Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1547 chữ

Nói xong, Chuột Chũi chặt tay lên chỗ cổ Quan Dũng, đây là vị trí ghép chip.

“Hừ.” Quan Dũng lạnh lùng hừ giọng, nói: "Đừng có dọa, tạo không làm gì phạm phải quy định ở đây, những người đó giết tao làm gì."

Chuột Chũi lắc đầu, nói: "Mày ngu ngốc như vậy, rõ có cơ hội sống, lại cố tình đâm đầu vào chỗ chết, vậy đừng có trách tao, mày chết cũng tốt, ít nhất không phải sống đây cả đời."

Nhìn thấy Chuột Chũi tỏ vẻ biết trước mọi chuyện, dường như mình trong mắt gã thực sự sẽ chết. Quan dũng chột dạ, tuy gã không thấy Chuột Chũi có thể giết được gã, nhưng chuyện gì cũng không chắc 100% được.

“Chuột Chũi, mày cuối cùng muốn làm gì?” Quan Dũng hỏi.

Chuột Chũi lắc đầu, chip đã được kích hoạt, Địa Tâm sẽ phát hiện sớm thôi, đến lúc đó Quan Dũng chỉ có đường chết, hơn nữa còn chết rất thảm.

Thời gian thông khí kết thúc, tất cả mọi người phải về phòng của mình trong vòng ba phút, trễ giờ thì phải chịu bị nhân viên đáng đập, cho nên ai lấy đều nhanh chân đi về.

Ngay khi Quan Dũng trở lại phòng giam, gã lại thấy một sự kiện kỳ quái, trên của phòng tự nhiên có một nguồn sáng màu đỏ lập lòe, sau đó, tiếng bước chân dồn dập xuất hiện.

Chuyện này khiến Quan Dũng sợ mất

mật.

Lúc trước Chuột Chũi nói gã phải chết, chẳng lẽ gã có người tại Địa Tâm hay sao?

Phòng giam mở ra, Quan Dũng bị mang đi, kêu trời kêu đất cũng không ai phản ứng lại, Quan Dũng cảm thấy bóng tối yên tính tới đáng sợ.

Đột nhiên, một thanh âm vang lên.

“Mày dám đem chip truyền tín hiệu à, lột a

Thời gian thông khí ngày hôm sau, Chuột Chũi không thấy Quan Dũng xuất hiện, gã biết, Quan Dũng đã bị Địa Tâm xử lý.

Tuy Địa Tâm cấm giết người, nhưng đối với loại người dám làm lộ vị trí của bạn họ, bọ họ chưa bao giờ lương tay.

Địa tâm có địa vị cao như thế, chính bởi vì vị trí bí mật mày, mà điểm này, chính là thứ người khác không thể xúc phạm được. Bất kì việc gì có khả năng khiến Địa

Tâm lỗi vị trí, Địa Tâm sẽ xử lý thẳng tay.

“Quan Dũng đã chết.” Chuột Chũi nói với Đao Thập Nhị.

Đao Thập Nhị không để ý, dù long trời nở đất anh cũng không quan tâm, trời sập thì chết thôi, đối với anh, chuyện quan trọng nhất là biết tin tức của Hàn Tam Thiên.

Thời gian Tô Nghênh Hạ sinh con ngày càng gần, chẳng nói tới việc Hàn Tam Thiên không thể về Thiên Vân trước khi chị dâu sinh, để bảo vệ Tổ Nghênh Hạ,

Đạo Thập Nhị chỉ hy vọng tìm cơ hội thoát khỏi đây.

Sinh con là chuyện quan trọng nhất cuộc đời người phụ nữ, cô bây giờ cần Hàn Tam Thiên bên cạnh.

"Cứ như thế, chị dâu sinh mất." Đạo Thập Nhị thở dài.

Trong phòng tạm giam, Hàn Tam Thiên đã quen với không gian yên tĩnh, hoàn cảnh này không hề ảnh hưởng tới anh, không khiến tâm lý anh bị ảnh hưởng

Hiện giờ trong đầu anh, là hình ảnh Tô Nghênh Hạ mang thai, ảo tưởng mình đang bên cô, không những không khiến anh gục ngã, mà nó khiến anh càng có thêm dục vọng sống sót.

Cho dù như thế nào, anh phải nghĩ cách về bên cạnh Tô Nghênh Hạ, làm tròn trách nhiệm của một người cha, một người bố.

Anh không thể khiến con mình chưa rađời đã mất bố.

Lúc này, phòng giam được mở ra, lâu rồi không thấy được ánh sáng lên đôi mắt của Hàn Tam Thiên bị kích thích.

Hàn Tam Thiên đứng lên, trùng mình, không để cho mình có thời gian thích ứng.

"Mày có thể ra ngoài." Người tới nói.

Trong tình huống ngược sáng, Hàn Tam Thiên không thấy rõ mặt mũi người trước mặt, chẳng qua chuyện này không quantrọng.

Rời khỏi phòng tạm giam, đôi mắt của Hàn Tam Thiên bị kích thích đỏ ửng.

Đúng thời gian thông khí, Hàn Tam Thiên trực tiếp tới nơi thông khí.

Đao Thập Nhị và Chuột Chũi đang bàn bạc biện pháp để xem Hàn Tam Thiên còn sống hay không, đột ngột thấy không gian im lặng tới lạ thường, yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Loại không khí này khá lạ, ai có thể khiến mọi người có thái độ như thế?

Chuột Chũi ngẩng đầu, đột nhiên hiểu ra.

Là anh Tam Thiên!

Chỉ có anh mới khiến đám người này sợ hãi như vậy.

Cũng chỉ có anh mới khiến đám phạm nhân ở đây im lặng trong giây lát, không hề có dũng khí nói chuyện.

Hàn Tam Thiên ở đây không lâu, nhưng anh đối với mỗi người ở đây đều như Atula. Hình tượng đó đã bén rễ vào trong lòng mọi người.

Mặc kệ những phạm nhân đó lợi hại tới đâu, bọn họ không có dũng khí ngẩng đầu trước mặt Hàn Tam Thiên.

"Là anh Tam Thiên." Chuột Chũi nói.

Hô hấp của Đạo Thập Nhị dồn dập, anh locho sự an toàn của Hàn Tam Thiên nhất, giờ Hàn Tam Thiên còn sống, tảng đá trong lòng anh cuối cùng cũng có thể để xuống.

"May anh ấy còn sống." Đạo Thập Nhị thở dài.

Đúng lúc này, một thông báo vang lên khiến cả khu như nổ tung.

“Ai có thể giết được người này, sẽ có tư cách rời khỏi Địa Tâm."

Lời này chắc chắn nhằm vào Hàn Tam Thiên, chỉ có anh mới được Địa Tâm để ý.

Ai nấy gắt gao nhìn Hàn Tam Thiên.

Địa Tâm, một nơi chỉ có vào không có ra

Ai ai cũng chấp nhận sẽ phải sống chết già tại Địa Tâm, bởi vì không có ai thành công vượt ngục khỏi nơi này.

Mà hiện giờ, khi có miếng ngon đặt trước mặt, ai muốn bỏ qua chứ?

Không thể phủ nhận sức mạnh của Hàn Tam Thiên, mạnh tới mục bọn họ không dám trêu chọc.

Nhưng khi lợi ích đến, có ai không muốn thủ?

Rời khỏi Địa Tâm, sống cuộc đời tự do là mộng tưởng của mỗi người.

Đao Thập Nhị và Chuột Chũi đứng bên người Hàn Tam Thiên, cảnh giác nhìn

đám người đàn rục rịch kia.

Sự hấp dẫn này khẳng định có người không kiềm chế được mà ra tay với Hàn Tam Thiên, mà bọn họ hai người phải hỗ trợ cho Hàn Tam Thiên.

"Không ngờ Địa Tâm quan tâm tôi đến thế." Hàn Tam Thiên cười khổ, mấy trận trên võ đài không khiến ông chủ Địa Tâm hài lòng, hiện giờ muốn chơi ỷ đồng hiếp yếu.

Hàn Tam Thiên không rõ lắm, Địa Tâmmuốn anh chết thì cần gì phiền toái như vậy?

Anh tuy lợi hại, nhưng vẫn mang cơ thể của con người, tùy tiện bắn vài nhát là chết rồi?

"Anh Tam Thiên, anh cẩn thận một chút, bọn họ bị nhốt ở đây tới phát rồ rồi, tuy bọn họ sợ anh, nhưng có phần thưởng rời khỏi Địa Tâm cực kì mê hoặc, bọn họ sẽ thử ra tay." Chuột Chũi nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên tháo khăn trùm đầu, tự đắc nói: "Những kẻ này tạm thời không dám ra tay, ai cũng không muốn làm chim đầu đàn."

Những lời này cũng có lý, với tình hình hiện tại, bọn họ cực kì muốn giết Hàn Tam Thiên, nhưng ai cũng không dám ra tay, vì bọn họ đã chứng kiến thực lực của Hàn Tam Thiên từ ngày đầu, ba lần trải nghiệm đó không có ai dám chắc mình có thể làm được, ai muốn làm chim đầu đàn đây?

"Anh Tam Thiên, tôi nghi ngờ anh với cấp trên của Địa Tâm có xích mích đó." Chuột Chũi cười khổ.

Với sự hiểu biết của gã với Địa Tâm, Địa Tâm chưa bao giờ xuất hiện tình huống nhằm vào một mg như thế này, Hàn Tam Thiên là người đầu tiên.

“Đúng vậy, nếu không phải tôi có trí nhớ tốt, tôi còn tự nghi ngờ mình đã vợ gã. Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ.

Lời này khiến Chuột Chũi bật cười, nói: "Anh Tam Thiên giờ còn tâm tình nói giỡn, tôi phục thật đó."

“Mặc kệ vì lý do gì, tôi nhất định sẽ tra ra, thằng khốn kia đừng để tôi bắt thóp, nói cách khác, tôi sẽ khiến gã sống không bằng chết." Hàn Tam Thiên thản nhiên.

Ba người tìm một góc nghỉ ngơi, vị trí này sẽ không bị người khác đánh lén sau lưng, nếu muốn đánh chính diện chỉ có chết mà thôi.

Hàn Tam Thiên nói với Đạo Thập Nhị: "Nghênh Hạ sao rồi?"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.