Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1414 chữ

Hàn Tam Thiên lắc đầu, nếu như anh có thể nghĩ ra được điểm này rõ ràng điểm này cũng sẽ không phải khổ sở đến giờ.

Mỗi kẻ ở Địa Tâm xuất thân đều không bình thường, địa tâm Địa Tâm bị hủy khẳng định sẽ đánh thẳng vào thu nhập tiền tài của kẻ đứng sau, mấy trăm năm khổ sở cũng là sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát, chẳng lẽ nói người kia đã bắt đầu chướng mắt những người này hoặc là Địa Tâm đã không có cách nào mang đến cho kẻ đó càng nhiều lợi ích, cho nên kẻ đó

không cần đến sự tồn tại của Địa Tâm nữa, cho nên mới hủy hoại nó?

“Anh Tam Thiên, em cảm thấy tất cả những sự thay đổi này đều có liên quan đến anh.” Đạo Thập Nhị nói.

Hoàn toàn chính xác, sau khi hàn Tam Thiên đến Đại Tâm, ở nơi này mới xảy ra rất nhiều chuyện đặc biệt, muốn quy tội cho mọi sự thay đổi của Đại Tâm lên người Hàn Tam Thiên dường như cũng thật sự bình thường.

Nhưng mà tất cả những thứ này, phải có nguyên nhân mới có kết quả của hiện tại

“Muốn biết cuối cùng là vì sao, chỉ có thể xông ra bên ngoài giết người.” Hàn Tam Thiên trầm giọng.

Liên quan tới điểm này. Đạo Thập Nhị và Chuột Chũi đều hiểu.

“Anh Tam Thiên, em đã nghỉ ngơi tốt rồi." Chuột Chũi đáp.

“Tôi cũng nghỉ ngơi tốt rồi.”

Hàn Tam Thiên gật đầu nhẹ, đứng dậy hít sâu một hơi: “Nếu kẻ đó đã muốn chúngta giết sạch người ở đây, vậy thì thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé của tên đó đi.”

“Tam Thiên, cẩn thận một chút.” Hàn Thiên Dưỡng ở bên cạnh nhắc nhở Hàn Tam Thiên

Hàn Tam Thiên quay đầu đáp: “Ông nội, ông yên tâm đi, nhất định con sẽ không có việc gì, con còn muốn dẫn ông về thành phố Thiên Vân nhìn chắt nữa.”

Hàn Thiên Dưỡng nghe được câu này đứng vụt dậy, nghĩ muốn tiếp tục hỏi thêm thì Hàn Tam Thiên đã rời khỏi phòng.

Chắt!

Nó đã có con trai rồi sao?

Chuyện này đả kích không nhỏ đến Hàn

Thiên Dưỡng, vẻ mặt ông ấy khổ sở, bất lực che mặt ngồi xổm ở góc tường, giống như cực kỳ hối hận vì chuyện gì đó.

Toàn bộ Đại tâm tràn ngập mùi máu tươi cực kỳ nồng đậm.

Cảnh tưởng ở nơi này dùng hai chữ địa Ngục để hình dung cũng không quá đáng chút nào, mà ba người Hàn Tam Thiêngiống như là sứ giả của địa ngục đến thu hoạch, chỗ họ đến khắp nơi đều là xác chết.

Bởi vì tất cả cửa ở Đại Tâm đều đã tự động mở ra, cho nên thời gian mấy ngày nay, đối với bố cục của Đại Tâm, Hàn Tam Thiên đã hết sức quen thuộc, anh đã đi qua khu A thần bí, cũng đã điều tra lộ tuyến để rời đi.

Khi tất cả cá cửa đều đã mở ra, duy chỉ có Có một cánh cửa lại đóng chặt đến gắt gao, Hàn Tam Thiên biết chỗ này khẳng định chính là đường rời khỏi đây nhưng mà bọn họ nghĩ hết các cách cũng không có cách nào mở ra được, mà mỗi lần khi bọn họ lại gần xung quanh cửa thì những kẻ nổi điên kia sẽ luôn tìm ra bọn họ.

Nơi này cũng là chỗ có tình hình chiến đấu thê thảm nhất, thi thể dường như xếp thành chồng.

Lần này ba người Hàn Tam Thiên tới nơi này đã phân công rõ ràng, anh và Đao Thập Nhị chống cự với những kẻ điên kia mà Chuột Chũi tìm ra cơ quan mở cửa.

Hai ngày gần đây bọn họ đều trải qua như thế này, phần lớn sau khi thể lực tiêu hao cũng không có tìm ra được cách để mở cửa, bọn họ sẽ ngay lập tức trở về căn phòng kia phòng nghỉ ngơi, đợi đến khi thể lực được khôi phục lại quay về một lần nữa.

“Thật khó tưởng tượng nơi này đều do tôi làm ra.” Nhìn thấy thi thể chất đầy, ngay cả chính Hàn Tam Thiên cũng có chút không dám tin tưởng, mặc dù loại chuyện như giết người anh đã làm từ khi còn nhỏ, nhưng đó là bị bắt buộc, anh không thể không dùng loại thủ đoạn này để bước đi bước đầu tiên.

Nhưng mà ngay cả nằm mơ anh cũng không nghĩ tới, trong tương lai của bấygiờ, anh thế mà giết người như ngỏe, mặc dù cũng là bị ép buộc nhưng hiển nhiên anh đã biến thành một tên cuồng sát.

“Anh Tam thiên, cách thức có tác dụng nhất để giải quyết trên đời này mãi mãi là bạo lực.” Đạo Thập Nhị nói với Hàn Tam

Thiên.

Hàn Tam Thiên gật đầu, chân lý này, bất kỳ là kẻ nào đều không phản ứng được, bởi vì thủ đoạn bạo lực mới trực tiếp nhất.

“Chuột chũi, trông cậy vào cậu.” Hàn Tam Thiên nói với Chuột Chũi.

Đám người điên kia rất nhanh lại đến, hai người Hàn Tam Thiên và Đạo Thập Nhị lại sa vào chiến đấu, đầu Chuột Chũi đầu đầy mồ hôi tìm kiếm lấy tất cả những nơi có khả năng ẩn giấu cơ quan.

Không lâu sau đó, thể lực của Hàn Tam Thiên và Đạo Thập Nhị đã chỉ còn đáy, bởi vì khoảng thời gian này, dường như bọn họ không có ăn uống gì cả, phần lớn đều dựa vào uống nước để chống đỡ, cho dù thể lực có khôi phục cũng không có cách nào đạt đến thời kỳ đỉnh cao.

Cắn răng chiến đấu, cuối cùng ba ngườiHàn Tam Thiên lại lần nữa thất bại rời đi.

Mà lúc này Tô Nghênh Hạ đã về biệt thự sườn núi.

Bởi vì Tô Nghênh Hạ sinh tự nhiên, chỉ ở có ba ngày đã ra viện, mà ngày thứ hai sau khi sinh cô đã xuống giường hoạt động.

Bên ngoài biệt thự sườn núi, người của Mặc Dương vây quanh trên trùng điệp có đến mấy trăm người, đừng nói là người ngay cả con ruồi muốn bay vào biệt thự cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ ôm con gái đang ngủ trong tay cực kỳ cưng chiều.

Làm mẹ sớm như vậy ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng không có nghĩ tới, có điều đây là kết tinh tình yêu của cô và Hàn Tam cho nên Tô Nghênh Hạ thích ứng rất nhanh, dù là mỗi đêm đều phải cho bú mấy lần, nhưng Tô Nghênh Hạ cũng vui vẻ ở, không hề cảm thấy có chút khổ sở nào.

Hà Đình bưng một chén canh đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ vừa cười vừa nói: “Nghênh Hạ, uống canh trước đi.”

Tô Nghênh Hạ gật đầu, đưa con cho Hà Đình.

“Khi nào thì đặt tên?” Hà Đình cẩn thận ôm công của của họ Hàn hỏi Tô Nghênh

На.

“Hàn Niệm, có êm tại không?” Tô Nghênh Hạ hỏi, vốn dĩ cô muốn đợi đến đến khi Hàn Tam Thiên trở về sẽ đặt tên cho con bé, thế nhưng bây giờ không hề có tin tức gì của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ chỉ có thể tự mình làm chủ.

Hà Đình gật đầu cười: “Em tai, Hàn Niệm,cha con bé nếu như nghe được cái tên này, nhất định sẽ vui mừng.”

Tô Nghênh Hạ ôn nhu mỉm cười, nhớ đến Hàn Tam Thiên cho nên mới có tên Hàn Niệm, đây là cái tên có ý nghĩa tốt đẹp, bản thân cô cũng cực kỳ hài lòng, lúc này lại được Hà Đình đồng ý, tự nhiên trong lòng càng vui vẻ hơn.

“Hy vọng cha con bé có thể về sớm một chút.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Coi như có vội thì con cũng không thể vội đến độ muốn dạy con bé gọi ba ba ngay bây giờ chứ, lúc này mới ba ngày thôi,

con còn có thể mong rằng con bé nói chuyện nhanh như vậy?” Hà Đình nhịn không được trêu chọc.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.