Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1415 chữ

Tâm trạng của Tổ Quốc Diệu, Tưởng Lam vĩnh viễn không thể lý giải được.

Từ ngày kết hôn đó trở đi, Tô Quốc Diệu

trước mặt Tưởng Lam không có chút tôn nghiêm đàn ông nào, luôn luôn bị ức hiếp, không lúc nào sống được sống như người đàn ông.

Niệm tình cũ?

Ba chữ này đối với Tô Quốc Diệu mà nói, quả thực là một truyện cười.

Ông ta không cảm nhận được chút tình cảm nào trên người của Tưởng Lam, thì làm sao có thể niệm tình cũ được đây?

"Quốc Diệu, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút đi." Tưởng Lam nói.

"Nói chuyện?" Tô Quốc Diệu khinh miệt nhìn thoáng qua Tưởng Lam, ông ta nói:

"Tôi với bà thì còn gì để nói, mau cút nhanh đi, đừng cản tâm tình uống rượu của ông đây."

Những lời này khiến Tưởng Lam lập tức siết chặt nắm tay, trước kia Tô Quốc Diệu nào có lá gan dùng giọng điệu thế này nói chuyện với bà, bây giờ đúng là vô pháp vô thiên thật?

Tưởng Lam rất muốn dạy dỗ Tô Quốc Diệu một trận, thế nhưng thân phận và lập trường của bà ta bây giờ, đã sớm mất đi tư cách dạy dỗ Tô Quốc Diệu rồi.

Giờ bà ta chẳng phải ai cả, Chẳng qua chỉ là một ả đàn bà bị đuổi khỏi nhà mà thôi.

Tưởng Lam hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi.

"Người anh em, rốt cuộc thì ông cũng sống như người một người đàn ông rồi."

"Trước đây ả đàn bà này quản ông chặt chẽ, chúng tôi đã không chịu được rồi, không nghĩ tới ông lại thay đổi chỉ trong một ngày thôi."

"Người anh em, hiện giờ cuộc đời ông sung sướng rồi, trong nhà có tiền, mấu chốt nhất là không có vợ nữa, muốn uống thế nào thì uống, bên ngoài muốn chơi bao cô nàng thì chơi."

"Cuộc đời đàn ông có ba thành tựu, thăng quan phát tài và vợ chết, tuy rằng ông không làm quan, nhưng mà với tình hình bây giờ, cũng đủ để khiến chúng tôi ước ao rồi."

Một đám bạn rượu tâng bốc khiến Tô Quốc Diệu lâng lâng, ông ta nói: "Đám các ông muốn tôi mời khách thì cứ việc nói thẳng, cần gì quanh co lòng vòng thế? Bữa hôm nay tôi mời."

"Ông bạn hào phóng quá."

"Kẻ có tiền có khác."

"Lần tới nhất định bọn tôi sẽ mời."

Tưởng Lam đi ra khỏi quán rượu, nhưng cũng rời đi mà đứng chờ ở cửa.

Nếu bà ta đã tới, thì không thể phí công trở về được, hơn nữa chuyện này có liên quan tới tính mạng của bà ta, cho dù bà ta phải từ bỏ tôn nghiêm, để Tô Quốc Diệu tùy ý giày xéo, thì Tương Lam cũng nhất định phải làm.

Những gì tên tài xế nói, Tưởng Lam chưa bao giờ cảm thấy nghi ngờ.

Hơn nữa nếu bà ta muốn trở lại biệt thự ở sườn núi, một lần nữa hưởng thụ sinh hoạt vinh hoa phú, thì chỉ có con đường này thôi.

Bà ta muốn lấy lại toàn bộ những gì đã mất.

Bà ta còn muốn mang tất cả thù hận trả trên người đứa con của Hàn Tam Thiên

nữa!

Đợi được sắp tới mười một giờ, toàn thân Tưởng Lam đều lạnh cứng thì đám người Tô Quốc Diệu rốt cục cũng lung lay lắc lư đi ra từ trong quán rượu.

Tưởng Lam đứng ở một bên, đợi được những người khác đều đón xe lần lượt rời đi, thì bà ta mới chạy tới bên cạnh Tô Quốc Diệu bên người, đỡ ông ta.

"Ai... ai thế." Tô Quốc Diệu mơ mơ màng màng nói, hiển nhiên ông ta đã uống say đến quên trời quên đất, không nhận ra ai cả.

Tưởng Lam không nói gì, bà ta đỡ Tô Quốc Diệu đi về phía khách sạn gần đó.

Tô Quốc Diệu ngập đang trong men say nằm trên giường, ông ta chỉ cảm thấy có người chui vào trong ngực mình, xuất phát từ bản năng của đàn ông, Tô Quốc Diệu lập tức ôm Tưởng Lam vào trong ngực.

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Quốc Diệu tỉnh lại, thì thấy Tưởng Lam ngủ ở bên cạnh mình.

Tô Quốc Diệu đau đầu như búa bổ lập tức ngồi bật dậy, mà Tưởng Lam bị đánh thức không ngờ lại nhảy xuống giường, quỳ gối trước mặt Tô Quốc Diệu, bộ dáng van xin.

“Quốc Diệu, cầu xin ông tái hôn với tôi đi, tôi muốn quay về nhà họ Tô, tôi biết trước đây đều là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ thay đổi, ông cho tôi một cơ hội để cho tôi sẽ chữa sai lầm trước đây có được hay không.” Mặt của Tưởng Lam đầy nước mắt và nước mũi luyên thuyên với đối Tô Quốc Diệu.

Thật chất bên trong Tô Quốc Diệu cực kỳ chán ghét Tưởng Lam, vì ông ta đã từng bị Tưởng Lam áp bức, khiến ông ta cảm thấy kể từ sau khi kết hôn với Tưởng Lam, không có ngày nào là có được sự tôn nghiêm của đàn ông, chuyện lúc trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Tô Quốc Diệu chưa hề quên, hiện tại khó khăn mới có thể rời khỏi người phụ nữ này, sao ông ta lại muốn tái hôn chứ?

“Hừ.” Tô Quốc Diệu hừ lạnh, không hề có chút nào đồng tình với Tưởng Lam: “Bà nằm mơ đi, tôi tuyệt đối không có khả năng tái hôn với bà, bà nhục mạ tôi nhiều như thế, tôi còn có thể cho bà cơ hội

sao?”

Tưởng Lam chấm nước mặt tỏ vẻ cực kỳ đáng thương: “Ông thật sự nhẫn tâm như vậy sao, tốt xấu gì chúng ta cũng là vợ chồng mấy chục năm, chẳng lẽ ông không thể niệm tình cũ được?”

Tục ngữ nói người đáng thương chắc chắn sẽ có chỗ đáng hận, hơn nữa Tưởng Lam cũng không hề thật sự đáng thương, bà ta muốn trở lại họ Tô, không chỉ đơn giản muốn tái hôn với Tô Quốc Diệu mà muốn đoạt lại hết tất cả.

Có điều cũng may Tô Quốc Diệu không hề có hứng thú chút nào với bà ta, thậm chí vừa nghĩ tới tối hôm qua có khả năng phát sinh gì đó với bà ta, trong lòng Tô Quốc đã có cảm giác buồn nôn.

“Tưởng Lam, bà có được ngày hôm nay đều là tự mình gieo gió gặt bão, bà cũng đừng trách tôi ác độc với bà mà là do trước kia bà quá ác với tôi.” Tô Quốc Diệu nói xong thì từ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị mặc quần áo rời khỏi.

Tưởng Lam ôm chặt lấy đùi Tô Quốc Diệu không muốn để ông ta đi, khóc lóc cực kỳ thảm hại: “Quốc Diệu, Quốc Diệu, ông đừng đi, đừng đi, hiện tại tôi cái gì cũng không có, tôi không muốn tiếp tục như vậy, ông cho tôi một cơ hội đi, tôi nhất định sẽ quý trọng.”

Tô Quốc Diệu không chịu nổi mà đá Tưởng Lam ra: “Trước kia bà có biết ba cơ hội quý nhưng đều bỏ qua, hiện tại thật vất vả tôi mới thoát khổ, mẹ nó sao có thể tiếp tục với bà nữa.”

Từ sau khi ly hôn, Tô Quốc Diệu hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ trước đây, loại cảm giác khiến ông ta triệt để buông thả bản thân, không ai ràng buộc, không ai mắng chửi ông ta là phế vật, muốn uống rượu thì uống rượu, thậm chí ông ta còn có gan đến mấy chỗ chơi bời.

Loại bà già như Tưởng Lam đã hoàn toàn không thể khiến Tô Quốc Diệu nổi lên hứng thú gì.

Mặc dù không nói đến tình yêu, thế nhưng Tưởng Lam làm sao So sánh được với dáng vẻ của mấy cô gái kia chứ?

Thoát ly khổ ải!

Bốn chữ này làm cho ánh mắt Tưởng Lam lóe lên tia hung ác, nhiều năm như vậy Tô Quốc Diệu lại coi bà tư như bể

khổ.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.