Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1589 chữ

Thật sự là Tô Nghênh Hạ có vụng trộm dạy cho Hàn Niệm kêu ba ba, chính bản thân cô cũng hiểu rõ đây là một chuyện không thể nào, nhưng mà cô quá nhớ Hàn Tam Thiên, cho nên mới nhịn không được dùng cách này để làm dịu.

Lúc này Tô Nghênh Hạ bị Hà Đình trêu chọc xấu hổ đỏ bừng cả mặt: “Di Hà, dì nhìn trộm là không tốt.”

“Được được được, là dì nhìn trộm, saunày tuyệt đối không thế nữa." Hà Đình thoải mái cười to.

Lúc này Mặc Dương đi vào trong nhà, đầu tiên ôm Hàn Niệm vào trong ngực đùa nghịch một lúc mới nói chuyện với Tô Nghênh Hạ: “Danh sách quà tặng danh sách đã sửa lại toàn bộ rồi, quà của cô công chúa nhỏ này cũng không hề ít đâu.”

“Sáu xe Ferrari, hai xe McLaren, ba xe Lamborghini, Bentley và Rolls-Royce cũng có, anh và Thiên Hưng Thịnh thương lượng rồi, sẽ ở trong khu biệt thự sửa cho con bé một bãi đỗ xe chuyên dụng để chứa những chiếc xe này, còn có các món quà khác, cũng dự định sửa một nhà kho để cất, em cảm thấy thế nào?”

Tô Nghênh Hạ với mấy món quà này không hề quan tâm, tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi, hơn nữa những thứ này Hàn Niệm cũng sẽ không dùng đến.

“Anh Dương, anh tự mình xử lý đi, em không có ý kiến gì.” Tô Nghênh Hạ trả lời.

“Được, những chuyện nhỏ nhặt này sau này anh sẽ không nói cho em nữa, có điều nếu như em muốn đi nhìn thử, bất kỳ lúc nào cũng đều có thể tìm ta.” Mặc Dương nói tiếp.

Phòng ngủ chính ở tầng hai biệt thự sườn

núi.

Cửa phòng đóng chặt, Tưởng Lam cần thận gọi điện thoại.

"Bây giờ Mặc Dương sắp xếp rất nhiều người canh chừng biệt thự, ra vào đều có trên trăm con mắt nhìn chằm chằm, muốn mang nó ra khỏi biệt thự khó như lên trời, anh muốn tôi làm thế nào." Tưởng Lam bất mãn nói.

"Bà yên tâm, nhất định tôi sẽ nghĩ cách, cho tôi thêm mấy ngày."

"Tôi biết anh sẽ giết tôi, nhưng nếu tôi bị phát hiện, sau này sẽ không có ai có thể giúp anh làm chuyện này nữa, anh uy hiếp tôi thì có lợi ích gì chứ?"

"Được, ba ngày, trong vòng ba ngày, chắc chắn tôi sẽ nghĩ ra cách."

Cúp điện thoại, Tưởng Lam hít sâu một hơi, vốn cho là về nhà thì bà sẽ có cơ hội thực hiện được, song thật không ngờ cái tên Mặc Dương chõ mũi vào chuyện người khác này vậy mà lại cho hàng trăm người bảo vệ biệt thự, người lạ không được vào, cả ra ngoài cũng sẽ bị tra hỏi một phen.

Tưởng Lam tức giận, trút lửa giận của mình lên người Tô Quốc Diệu, quyền đấm cước đá với Tô Quốc Diệu một trận.

Sau khi xả giận thoải mái, Tưởng Lam mới xoay người về phòng.

Lúc này, lông mi của Tô Quốc Diệu không ngừng run rẩy, ông trong cơn hôn mê hình như đã có chút tỉnh táo.

Tưởng Lam tiến vào phòng khách, lúc bà nhìn thấy Mặc Dương, cảm xúc phiền chán trong lòng lập tức lên tới đỉnh.

"Mặc Dương, ông làm vậy là có ý gì, đây là nhà chúng tôi, người của anh canh chừng 24/24, đã gây rắc rối nghiêm trọng cho chúng tôi, ông mau kêu đám người kia cút đi." Tưởng Lam không khách sáo nói với Mặc Dương.

Nếu không phải Mặc Dương nể tình Tô Quốc Diệu cũng cần người chăm sóc, ông sẽ không để Tưởng Lam xuất hiện ở chỗ này, bởi vì trong mắt ông, Tưởng Lam chính là một nhân vật nguy hiểm, dù sao trước kia người phụ nữ này cũng muốn giết Hàn Tam Thiên, ai biết bà có mang tâm lý trả thù không chứ?

Có lẽ bây giờ bà đã thay đổi, nhưng sự cảnh giác của Mặc Dương đối với bà tuyệt đối không thay đổi.

"Bà đang ra lệnh cho tôi đấy à?" Mặc Dương thản nhiên nói.

Tưởng Lam không chút sợ hãi nhìn Mặc Dương, nói: "Tôi chỉ không muốn ông quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, chúng tôi cũng không phải phạm nhân, tại sao phải bị ông giám thị chứ."

"Nghênh Hạ, chẳng lẽ con thích cuộc sống bị người ta theo dõi thế này sao?" Tưởng Lam quay đầu tiếp tục nói với Tô Nghênh Hạ.

Đối với những người ở ngoài biệt thự, Tô Nghênh Hạ ngược lại không có bất kỳ ý kiến nào, bởi vì cô biết rõ đây là lòng tốt của Mặc Dương, ông lo trong nhà có chuyện ngoài ý muốn nên mới phái nhiều người canh chừng như vậy.

Hơn nữa nói từ mặt nào đó, điều này cũng là một chuyện tốt, bây giờ Tô Quốc Diệu đang hôn mê bất tỉnh, trong nhà cũng chỉ có mấy người phụ nữ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai có thể đứng ra giải quyết chứ?

"Mẹ, anh Dương cũng chỉ tốt bụng mà thôi, con cảm thấy không sao cả." Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam cắn răng, Tô Nghênh Hạ đồng ý, bà lại càng không có cách kêu Mặc Dương rút mấy người này.

Chỉ cần còn Mặc Dương một ngày, bà nhất định không thể mãng Hàn Niệm đi, mà bây giờ bà chỉ có ba ngày mà thôi.

Trong ba ngày nếu không thể giao Hàn Niệm cho anh ta, Tưởng Lam chỉ có thể chết, đó là chuyện bà tuyệt đối không muốn đối mặt.

Hàn Tam Thiên có thể chết, thậm chí là Hàn Niệm cũng có thể chết, nhưng bà hoàn toàn không muốn chết.

Nhà họ Tô còn có vinh hoa phú quý bất tận đang chờ bà hưởng thụ, sao bà có thể cam lòng chứ?

"Cha sao rồi?" Tô Nghênh Hạ hỏi.

Tưởng Lam diễn kịch trước mặt Tô Nghênh Hạ, cố ý thở dài, nói: "Vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh lại, nhưng cho dù cả đời ông ấy không tỉnh, mẹ cũng sẽ chăm sóc ông ấy."

Tô Nghênh Hạ cũng thở dài, một người đang yên đang lành, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, chuyện đời thay đổi quá mức vô thường.

Lúc này, Tưởng Lam bước đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ, nói: "Giao đứa bé cho mẹ, Con đi nghỉ ngơi chút đi, mẹ dẫn nó lên lầu trò chuyện với cha con, nói không chừng có thể đánh thức ý thức của cha con, ông ấy đã muốn làm ông ngoại từ lâu rồi."

Tô Nghênh Hạ cười, đưa mắt ra hiệu choMặc Dương.

Mặc Dương quyến luyện giao Hàn Niệm cho Tưởng Lam, dặn dò: "Cẩn thận một chút, đừng để bị lạnh."

"Còn cần ông nói hả?" Tưởng Lam khinh thường bảo.

Sau khi Tưởng Lam ôm Hàn Niệm lên lầu, Mặc Dương liền đi, ông còn phải đi xử lý chuyện quà tặng, dù sao số lượng cực nhiều, hơn nữa mấy thứ này đều là đồ cá nhân của tiểu công chúa, ông phải cẩn thận kiểm kê.

Sau khi Tưởng Lam lên lầu, đóng cửa lại, trực tiếp ném Hàn Niệm lên giường, hình như đứa bé cảm giác được không có ai ôm, bắt đầu bật khóc, nhưng giọng rất nhỏ, dù sao chỉ mới được ba ngày tuổi.

"Cha mày là phế vật, mày cũng là phế vật, bây giờ mới đặt mày xuống thì đã khóc, không ai ôm thì không ngủ được hả, đúng là xem mình như công chúa." Tưởng Lam hung hãn nói, thân là bà ngoại, Tưởng Lam rất có phong thái của Nam Cung Thiên Thu, một chút yêu quý cũng không có, giống như Hàn Niệm được nhặt đại ở ven đường.

"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, khóc nữa tạo bóp chết mày." Rõ ràng Tưởng Lam không kiên nhẫn với tiếng khóc nữa, thế mà đi uy hiếp một đứa bé.

Tô Quốc Diệu nằm trên giường lông mi run rẩy rõ ràng hơn.

Tưởng Lam đi lên sân thượng, nhìn thuộc hạ của Mặc Dương bao vây ngoài biệt thự, lửa giận càng không có chỗ trút, loại tình huống này, trừ phi bà biết bay, nếu không căn bản không thể nào mang theo Hàn Niệm rời khỏi.

Đối với loại phụ nữ vì tư lợi tới cùng cực như Tưởng Lam, một khi lợi ích của bản thân bị uy hiếp, bất kể tình thân gì đối với bà mà nói cũng không có ý nghĩa, để trở lại nhà họ Tô, bà có thể tạo ra tai nạn xe, khiến Tô Quốc Diệu suýt chết, tất nhiên cũng có thể vì cuộc sống phú quý của mình mà ra tay với Hàn Niệm.

Huống chi, Tưởng Lam không có chút hảo cảm với Hàn Tam Thiên, con gái Hàn Tam Thiên với bà mà nói giống như kẻ thù, về phần bà ngoại, Tưởng Lam căn bản không xem Hàn Niệm như cháu gái củamình.

Gió lạnh đìu hiu, Tưởng Lam không nhịn được rùng mình một cái.

Cẩn thận một chút, đừng để bị lạnh.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.