Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1494 chữ

Nửa tháng sau, vết thương của Tổ Quốc Diệu đã đỡ hơn, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Tưởng Lam đề nghị để Tô Quốc Diệu xuất viện về biệt thự sườn núi, Tưởng Lam đương nhiên có thể trở về biệt thự chăm sóc Tô Quốc Diệu.

Tưởng Lam chờ ngày này đã lâu.

Biệt thự sườn núi là biệt thự xa hoa nhất Thiên Vân, là nơi Tưởng Lam tự hào.

Từ ngày bà ta rời khỏi nơi này, không có hôm nào là không nhớ.

Chỉ có nơi này mới xứng để bà sinh hoạt.

Tưởng Lam thậm chí nghĩ trừ bà ra không có ai có tư cách sống ở đây.

Nhìn Tô Quốc Diệu đang hôn mê trên giường, Tưởng Lam vui ra mặt, tuy thủ đoạn này khá tàn nhẫn, nhưng đem lại hiệu quả như mong muốn của bà, chuyện này đáng giá.

Tình cảm của bà đối với Tô Quốc Diệu?

Chỉ là trò đùa mà thôi.

Từ trước tới nay bà không bao giờ yêu người đàn ông này, nếu không phải nhà họ Tô có tiền, sao và có thể gả cho Tô Quốc Diệu?

“Tô Quốc Diệu, ông cứ nằm đây cả đời đi, nhà họ Tô sau này do tôi nắm quyền." Tưởng Lam đắc ý, vất găng tay lên mặt Tô Quốc Diệu, mặc kệ nó nó có khiến Tô Quốc Diệu bị thương hay không.

Lúc này, có tiếng người đi lên, Tưởng Lam nhanh chóng lấy găng tay khỏi mặt Tô Quốc Diệu.

Tô Nghênh Hạ vừa vào phòng đã thấy mắt Tương Lam đỏ bừng.

"Mẹ, mẹ đừng buồn, ba nhất định sẽ tốt thôi." Tô Nghênh Hạ an ủi.

Tưởng Lam gật đầu, nức nở khóc: "Ba con là người tốt ắt sẽ được trời phù hộ, nhất định sẽ khá lên, còn phải bắt được hung thủ, đừng để kẻ đó ung dung ngoài vòng pháp luật."

Tô Nghênh Hạ gật đầu kiên định.

Cô nhất định tìm được người tài xế kia, dù có phải đào cả Thiên Vân này lên, cũng phải tìm ra người gây tai nạn.

"Con sẽ làm."

Từ đó, Tưởng Lam lấy cớ ở lại biệt thự để chăm sóc Tô Quốc Diệu.

Địa Tâm.

Khi người đàn ông tinh xảo biết được tin tức này thì đắc ý cười, chỉ cần có thể nắm chắc được nhược điểm này, Hàn Tam Thiên sẽ trở thành một con chó để gã saikhiến.

"Mặc kệ mày có mạnh cỡ nào, có thể đánh với bao nhiêu người, mày cuối cùng vẫn phải quỳ xuống, thực mong ngày cô ta sinh con, ngày đó chính là ngày mày phải quỳ trước mặt tao." Người đàn ông tinh xảo đắc ý.

Sau trận Hàn Tam Thiên gặp Đao Thập Nhị, Hàn Tam Thiên đã bị nhốt lại, một thời gian dài không xuất hiện.

Chuột Chũi lo lắng cực kì, bởi vì gã biết người kia chắc chắn là Hàn Tam Thiên, tuy không rõ vì sao Hàn Tam Thiên lại tới đây, nhưng Địa Tâm cứ tiếp tục nhằm vào anh, Chuột Chũi thấy Hàn Tam Thiên chỉ có đường chết.

Đếm thời gian trên cánh tay, một ngày rồi một ngày trôi qua, vẫn không thấy Hàn Tam Thiên xuất hiện, khiến Chuột Chũi càng lo lắng, anh không chắc bị Địa Tâm nhốt lại, mà bị Địa Tâm giết rồi.

Thời gian thông khí tới, hy vọng của Chuột Chũi lại bị đập tan, bởi vì anh không nhìn thấy Hàn Tam Thiên.

Quan Dũng cách Chuột Chũi rất xa, không dám tới gần, bởi gã thấy Chuột Chũi gần đây cực kì nóng tính, phật ý gã là gã đe dọa giết mình, khiến Quan Dũng có cảm giác nguy hiểm, chi nên gã tình nguyện kéo dài khoảng cách với Chuột Chũi.

Lúc này, Đao Thập Nhị xuất hiện, Chuột Chũi theo bản năng đứng lên, anh ta đã được thả, vì sao Hàn Tam Thiên chưa xuất hiện?

Nhìn thấy vài vị nhân viên bên trong Địa Tâm, Chuột Chũi cắn răng tới chỗ Đao Thập Nhị.

Mặc kệ việc này có thể bị nhân viên chú ý hay không, Chuột Chũi bắt buộc phải làm,

gã cần làm rõ người đeo mặt nạ kia có phải người gã suy nghĩ hay không.

“Đạo Thập Nhị.” Chuột Chũi đến gần gọi.

“Anh Tam Thiên đâu?” Đạo Thập Nhị hỏi.

Chuột Chũi hít một hơi thật sâu, quả nhiên! Người kia là Hàn Tam Thiên.

Gã không đoán sai.

Nhưng vì sao Hàn Tam Thiên lại tới Địa Tâm, còn trở nên mạnh như thế, Hàn Tam Thiên hiện giờ và lúc trước mà Chuột Chũi biết hoàn toàn khác nhau.

"Anh Tam Thiên sao lại tới Địa Tâm?" Chuột Chũi cắn răng nói.

Đao Thập Nhị hừ một tiếng, nói: “Nếu không phải lâu rồi cậu không đưa tin tức, anh Tam Thiên sao có thể tới đây, đây là hậu quả do sự vô dụng của cậu."

Chuột Chũi không hề bất mãn, ngược lại còn thở dài, chẳng sợ Địa Tâm không cho gã cơ hội để điều tra, gã cũng không thể cãi lại hai chữ vô dụng kia.

“Tôi thừa nhận là ta vô dụng, nhưng dù thế anh Tam Thiên vẫn không nên tới nơi này." Chuột Chũi bất đắc dĩ nói.

“Anh Tam Thiên đâu?” Đạo Thập Nhị hỏi.

“Có khả vẫn bị nhốt, cũng có khả năng vì giết nhân viên tại Địa Tâm..mà bị tử hình." Chuột Chũi nói.

Nghe thấy hai chữ tử hình, Đạo Thập Nhị tỏa ra luồng lệ khí, túm chặt cổ áo Chuột Chũi, nói: "Ý cậu anh Tam Thiên có khả năng chết rồi?"

“Từ ngày đầu tiên anh Tam Thiên vào đây, Địa Tâm đã nhằm vào anh, sắp xếp đốithủ không ngừng, cho nên tôi nghĩ Địa Tâm muốn giết anh ấy, mà lần trước anh ấy giết nhiều người như thế, Địa Tâm bỏ qua sao được?" Chuột Chũi nói, không chỉ anh nghĩ như thế, mà rất nhiều người cũng thấy vậy.

Giết người là điều cấm kị tại Địa Tâm, huống chi Hàn Tam Thiên lại giết nhiều nhân viên của Địa Tâm như vậy?

Đao Thập Nhị phẫn nộ đá một cước lên người Chuột Chũi.

Chuột Chũi lui về sau vào bước rồi ngã lăn ra đất.

Những nhân viên bên trong thấy vậy cũng không ngăn lại, cãi nhau nhỏ như này thường xuyên xảy ra, bọn họ chỉ coi đó là trò tiêu khiển thôi.

Chuột Chũi che lại bụng, nhăn mặt do đau.

Đạo Thập Nhị bước lên phía trước, nhìn Chuột Chũi từ trên xuống: "Cậu xuống Địa Tâm lâu như vậy có tin gì có ích đâu!"

Chuột Chũi lắc đầu, nói: “Đừng nói tin tức hữu dụng, ngay cả tin rác tôi cũng không có, nơi này hoàn toàn khác những nhà tù khác, đây là địa phương ngăn cách với xã hội, không thể thoát ra khỏi."

Địa Tâm, không có hàng rào vây quanh, cho dù Chuột Chũi là chuyên gia vượt ngục, cũng không có khả năng tìm được cơ hội rời khỏi đây.

Sau một tuần Chuột Chũi tới đây, gã đã nhận mệnh, khát vọng duy nhất chính là tìm hiểu tin tức Hàn Thiên Dưỡng giúp Hàn Tam Thiên, chẳng qua gã không có tư cách tới khu A, những thứ gã có thể biết chẳng qua là mấy con đường tại khu B, còn khu A ở đâu gã cũng không biết.

Đao Thập Nhị hít một hơi, giờ phát tiết lên người Chuột Chũi cũng vô dụng, quan trọng là tình huống hiện tại của Hàn Tam Thiên.

“Có biện pháp nào để biết anh Tam Thiên

đâu không?" Đạo Thập Nhị cúi người, hỏi Chuột Chũi

“Nếu có biện pháp, tôi còn chờ ở đây sao?” Chuột Chũi nói, trừ việc chờ, gã không thể tìm ra biện pháp khác, bởi vì Địa Tâm có giám sát cực kì nghiêm ngặt, không có sơ hở nào.

“Chẳng lẽ chuyện chúng ta có thể làm là chờ đợi thôi sao?" Đạo Thập Nhị cắn răng không cam lòng nói.

Chuột Chũi gật đầu, tuy giờ thực bất đắc dĩ, nhưng đây là hiện thực, là hiện thực không tiếp thu.

“Hiện giờ chỉ có thể hy vọng Địa Tâm không giết anh Tam Thiên." Chuột Chũi

nói.

Đạo Thập Nhị thở hắt, cảm giác này khiến anh nghẹn khuất.

Chờ đợi trong vô vọng, phải chờ tới khi nào.

Đao Thập Nhị không muốn ngồi chờ chết, anh cần có biện pháp để biết tình huống bây giờ của Hàn Tam Thiên, ít nhất phải biết anh còn sống hay không.

“Tôi giết vài người, Địa Tâm liệu có dùng phương thức đó đối với tôi không?" Đạo Thập Nhị bình tĩnh nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.