Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1652 chữ

“Nếu không, anh báo bên bệnh viện sắp xếp cho em một gian phòng, em trước nghỉ một lát, anh ở đây trông coi, có tình huống gì anh sẽ ngay lập tức báo cho em.” Mặc Dương lại nói.

Tô Nghênh Hạ vẫn lắc đầu, đây chính là điều mà Mặc Dương cho lo lắng.

"Trong bụng của em còn đứa nhỏ, nếu như em lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ đây.” Mặc Dươngnói.

Lúc này cả Hà Đình cũng khuyên nhủ giúp: “Con chờ ở chỗ này cũng vô dụng, vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút, đứa bé trong bụng càng quan trọng.”

“Đúng đấy, bây giờ Tam Thiên không có ở nhà, nếu như em có chuyện gì ngoài ý muốn, sau này anh làm sao giao phó cho cậu ta.” Mặc Dương lại nói.

Tô Nghênh Hạ sờ lên bụng, đây là con của Hàn Tam Thiên, không thể để nó bị thương bởi vì sự tùy hứng mình được.

“Được.” Tô Nghênh Hạ đồng ý mà gật đầu.

Mặc Dương nhẹ nhàng thở ra, lập tức để cho người khác chuẩn bị một phòng bệnh cho Tô Nghênh Hạ.

Sau khi Tô Nghênh Hạ nghỉ ngơi, Mặc Dương lại một lần nữa đi tới bên ngoài phòng cấp cứu hỏi Lâm Dũng: “Thế nào, có tin tức gì không.”

“Mặc lão đại, anh xem.” Lâm Dũng lấy điện thoại di động ra phát một đoạn video.

Trong video là cảnh Tô Quốc Diệu gặp tai nạn, mặc dù có hơi mờ nhưng mà có thể đại khái thấy rõ toàn bộ quá trình việc này, chiếc xe kia trực tiếp coi Tô Quốc Diệu là như mục tiêu để đâm vào, hơn nữa không có biển số xe, hiển nhiên đã dự mưu từ trước.

“Là ai muốn giết ông ta?" Mặc Dương nghi ngờ.

“Trước mắt bên cảnh sát đã tham gia điều tra nhưng còn chưa tìm ra được chiếc xe này, có điều nếu đối phương đã có âm mưu từ sớm, muốn tìm ra chiếc xe này khả năng không quá lớn.” Lâm Dũng lên tiếng.

Mặc Dương gật đầu, đạo lý này đương nhiên anh ta hiểu được, nếu đối phương đã sớm âm mưu tất cả sao lại có khả năng tìm ra sơ hở được? Chiếc xe này chỉ cần một mồi lửa là có thể tùy tiện xoá bỏ chứng cứ, muốn tìm được hung thủ càng thêm khó khăn.

“Có camre nào con đường nào đó có thể nhìn rõ hơn không, có thể nhìn thấy được mặt mũi của người điều khiển?” Mặc Dương hỏi.

“Đeo mũ và đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt.” Lâm Dũng đáp.

Mặc Dương thở dài: “Đi điều ra xem gần đây Tô Quốc Diệu có gây thù với ai không, những ai có hiềm nghi người đều không thể bỏ qua.”

“Vâng.” Lâm Dũng nhận lệnh đi xử lý.

Vẻ mặt Mặc Dương lạnh như băng nhìn đèn đỏ của phòng cấp cứu lẩm bẩm: “Tốt nhất là nên nhằm vào Tô Quốc Diệu, như mày dám nhằm vào Tô Nghênh Hạ, ông đây dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải rút gân lột da mày.”

Buổi trưa cuối cùng Tô Quốc Diệu cũng được đẩy ra từ phòng cấp cứu nhưng lại trực tiếp tiến vào phòng hồi sức cấp cứu, ngay cả cơ hội để nhìn ông ấy một lát Tô Nghênh Hạ cũng không có.

Nhưng mà tình huống hiện tại không hề lạc quan tý nào, tình huống của Tổ Quốc

Diệu bất kỳ lúc nào cũng có khả năng chuyển biến xấu, cho dù hiệu quả trị liệu tốt nhất thì Tô Quốc Diêu rất có thể sẽ phải nằm cả đời trên giường bệnh.

Tin này không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang với Tô Nghênh Hạ, hômqua cô còn dùng trò đùa này để cảnh cáo Tô Quốc Diệu không nghĩ tới hôm nay thật sự lại xảy ra.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Tô Nghênh Hạ đột nhiên vang lên, là một số điện thoại xa lạ.

Nhìn thấy số lần gọi đến liên tiếp, ngay lập tức Tô Nghênh Hạ liền nghĩ đến Tưởng Lam, bởi vì từng có một khoảng thời gian, Tưởng Lam liên tục dùng các số điện thoại khác nhau gọi cho cô, hy vọng cô sẽ cho Tưởng Lam một cơ hội nữa để bà ấy có thể quay trở về biệt thự sườn núi.

Khi đó, chỉ cần thấy số điện thoại xa lạ gọi đến Tô Nghênh Hạ sẽ theo bản năng tắt máy, nhưng hôm nay cô lại nhận.

“Nghênh Hạ, mẹ nghe nói cha con xảy ra tai nạn xe cộ, sao rồi, không có chuyện gì xảy ra chứ.” Giọng nói vội vã của Tưởng Lam truyền ra từ trong điện thoại.

Tô Nghênh Hạ thở dài: “Rất nghiêm trọng, hiện tại đã tiến vào trạng thái giám sát bệnh nặng nhất.”

“Tại sao có thể như vậy, tại sao sẽ như vậy chứ." Tưởng Lam trực tiếp khóc nấclên: “Nếu không mẹ thấy ở trong tin tức, cũng sẽ không biết chuyện này, hai người

đâu, mẹ muốn thấy nhìn thấy ông ấy."

“Bệnh viện thành phố.” Tô Nghênh Hạ trả

lời.

“Mẹ lập tức tới ngay.” Tưởng Lam nói xong thì tắt điện thoại, trên mặt không hề có chút nào lo lắng so với lời mới nói của bà ta hoàn toàn như hai người khác nhau, vẻ mặt âm độc cười giễu.

“Tôi đã cho ông cơ hội nhưng chính ông nhất định phải lựa chọn con đường này, ông cũng chết cũng coi là may mắn, cóđiều nếu như ông có thể ở trên giường bệnh cả đời, cũng là cái cớ rất tốt cho tôi trở về nhà họ Tô.” Tưởng Lam cười mỉa

mai.

Lúc Tưởng Lam xuất hiện ở bệnh viện, dáng vẻ hoảng sợ, tóc tai bù xù, bà ta lộ vẻ cực kỳ chân thật, hai mắt đỏ bừng hiển nhiên là mới vừa khóc càng khiến cho người ta tin tưởng.

“Sao rồi, đã bắt được hung thủ hay chưa?” Tưởng Lam vội vàng lôi kéo tay Tô Nghênh Hạ hỏi thăm.

Tô Nghênh Ha lắc đầu, vì chuyện này

Mặc Dương đã phải rất nhiều người ra ngoài điều tra nhưng hiện tại hoàn toàn không điều tra kết quả gì, không chỉ kẻ gây tội chưa tìm ra được mà ngay cả chiếc xe kia cũng không thấy bóng dáng.

“Vẫn chưa, nhưng nhất định con sẽ tìm ra được.” Tô Nghênh Hạ đáp.

Tưởng Lam lau đi nước mắt nói: “Nhất định là do ông ấy lại uống rượu đến tối muộn, mẹ đã sớm nói với ông ấy, bảo ông ấy uống ít rượu đi, mà ông ấy lại không nghe, nếu là sớm biết chuyện lớn thế này sẽ xảy ra, mẹ đã ở bên cạnh ông ấy trông coi ông ấy cẩn thận.”

Câu nói này đầy đạo lý khiến Tô Nghênh Hạ không thể phản bác, nếu như hai người bọn họ không ly hôn, Trưởng Lam vẫn có thể trông nom Tô Quốc Diệu, như vậy thật sự ông ấy sẽ không dám không kiêng nể gì như thế, có lẽ, chuyện này thật sự sẽ không xảy ra.

“Nghênh Hạ, bây giờ con đang có thai, cứ về nhà trước nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện ở bệnh viện mẹ sẽ để ý thật tốt, dù mẹ và cha con đã ly hôn nhưng mấy chục năm vợ chồng, hiện tại ông ấy xảy ra chuyện, mẹ cũng không thể mặc kệ."

Tưởng Lam nói.

Mặc Dương đứng ở bên cạnh thấy thế cũng không khỏi gật đầu nhẹ.

Trước kia anh ta cực kỳ chán ghét Tưởng Lam này, bởi vì bà ta mà Hàn Tam Thiên mới phải nhận lấy rất nhiều khuất nhục, hơn nữa người phụ này lại không biết cảm ơn Hàn Tam Thiên luôn nghĩ cách đuổi Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà họ Tô hình tượng của bà ta trong lòng của Mặc Dương chính là đồ cặn bã.

Nhưng mà hiện tại, bà ta còn biết quan tâm đến Tô Nghênh Hạ khiến cảm giáccủa Mặc Dương với bà ta có hơi thay đổi, dù sao bản thân Mặc Dương cũng hy vọng Tô Nghênh Hạ có thể về nhà sớm, viện loại địa phương như bệnh viện không phải nơi có thể ở lâu

“Nghênh Hạ, anh đưa em về nhà?” Mặc Dương hỏi.

Ngay lập tức trong vô ý thức Tô Nghênh Hạ làm ra phản ứng lắc đầu, nhưng mà nghĩ lại có Tưởng Lam ở đây, dường như cô cũng không giúp được cái gì, mà nhìn thấy Tưởng Lam, cô cũng có thể yên tâm.

“Được." Tô Nghênh Hạ đáp.

Mặc Dương lập tức phân phó hơn mười người hộ tống Tô Nghênh Hạ về nhà.

Loại phô trương xảy ra ở trên người Tô Nghênh Hạ khá là thường xuyên, những bác sĩ y tá ở đây thấy cảnh này đã không cảm thấy kinh ngạc nữa, có điều bệnh nhân và người nhà bệnh nhân ở đây lại cực kỳ kinh ngạc, cùng nhau thảo luận xem Tô Nghênh Hạ là ai, ra vào bệnh viện thôi đã có nhiều người bảo vệ như vậy, nhưng mà sau khi bọn họ biết được thân phận thật sự của Tô Nghênh Hạ đều cảm thấy đây là đương nhiên.

Công ty nhà họ Tô ở trong tay của Tô Nghênh Hạ đã trở thành một công ty lớn mà ai ở thành phố Thiên Vân cũng đều biết, người muốn hợp tác đều không thiếu, ai lại dám xem thường chứ?

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.