Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1413 chữ

Chuột Chũi sửng sốt, sau đó hoảng sợ nói: “Đạo Thập Nhị, anh muốn làm gì, đừng làm bậy, anh làm thế không những không cứu được anh Tam Thiên, còn hại cả bản thân mình đó!"

Đao Thập Nhị tỏ vẻ không sao nói: "Chỉ cần biết tình huống của anh ấy, tôi mất mạng cũng không sao."

Chuột Chũi bật dậy, chắn trước mặt Đao Thập Nhị, sợ anh ta làm bậy.

“Anh đừng vội, chờ thêm mấy ngày, không chùng Địa Tâm sẽ thả anh Tam Thiên,

nếu anh chết, tôi giải thích với anh Tam Thiên như thế nào đây." Chuột Chũi hoảng loạn, hiện giờ chưa xác định được tình hình của Hàn Tam Thiên, nhưng gã biết nếu Đao Thập Nhị làm vậy, chắc chắn như đâm đầu vào chỗ chết, dù sao anh ta không giống Hàn Tam Thiên.

“Sợ chết? Nếu sợ tôi có đến nơi này không?" Đạo Thập Nhị cười.

Đối với Đao Thập Nhị, từ khoảnh khắc quyết định tới Địa Tâm, anh đã không để ý tới tính mạng của bản thân.

Đường Thanh Uyển có Mặc Dương chăm sóc, anh đã yên tâm rồi.

Hơn nữa Đạo Thập Nhị biết, nếu anh thực sự chết ở Địa Tâm, đời này của Đường Thanh Uyển sẽ được Mặc Dương nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, coi như con gái của mình mà nuôi dưỡng!

Cho nên Đao Thập Nhị không hề để ý cái

Chỉ cần có cơ hội đổi lấy tin tức của Hàn Tam Thiên, chết có là gì??

Cảm thấy thái độ cương quyết của Đao Thập Nhị khiến Chuột Chũi phải đau đầu, người kiểu gì vậy, đến chết cũng không

Sợ

"Nhưng mà anh chưa nghĩ tới việc dù có chết cũng không chiếm được tin tức của anh Tam Thiên à, nhỡ đâu sau này anh Tam Thiên rời khỏi đây cần anh giúp đỡ thì sao? Cho dù chết, anh cũng phải chọn thời điểm thích hợp, sao có thể chết mộtcách lãng xẹt như vậy." Chuột Chũi tận tình khuyên bảo.

Đạo Thập Nhị cau mày, thời cơ thích hợp!

Nếu Hàn Tam Thiên thực sự có thể rời đi nơi này, anh thực sự có giá trị hơn cái chết, thậm chí còn hỗ trợ được cho Hàn Tam Thiên

Giờ nếu anh chết chỉ thành một cái xác bị chôn vui mà thôi

"Không biết anh Tam Thiên giờ sống chết như thế nào." Đạo Thập Nhị nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đây không phải là lần đầu tiên Địa Tâm nhốt anh Tam Thiên lại, anh tin tôi đi, trực giác của tôi không bao giờ sai, tôi có thể khẳng định anh Tam Thiên chưa chết." Chuột Chũi vỗ ngực đảm bảo.

Đạo Thập Nhị hít một hơi thật sâu, kìm lại sự kích động của bản thân, nói: "Được, tôi tin cậu."

Nghe thấy câu này, Chuột Chũi mới thở phào nhẹ nhõm, anh thực sự sợ Đại Thập Nhị một lời không hợp giết người, làm mình tự chui đầu vào rọ.

Quan Dũng nhìn hai người thân mật nói chuyện, gã cảm thấy cực kỳ khó chịu, như bị Chuột Chũi bỏ rơi.

Gã muốn rời khỏi Địa Tâm, chỉ có thể dựa vào Chuột Chũi, mọi hy vọng đều đặt vào đối phương, mà hiện giờ Chuột Chũi lại bài xích gã, thực sự có cơ hội vượt gục, gã ta chưa chắc đã mang mình theo.

Quan Dũng bừng bừng nổi giận.

Nếu gã không thể rời đi, gã cũng không cho Chuột Chũi bình an vô sự sống ở đây.

Muốn chết cả đám cùng chết!

Quan Dũng cắn tăng, đi tới chỗ nhân viên

Khi gã tới gần nhân viên, người nọ giơ roi điện ra, cảnh cáo Quan Dũng không được lại gần.

Quan Dũng giơ hai tay, tỏ vẻ mình không có ác ý, nói: "Đại ca, tôi có chuyện muốn báo cáo."

Người nọ nhìn Quan Dũng với ánh mắt kì lạ: "Đứng tại chỗ nói."

Quan Dũng thừa dịp Chuột Chũi không chú ý tới mình, cố ý chỉ vào Chuột Chũi, nói: "Mấy anh phải cẩn thận người này, trông coi gã thật kĩ, gã muốn chạy trốn."

Người nhân viên nghe thế thì bật cười: "Ai

đây cũng muốn trốn, có gì sợ sao?"

Quan Dũng sửng sốt.

Đúng vậy, ở đây có ai không có vượt ngục chứ?

Người này nói thế, như sự uy hiếp củaChuột Chũi không cao.

"Gã ta không phải người bình thường, tôi nghe nói gã là cao thủ vượt ngục, mấy anh phải cẩn thận." Quan Dũng nói.

"Nơi này thiếu gì cao thủ, anh ta tính gì, không có chuyện gì thì cút đi, đừng trách tôi không khách khí." Nhân viên nhắm ngay roi điện của Quan Dũng, tay đã đặt

cò súng.

Quan Dũng sợ tới mức chạy mất dép.

Không ai động tới Chuột Chũi, khiến Quan Dũng cực kì khó chịu, anh không tin không ai để ý chuyện này.

Đang nghĩ ngợi biện pháp, Quan Dũng đột ngột cảm thấy có người nhìn chằm chằm đi thẳng tới chỗ mình.

Ngẩng đầu thì thấy Đao Thập Nhị và Chuột Chũi.

"Hai người... hai người muốn làm gì?" Quan Dũng sợ hãi hỏi.

*Quan Dũng, vừa mày nói gì với những người đó vậy?" Chuột Chũi hỏi.

"Không.... Không có gì, tôi chỉ nói luyên thuyên vài câu thôi." Quan Dũng không che dấu được sự hoảng loạn cùng chột da của mình, không dám nhìn thẳng vào mắt Chuột Chũi.

Chuột Chũi cười khẩy, gã tiếp xúc với Quan Dũng lâu như thế, cực kỳ hiểu Quan Dũng là dạng người gì.

Thằng khốn này chắc chắn cảm thấy mình không được coi trọng, nên nảy sinh cảm giác nguy cơ, muốn hại người.

"Mày không nói cho gã là tao muốn vượt ngục phải không?" Chuột Chũi hỏi.

"Không, không có, thực sự không có, anh hiểu lầm rồi." Quan Dũng lắc đầu nói liên tục.

Thông qua sự biến hóa của Quan Dũng, Chuột Chũi có thể khẳng định gã ta đã nói thế, nhưng nơi này là Địa Tâm, ai chả có ý muốn vượt ngục?

“Quan Dũng, mày ngu **, muốn dùng cách này động tới tạo sao?" Chuột Chũi cười nói.

Quan Dũng cúi đầu, không dám thở mạnh, gã vô dụng thật, người kia khôngđể ý tới lời của gã, sớm biết thế gã đi làm chuyện này làm gì?

Chuột Chũi tới trước mặt Quan Dũng, nắm cổ áo gã uy hiếp: "Tao cảnh cáo mày lần cuối, mày dám chơi ngu tao sẽ không bỏ qua cho mày."

Quan Dũng sợ hãi, nhưng gã khó chịu,

nên gã phản kháng.

Hiện giờ gã đã bị vứt bỏ, dù Chuột Chũi vượt ngục thành công cũng không có xuất cho gã.

Giờ con đường trước mắt chỉ là đường chết, lật mặt với Chuột Chũi thì đã sao?

"Mày khỏi dọa, mày dám giết tao à?" Quan Dũng đột ngột ngẩng đầu, dữ tợn nhìn Chuột Chũi.

"Cây, không ngờ mày có gan vậy đó." Chuột Chũi cợt nhả, giết người tại Địa Tâm không phải lựa chọn sáng suốt. Nhưng biện pháp để Quan Dũng chết cực kì đơn giản, chỉ cần kích hoạt con chip trong người Quan Dũng, một khi Địa Tâm dò ra được, gã chỉ có thể chết.

Do máy ép tao, tao biết mày vứt bỏ tạo rồi, dù có thể vượt ngục, cũng không cóphần của tao." Quan Dũng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mày thông minh đó, để tao nói thật cho mày biết, giờ mày thực sự mất đi tư cách cùng bọn tạo rời đi, hơn nữa mày phải chết." Chuột Chũi cười vỗ vai Quan Dũng, thằng vô dụng này chẳng giúp ích được gì, thậm chí còn thành kẻ kéo chân, Chuột Chũi mang gã theo làm gì?

Hơn nữa giá trị của Quan Dũng chỉ ở chỗ phát tín hiệu chi Hàn Tam Thiên. Giờ Hàn Tam Thiên tự mình tới, gã đã hết giá trị.

Có bản lĩnh giết tao luôn giờ đi, mày dám sao?" Quan Dũng khiêu khích, gã nhận định Chuột Chũi không dám ra tay, nên to gan lớn mật hơn.

Chuột Chũi lắc đầu, nói: “Người giết mày rất nhiều, sao tao phải ra tay?"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.