Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Tưởng Lam cười khẩy, bảo: "áy náy? Con của thằng vô dụng kia, sao tôi lại áy náy? Nếu không phải tại nó, tôi có thể có ngày hôm nay sao?"

"Không có anh ta, bà đúng là không có ngày hôm nay." Tài xế một câu hai nghĩa. Nếu không có Hàn Tam Thiên, sao nhà họ Tô lại có ngày hôm nay chứ? Là bản lĩnh của Hàn Tam Thiên đã thúc đẩy nhà họ Tô phát triển như ngày hôm nay, chỉ là Tưởng Lam không muốn thừa nhận mà thôi.

Thứ Tưởng Lam gọi là ngày hôm nay, làsự nghèo túng của bà ta, chứ không phải vinh quang của nhà họ Tô. Bởi vì trong mắt bà ta, mọi thứ nhà họ Tô nhận được đều là lẽ đương nhiên.

"Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành." Tưởng Lam giao Hàn Niệm cho tài xế.

Lúc này Hà Đình mới nhận ra có gì đó

không thích hợp.

Tưởng Lam không phải tìm bác sĩ cho Hàn Niệm mà là giao Hàn Niệm cho người xa lạ này. Hình như trong chuyện này có giao dịch gì đó.

"Tưởng Lam, chị đang làm gì vậy?" Hà Đình hoảng hốt nói.

Vẻ mặt Tưởng Lam cười lạnh nhìn Hà Đình, nói: "Tôi đã muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô từ lâu, chỉ là lúc trước không thành công. Xem ra ông trời đã sắp đặt sẵn, muốn bà gánh tiếng oan này cho tôi."

Cả người Hà Đình đều ngây dại.

"Nó là cháu gái của bà, sao bà lại hại nó?" Hà Đình nói với tâm trạng kích động. Tục ngữ bảo hổ dữ không ăn thịt con, Tưởng Lam làm thế còn ác hơn cả hổ!

"Tôi thừa nhận thứ nghiệt chủng này là cháu gái mình hồi nào? Nó là con gái của thằng vô dụng kia, có thù không đội trời chung với tôi." Tưởng Lam nghiến răng nghiến lợi cho Hà Đình một bạt tai, tiếp tục nói: "Còn loại đàn bà ti tiện như cô nữa, ăn chùa uống chùa ở nhà chúng tôi lâu như vậy, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô nhỉ. Kẻ nghèo như cô, có tư cách gì ở biệt thự sườn núi?"

Hà Đình bị hai bạt tai này đánh cho tỉnh táo lại không ít, theo bản năng muốn giành lấy Hàn Niệm từ trong tay tài xế.

Tài xế đạp một cước vào bụng Hà Đình, vẻ mặt Hà Đình đau đớn ngồi xổm dưới đất.

"Hai người này giao cho anh, tôi không

muốn gặp lại bọn họ nữa." Tưởng Lam nói với tài xế.

"Bà đang ra lệnh cho tôi đấy hả?" Tài xế nhìn Tưởng Lam bằng ánh mắt sáng quắc rồi nói.

Khí thế Tưởng Lam lập tức yếu đi rất nhiều, cúi đầu nói: "Tôi chỉ đưa ra đề nghị

mà thôi."

"Cút đi, chỗ này không còn chuyện của bà nữa." Tài xế nói.

Tưởng Lam chán nản rời khỏi, sau khi đến bệnh viện thì gọi điện cho Tô Nghênh

На.

"Nghênh Hạ, Hà Đình ôm đứa bé biến mất rồi, mẹ tìm khắp bệnh viện cũng không tìm thấy." Giọng điệu của Tưởng Lam vừa hốt hoảng vừa sốt ruột, hơn nữa thở hổn hển, giống như trạng thái vừa chạy một đoạn dài.

"Sao lại như vậy được?" Tô Nghênh Hạ không tin hỏi. Cô biết rõ Hà Đình là loại người gì, sao vô duyên vô cớ ôm Hàn Niệm biến mất chứ?

"Con gọi cho Mặc Dương kêu ông ta cử người đến bệnh viện tìm xe, mẹ nghi có thể Hà Đình đã nhận lợi ích của người khác, bắt cóc Hàn Niệm." Tưởng Lam nói.

Với Tô Nghênh Hạ mà nói, chuyện này như sấm sét giữa trời quang.

"Vâng." Tô Nghênh Hạ hốt hoảng cúp điện thoại, lập tức bấm số Mặc Dương.

Mặc Dương đang xử lý quà của Hàn Niệm, đối với sự hào phóng của mấy doanh nhân kia, ông rất hài lòng.

Tuy rằng Tô Nghênh Hạ không quan tâm chuyện này, nhưng ông rất quan tâm, điều này cho thấy ảnh hưởng của Hàn Niệm với thành phố Thiên Vân

Đây chính là con gái của Hàn Tam Thiên, có sức ảnh hưởng như vậy trong mắt Mặc Dương là chuyện đương nhiên.

Lúc Mặc Dương nhìn thấy Tô Nghênh Hạgọi tới, tưởng rằng cô quan tâm chuyện quà tặng, sau khi nhận điện thoại liền nói: "Tôi đang sắp xếp lại, chờ sau khi sắp xếp tất cả quà tặng xong sẽ đưa danh sách cho cô."

"Anh Dương, Hàn Niệm mất tích rồi." Tô Nghênh Hạ nói.

Mặc Dương hơi sửng sốt, lập tức hỏi: "Có chuyện gì rồi?"

"Hàn Niệm bị bệnh, tới bệnh viện, nhưng bây giờ cả bác Hà và con bé đều biến mất. Mẹ tôi vừa gọi điện cho tôi, tìm khắp cả bệnh viện cũng không thấy bọn họ." Tô Nghênh Hạ nói.

Mặc Dương hít sâu một hơi, ông đề phòng tất cả, còn phái hơn trăm người tới biệt thự sườn núi chính là lo Hàn Niệm xảy ra ngoài ý muốn, không ngờ rằng vẫn không tránh được!

"Tôi lập tức phải người đi tìm, đào sâu ba thước đất cả thành phố Thiên Vân cũng phải tìm ra. Nếu thật sự do Hà Đình làm, tôi muốn bà ta chết không có chỗ chôn!" Mặc Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

Người dám uy hiếp tới Hàn Niệm, với Mặc Dương mà nói, chỉ có một con đường

chết.

Gác lại mọi chuyện trong tay, Mặc Dương đích thân chạy tới bệnh viện thành phố, hơn nữa còn chạm mặt Tưởng Lam ở củabệnh viện.

Tưởng Lam khóc đến hai mắt sưng đỏ, sau khi thấy Mặc Dương thì kéo tay ông, nói: "Ông mau kêu người, kêu tất cả mọi người đi tìm Hàn Niệm, nhất định phải tìm thấy nó."

Mặc Dương đột nhiên đưa tay bóp cổ Tưởng Lam, lạnh giọng hỏi: "Nói, có phải chuyện này liên quan tới bà không?"

Sở dĩ Mặc Dương hoài nghi Tưởng Lam là vì trong lòng ông, Tưởng Lam luôn là một nhân vật nguy hiểm. Sự cảnh giác của Mặc Dương dành cho bà chưa từng giảm bớt. Nhưng Mặc Dương vốn tưởng rằng sắp xếp hơn trăm người bảo vệ biệt thự sẽ khiến Tưởng Lam không có cơ hội giở trò, không ngờ rằng cuối cùng việc này vẫn xảy ra.

Giờ phút này trong lòng Mặc Dương trừ tức giận ra còn có tự trách. Nếu như ông có thể trông coi Hàn Niệm từng giây từng phút, sao lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này chứ?

Quan trọng hơn là, dựa vào hiểu biết của Mặc Dương về Hà Đình, xác suất Hà Đình làm ra chuyện phản bội Hàn Tam Thiên vô cùng thấp. Không có Hàn Tam Thiên, tuyệt đối sẽ không có Hà Đình hôm nay, bà có lý do gì phản bội chứ?

Hai tay Tương Lam cầm cánh tay Mặc Dương, muốn giãy ra, nhưng sức lực của bà ta tất nhiên không thể bằng Mặc Dương, càng ngày càng khó thở, cả nói cũng không nói nên lời.

Tưởng Lam không nói được nên chỉ có thể lắc đầu, dùng điều này để diễn tả ý của mình.

Mặc Dương nhẹ tay hơn, để Tưởng Lam có không khí nói chuyện.

Tưởng Lam hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: "Không phải tôi. Tôi là bà ngoại nó sao tôi có thể làm như vậy được? Tôi biết trước kia tội phạm nhiều lỗi lầm, nhưng bây giờ tôi đã sửa đổi, tôi đã ăn năn rồi."

Tạm thời không nhắc tới mức độ tin cậy của câu nói này, Mặc Dương không có tâm trạng truy xét. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm thấy Hàn Niệm, nhất định không thể để cho con bé xảy ra việc ngoài ý muốn.

Thả Tưởng Lam ra, Mặc Dương nói: "Nếu như chuyện này có liên quan tới bà, tôi sẽ để bà chết không có chỗ chôn."

Tưởng Lam tham lam hít thật nhiều không khí, cuối cùng cảm giác mình sống lại, nói với Mặc Dương: "Nhất định Hà Đình vì tiền mới bắt Hàn Niệm, nhất định cô ta hợp tác với người khác tống tiền chúng

ta."

"Có phải lừa gạt hay không, tôi sẽ điều tra rõ ràng." Vẻ mặt Mặc Dương lạnh như băng nói, lúc này. Ông là một con thú máu lạnh, bất kỳ ai cũng không thể tới gần.

"Cứ người tới tất cả những con đường có thể rời khỏi thành phố Thiên Vân, bất kể là xe gì đi cũng phải kiểm tra cẩn thận, không được để bọn họ mang Hàn Niệm rời khỏi thành phố Thiên Vân." Mặc Dương dặn dò Lâm Dũng.

Lâm Dũng không dám chần chờ, lập tức lệnh cho người bên dưới làm.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.