dùng mạng bảo vệ."

Thi Tinh cười nhạt một tiếng, hiển nhiên cực kỳ hài lòng về đáp án này, nói: "Hi vọng ông đừng làm tôi thất vọng. Có lẽ Hàn Tam Thiên sẽ không giết ông, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không làm thế."

Trong lòng Mặc Dương không nổi lên chút gợn sóng nào. Đối mặt với uy hiếp của Thi Tinh cũng không hề sợ hãi, bởi vì nếu thật sự không tìm thấy Hàn Niệm, chính ôngcũng không còn mặt mũi đối diện với Hàn Tam Thiên. Thay vì như vậy, không chừng chết còn thoải mái hơn.

Sau khi Mặc Dương rời khỏi, Thi Tinh ôm Tô Nghênh Hạ đã ngủ về phòng. Cô đã mệt sắp chết rồi, khóc đến mức hoàn toàn không còn sức sống.

Trong phòng ngủ chính ở tầng hai, Tưởng Lam nhìn bản thân trong gương, gần như đã bị Thi Tinh đánh cho biến dạng hoàn toan. Thù này Tưởng Lam ghi nhớ trong lòng, một khi để bà có cơ hội báo thù, bà tuyệt đối sẽ không mềm lòng với Thi Tinh.

"Cả nhà rác rưởi, sớm muộn gì Tưởng Lam tao cũng sẽ bắt bọn mày quỳ xuống dập đầu nhận lỗi trước mặt tao. Hàn Tam Thiên đáng chết, Hàn Niệm đáng chết, Thi Tinh lại càng đáng chết." Tưởng Lam cắn răng hung tợn lầm bầm lầu bầu. Đối với người lòng dạ nhỏ mọn như bà, nếu không thể báo được thù này, dù có hưởng thụ vinh hoa phú quý nhiều hơn nữa cũng cảm thấy khó chịu.

Mỗi khi tức giận, Tưởng Lam đều trút lên người Tô Quốc Diệu trên giường, hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi đấm đá Tô Quốc Diệu một hồi, tâm trạng bà tamới thoải mái hơn.

Biệt thự nhà họ Thiên, sau khi biết Hàn Niệm bị bắt cóc, hai người Thiên Vương Thịnh và Thiên Linh Nhi cũng không nhàn rỗi, lợi dụng tất cả mối quan hệ của mình bắt đầu điều tra chuyện này, chỉ tiếc hôm sau chẳng có chút tin tức nào.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.