Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1441 chữ

Lời dặn dò của Mặc Dương chợt vang lên trong đầu Tưởng Lam.

Bây giờ Tô Nghênh Hạ đang trong tháng, cô sẽ không tùy ý rời khỏi biệt thự, nếu Hàn Niệm cảm lạnh bị bệnh, chẳng phải bà sẽ có lý do chính đáng mang Hàn Niệm ra ngoài sao.

Suy nghĩ này vừa sinh ra, Tưởng Lam lập tức quay về phòng, vẻ mặt nham hiểm cười nhìn Hàn Niệm đang nức nở.

"Bé con, trời lạnh như vậy, để tạo cho mày cảm nhận gió lạnh một chút, chỉ khi mày bị bệnh, tạo mới có thể đưa mày rò khỏi nơi này." Dứt lời, Tưởng Lam cởi đệm chăn quấn trên người Hàn Niệm.

Lúc này, lông mi của Tô Quốc Diệu rung càng dữ dội, cả ngón tay cũng nhúc nhích nhẹ, hiển nhiên, ý thức của ông đã tỉnh táo, thậm chí muốn ngăn cản Tưởng Lam làm như thế, chỉ tiếc tình huống cơ thểông hiện tại không cho phép.

Tưởng Lam ôm Hàn Niệm lên sân thượng, trực tiếp đặt xuống sàn nhà lạnh

như bằng.

Lúc bà nhìn thấy Hàn Niệm khóc rấm rức, trong mắt không sinh ra chút thương cảm, thậm chí còn có sảng khoái vui vẻ.

"Thật muốn để cha mày nhìn thấy, xem xem mày đáng thương bao nhiêu." Tưởng Lam vừa cười sảng khoái vừa nói.

Làn da mềm mại trắng trẻo của Hàn Niệm chỉ chốc lát đã trở nên tím tái, ngay cả đôi

môi cũng biến thành màu đỏ bầm, không ngừng đạp chân, bàn tay nhỏ bé cũng liên tục quờ quào.

Tiếng khóc giống như đang cầu xin Tưởng Lam.

Nhưng Tương Lam không có hành động gì, trên mặt trừ cười lạnh ra thì không mảy may thương xót.

Có thể ra tay độc ác với một đứa bé mới chào đời vài ngày như vậy, có thể thấy được lòng dạ rắn rết của Tưởng Lam, lúc trước Hàn Tam Thiên không giết bà chắc chắn là quyết định sai lầm nhất.

Mắt thấy tiếng khóc của Hàn Niệm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng Tưởng Lam mới bế con bé lên.

"Nếu không phải phải giao mày còn sống cho anh ta, cho dù mày chết, tao cũng sẽ không liếc mắt nhìn lâu." Tưởng Lam thản nhiên nói.

Về đến phòng, Tưởng Lam lại lấy chăn đệm quấn Hàn Niệm lại.

Trong một ngày gió lạnh, cho dù là người trưởng thành cũng không chịu nổi, huốnghồ gì là một cơ thể nhỏ bé như Hàn Niệm.

Chỉ chốc lát sau, cơ thể cô bé bắt đầu nóng lên, thậm chí còn hơi run rẩy, sắc mặt cũng có vẻ không tốt lắm.

Tưởng Lam hốt hoảng ôm Hàn Niệm xuống lầu, nói với Tô Nghênh Hạ: "Nghênh Hạ, hình như đứa bé bị bệnh, có cần đưa nó tới bệnh viện khám không."

Tô Nghênh Hạ đang nghỉ ngơi nghe thấy câu này trực tiếp bật dậy từ trên giường.

"Chuyện gì vậy, đang yên đang lành sao lại bị bệnh chứ?" Tô Nghênh Hạ bối rối hỏi.

Tưởng Lam lắc đầu, nói: "Mẹ cũng không biết nữa, đang nói chuyện vui vẻ với ông ngoại của nó, tự nhiên lại bị vậy."

Rõ ràng trạng thái của Hàn Niệm bất thường, suy nghĩ đầu tiên của Tô Nghênh Hạ là lập tức đến bệnh viện, nhưng nhất định không thể xảy ra chuyện gì.

"Kêu người chuẩn bị xe, lập tức tới bệnh viện." Tô Nghênh Hạ nói.

"Con còn đang ở cữ, bên ngoài gió lớn, con không thể ra ngoài, để mẹ đi cho." Tưởng Lam nói.

Tô Nghênh Hạ không nghĩ ngợi gì lập tức ôm Hàn Niệm ra khỏi phòng.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cô có thể không đi chứ?

Không quan sát Hàn Niệm từng giây từng phút, cô lại càng không thể yên tâm.

Đương nhiên Tưởng Lam sẽ không cho Tô Nghênh Hạ đi, nếu không kế hoạch của bà ta sẽ thất bại, đây là cơ hội duy nhất có thể mang Hàn Niệm đi.

"Con nghe lời, ở nhà đi, để mẹ đi là được. Bây giờ con không được ra ngoài, ở cữ với một người phụ nữ mà nói là chuyện lớn trong đời." Tưởng Lam vội vàng khuyên can.

"Không được." Giọng điệu Tô Nghênh Hạ kiên định nói: "Con phải đi, dì Hà, kêu người bên ngoài chuẩn bị xe."

Hà Đình vừa nghe thấy động tĩnh lập tới chạy tới bên cạnh Tô Nghênh Hạ, hỏi: "Sao thế?"

"Hàn Niệm bị bệnh, phải tới bệnh viện."

Tô Nghênh Hạ nói.

Hà Đình chấn động, vừa rồi vẫn còn rất khỏe, sao tự nhiên lại bị bệnh rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ Hàn Niệm, hình như đã bệnh tới ngủ lịm đi.

Lúc này trong lòng Tưởng Lam vô cùng lo lắng, bởi vì khó khăn lắm bà ta mới nghĩ ra cách có thể mang Hàn Niệm đi, nếu Tô Nghênh Hạ đi theo sẽ thành công cốc.

"Hà Đình, hai chúng ta đi đi, để Nghênh Hạ ở nhà. Bên ngoài gió lớn, bây giờ nó đang ở cữ, không thể ra ngoài." Tưởng Lam nói.

Hà Đình thân là người từng trải, bà rất rõ lúc ở cữ thì việc bảo vệ bản thân quan trọng bao nhiêu, một khi lưu lại mầm bệnh, sau này lớn tuổi sẽ chịu không ít đau đớn.

"Nghênh Hạ, mẹ cô nói đúng, bây giờ cô không thể ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Tôi đi với bà ấy, có chuyện gì tôi sẽ lập tức gọi điện cho cô." Hà Đình nói.

"Dì Hà, sao con có thể không đi chứ, dì kêu con ở nhà một mình, sao con yên tâm được?" Tô Nghênh Hạ nói.

Lúc này Tưởng Lam giành luôn Hàn Niệm từ trong ngực Tô Nghênh Hạ, nói: "Có gì mà không yên tâm? Con đi hay không đi khác nhau chỗ nào? Bây giờ trong bệnh viện, chẳng lẽ còn có người dám không coi trọng chúng ta sao? Con yên tâm chờ

nhà đi, đừng để bản thân nhiễm bệnh."

"Đúng vậy, lỡ như bản thân lại bị bệnh thì phiền." Hà Đình cũng ở bên cạnh khuyên. Đương nhiên, bà là thật lòng muốn tốt cho Tô Nghênh Hạ.

Sau khi Tô Nghênh Hạ vùng vằng mộtphen chỉ đành nói: "Thôi được, hai người đi đi, có chuyện gì nhớ nói cho con biết ngay."

Hà Đình cẩn thận cầm theo mấy cái tã và sữa bột, sau đó ra ngoài với Tưởng Lam.

Khoảnh khắc bước ra khỏi biệt thự, tâm trạng căng thẳng của Tưởng Lam thả lỏng hơn rất nhiều.

Tô Nghênh Hạ không đi cùng, kế hoạch của bà đã thành công một nửa, hơn nữa còn có Hà Đình, ngay cả người chịu tiếng xấu thay cũng đã tìm được.

Sau khi hai người lên xe, chạy thẳng tới bệnh viện thành phố, nhưng sau khi xuống xe ở của bệnh viện, Tưởng Lam lập tức ôm Hàn Niệm lên một chiếc xe khác.

Hà Đình không hiểu tại sao Tưởng Lam làm thế, nhưng sau khi Tưởng Lam lên xe, bà cũng chỉ có thể lên theo.

"Chị muốn đi đâu, không phải chúng ta đã tới bệnh viện rồi hả?" Hà Đình nghi ngờ hỏi.

"Tôi quen một bác sĩ giỏi hơn, ông ta trịbệnh cho trẻ con lợi hại hơn." Mặt Tưởng Lam không thay đổi nói.

Hà Đình không nghi ngờ, bà không nghĩ rằng Tưởng Lam thân là bà ngoại đứa bé lại muốn hại Hàn Niệm.

Xe nhanh chóng chạy tới vùng ngoại thành, Hà Đình nghĩ, người Tưởng Lam tìm không phải là thầy lang chủ, loại người đó thật sự đáng tin cậy sao?

Bà rất muốn kêu Tương Lam quay về bệnh viện thành phố, chỗ đó đảm bảo hơn, nhưng dù sao ở nhà họ Tô bà chỉ là người giúp việc mà thôi, lời nói nào đủ sức nặng để Tưởng Lam đổi ý chứ?

Tiến vào một sân nhà nông, vẫn là vị tài xế kia.

"Bà giữ được tính mạng của mình rồi." Tài xế nở nụ cười nói với Tưởng Lam.

"Tôi đã nói làm được thì chắc chắn có thể làm được, không ai có thể ngăn cản tôi."

Tưởng Lam thản nhiên nói.

"Bà chính là bà ruột của nó, chuyện ác độc như vậy, tôi thấy bà không chút áy náy nào." Tài xế nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.