Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1857 chữ

Cho tới bây giờ Tưởng Lam đều cảm thấy người phải chịu tủi hơn chính là mình, ở nhà họ Tô gia nhiều năm như vậy, không được hưởng chút vinh hoa phú quý nào không nói, còn thường xuyên bị những người khác trong nhà họ Tô chế giễu, bà ta cảm thấy những tủi nhục này đều là do Tô Quốc Diệu.

Tô Quốc Diệu đáng lẽ nên cảm ơn bà ta, cảm ơn bà ta vì trước đó không rời không bỏ ông ta, lại không nghĩ đến hóa ra Tô Quốc Diệu lại suy nghĩ như vậy.

Tưởng Lam cực kỳ muốn tiếp tục mắngchửi Tô Quốc Diệu, loại phế vật này, nếu không phải có Tô Nghênh Ha có tiền đồ. làm sao ông ta có thể có được cuộc sống như thế.

Có điều bà ta còn phải cầu xin Tô Quốc Diệu tha thứ mới có thể về được nhà họ Tô, cho nên bà ta chỉ có thể cố gắng kiềm chế tính tình của mình.

Chỉ quỳ xuống và khóc lóc có vẻ không thể khiến Tô Quốc Diệu mềm lòng.

Dưới tình huống không biết phải làm gì nữa, Tưởng Lam chỉ có dùng đến đại chiêu.

Không chỉ cúi đầu xin lỗi Tô Quốc Diệu không ngừng mà mỗi lần dập đầu đều đập xuống thật mạnh, không hề có chút gì giả dối.

“Hiện tại Nghênh Hạ đang mang thai sẽ sớm sinh con, Quốc Diệu, ông cho tôi một cơ hội để được bà ngoại đi, cái gì tôi cũng có thể đồng ý với ông, sau này ông muốn

bên ngoài chơi như thế nào cũng được, dù cho ông muốn mang phụ nữ về nhà, tôi cũng tuyệt đối sẽ không động tay, tôi chỉ muốn giúp Nghênh Hạ sinh con.” Tưởng Lam khóc choáng váng mặt mày, hoàntoàn không giống như đang diễn kịch, không hề có chút nào sơ hở.

Tô Quốc Diệu kết hôn với Tưởng Lam nhiều năm như vậy, bà ta là dạng người gì Tô Quốc Diệu có thể nói là cực kỳ rõ ràng, bà ta đã từng muốn giết Hàn Tam Thiên, cũng đã nghĩ hết các cách để đối phó Hàn Tam Thiên, chỉ cần là chuyện mà bà ta đã nhận định thì dù là tình huống gì cũng sẽ không thay đổi.

Đứa bé trong bụng của Tô Nghênh Hạ là của Hàn Tam Thiên, bà ta có thể thích đứa bé được sao? Tô Quốc Diệu không hề tin tưởng.

“Tưởng Lam, bà sẽ không phải muốn đánh chủ ý lên người đứa bé chú, đứa trẻ là vô tội, cho dù bà muốn trả thù Hàn Tam Thiên cũng không thể có ý nghĩ như vậy.” Tô Quốc Diệu cắn răng nghiến lợi nói với Tưởng Lam

Trong lòng Tưởng Lam nhất thời hốt hoảng nhưng che giấu cực kỳ tốt, mặt không đổi sắc nói: “Quốc Diệu, trong mắt ông tôi là người phụ nữ ác độc như vậy sao, sao tôi có thể ra tay với một đứa béđược.”

“Sự độc ác của bà đã vượt qua cả tưởng tượng của chính mình, cũng vượt qua cả sự tưởng tượng của tôi, tôi tuyệt đối không có khả năng cho bà có cơ hội lại gần mẹ con con bé.” Tô Quốc Diệu nói xong cảm thấy còn phải uy hiếp người phụ nữ này một chút nếu không bà ta sẽ thật sự làm ra chuyện tàn nhẫn sẽ khiến Tô Nghênh Hạ đau khổ cả đời: “Tưởng Lam, tôi cảnh cáo bà, nếu để tôi phát hiện ra bà muốn thương tổn bọn họ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua bà đâu.”

Tô Quốc Diệu nói xong thì ra khỏi gianphòng của khách sạn.

Dù cho tối hôm có thật sự xảy ra chuyện gì với Tưởng Lam cũng không khiến cảm giác chán ghét của Tô Quốc Diệu giảm bớt chút nào.

Oán hận của mấy chục năm tích lũy tuyệt đối không phải tuỳ tiện có thể tiêu tan.

Tưởng Lam cảm thấy chỉ cần bà ta dùng cách này có thể khiến cho Tô Quốc Diệu mềm lòng, nhưng bà ta lại không hề biết oán hận của Tô Quốc Diệu với bà ta lớn đến mức nào, mặc kệ bà ta có làm cái gì thì Tô Quốc Diệu cũng sẽ không cho bà tacơ hội trở lại họ Tô.

Sau khi Tô Quốc Diệu rời đi thì trong chớp

mắt biểu tình của Tưởng Lam hoàn toàn thay đổi, bà ta đứng lên ngồi ở mép giường, sắc mặt âm u.

Trong mắt Tưởng Lam không còn nước mắt mà chỉ có lửa giận vô tận.

Bà ta không nghĩ đến dù đã quỳ trước mặt tên phế vật này mà vẫn chưa được ông tha thứ, đây là điều khiến cho Tưởng Lam bất ngờ.

Dưới cái nhìn của bà ta, bà ta đã quỳxuống rồi thì Tô Quốc Diệu còn có cái gì tư cách không tha thứ cho bà ta nữa?

Cho dù cho là tới bây giờ đi nữa, trong lòng Tưởng Lam vẫn luôn như cũ cho rằng mình ở vị trí cao thượng, bà ta cảm thấy mình muốn làm gì thì nhất định phải đạt được kết quả, chuyện không thể thật sự phán đoán chẳng qua là chuyện buồn cười mà thôi.

“Là ông ép tôi, là ông ép tôi làm như vậy!”

Hiển nhiên Tưởng Lam đã có ý nghĩ khác, cắn răng nghiến lợi nói.

Sau khi Tô Quốc Diệu quay lại biệt thự sườn núi cũng không nói cho Tô Nghênh Hạ biết chuyện mình có gặp Tưởng Lam.

Bây giờ Mặc Dương đã sắp xếp mấy tên đàn em luôn ở xung quanh biệt thự để bảo vệ an toàn cho Tô Nghênh Hạ, mà lại chỉ cần Tô Nghênh Hạ đi ra ngoài cũng sẽ có người đi theo sau cô, dưới loại tình huống này, đại khái là Tưởng Lam cũng không có cơ hội có thể tiếp cận cô nữa.

“Cha, đã một đêm rồi cha không về nhà, đã đi đâu vậy?” Tô Nghênh Hạ không thể làm gì hơn mà hỏi Tô Quốc Diệu, từ sau khi ly hôn, Tô Quốc Diệu không hề có chút kiêng kỵ gì cả, mặc dù Tô Nghênh Hạ biết đây là do trước đây Tô Quốc Diệu bị ép bức quá nhiều, sau khi được thả ra sẽ hơi buông thả, nhưng mà nguyên cả buổi tôi cũng không về nhà thì thật sự là có hơi quá phận.

“Tối hôm qua bị mấy người bạn rót hơi nhiều, con yên tâm sau này tuyệt đối sẽ không như thế.” Tô Quốc Diệu đáp lại.

Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không hề tin một chữ nào mà Tô Quốc Diệu nói, nhưng mà cô cũng không cách gì tốt cả, ngoại trừ khuyên can vài câu cũng không làm được cái gì.

“Cha nên uống ít một chút đi thì hơn, hiện tại nên sinh hoạt cho tốt, nếu như không biết quý trọng thân thể về sau dù có nhiều tiền cha cũng không hưởng thụ được nữa, chẳng lẽ cha muốn nằm ở trong bệnh viện hết quãng đời còn lại sao?" Tô Nghênh Hạ nói.

Tô Quốc Diệu liên tục gật đầu, nói mình đã biết.

Người uống rượu, sau khi say rượu cũng sẽ hề sinh ra ý nghĩ hối hận gì cả, đặc biệt khi bản thân vẫn còn di chứng say rượu, có điều sau khi di chứng biến mất, bọn họcũng không nhớ được cái gì.

Tô Quốc Diệu chính là người như vậy, sau khi nghỉ ngơi ở nhà một ngày, không đến năm giờ chiều lại nhận được điện thoại của mấy người bạn gọi tới, điều này khiến Tô Quốc Diệu không thể kìm nén được nữa, nhân lúc Tô Nghênh Hạ ở trong phòng nghỉ ngơi, lặng lẽ ra khỏi nhà.

Đêm đó Tô Quốc Diệu lại tiếp tục uống say như chết, sau khi bạn bè đều lần lượt rời khỏi, Tô Quốc Diệu đứng trong gió rét chờ xe, đột nhiên nhìn thấy trước mắt một vệt sáng , dựa theo tốc độ cực nhanh lao về mình.

Tô Quốc Diệu đã uống say cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ giữ được tay lên che đi ánh sáng chói mắt kia, thế nhưng một giây sau đó, cả người Tô Quốc Diệu đã bị văng lên trời, bị chiếc xe không có giấy phép ô tô đánh bay hơn mười mét, cuối cùng Tô Quốc Diệu chỉ mơ hồ nhớ kỹ thì chiếc xe kia đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Đêm khuya, khi Tô Nghênh Hạ đang ngủ say thì nhận được điện thoại, Tô Quốc Diệu xảy ra tai nạn xe cộ đang được trực tiếp đưa vào phòng cấp cứu, tin tức này khiên khi Tô Nghênh Hạ giống như gặp sấm sét giữa trời quang, bây giờ Hàn Tam Thiên không ở, Tô Quốc Diệu có thể nói là thân nhân duy nhất của cô, nếu như Tô Quốc Diệu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Tô Nghênh Hạ căn bản cũng không biết phải đối mặt như thế nào.

Hơn nửa đêm, Tô Nghênh Hạ và Hà Đình cùng đi đến bệnh viện.

Nhận được tin tức Mặc Dương và Lâm Dũng cũng đến ngay lập tức.

Mặc dù bọn họ không quan tâm đến sống chết của Tô Quốc Diệu, nhưng mà đã trễ thế như vậy, Tô Nghênh Hạ còn xuất hiện

bệnh viện khiến bọn họ không thể không khiến để ý, lỡ may xảy ra tình huống đặc biệt gì, có bọn họ bên người cũng có thể hỗ trợ.

Đương nhiên, với Mặc Dương mà nói, Tô Nghênh Hạ vẫn là trọng yếu nhất, Tô Quốc Diệu chết cũng không phải gấpnhưng Tô Nghênh Hạ ngàn vạn lần không thể bị cảm mạo.

Mấy người ở trước cửa phòng cấp cứu chờ một mạch đến tận hừng đông.

“Em dâu, nếu không em về nhà trước đi, anh sẽ ở đây trông coi, bây giờ tình huống của em đặc thù, không thể để mình một mỏi được.” Mặc Dương nói với Tô Nghênh Hạ, phụ nữ mang thai mà thức đêm sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, Mặc Dương không muốn nhìn thấy thấy Tô Nghênh Hạ phải chịu đựng.

Tô Nghênh Hạ lắc đầu, loại tình huống này sao cô có thể an tâm về nhà được? Người nằm trong phòng cấp cứu chính là cha của cô.

“Anh Dương, em là con gái của ông ấy, sao em có thể đi được.” Tô Nghênh Hạđáp

Câu nói trực tiếp này khiến Mặc Dương không thể phản bác.

Thân là con cái, dưới loại tình huống này Tô Nghênh Hạ rời khỏi thật không quá phù hợp, anh ta tìm không ra được một lý do hợp lý để bảo để Tô Nghênh Hạ rời khỏi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.