Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1526 chữ

Cũng có nghĩa là cách thời gian đứa bé chào đời không tới ba tháng!

Đôi mắt Hàn Tam Thiên lập tức lấp lánh nước mắt, với thời gian ba tháng anh muốn rời khỏi Địa Tâm gần như là không thể. Cũng có nghĩa vào thời điểm quan trọng nhất trong đời Tô Nghênh Hạ, anh hoàn toàn không thể ở bên cạnh Tô Nghênh Hạ.

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, nói: "Anh vì muốn bảo cho tôi biết tin tức này nên mới tới Địa Tâm hả?"

"Chúng tôi muốn cho anh biết chuyện này, muốn anh có động lực lớn hơn rời khỏi Địa Tâm." Đạo Thập Nhị nói.

Hàn Tam Thiên không cần hỏi cũng biết nhất định quyết định này có sự ủng hộ của Mặc Dương, nếu không, một mình Đao Thập Nhị tuyệt đối không thể tự tiện làm chủ.

Nhưng lúc này truy cứ quyết định của ai không còn ý nghĩa nữa, Đao Thập Nhị đã

trước mặt anh, chuyện bây giờ anh phải nghĩ là giải quyết phiền phức hiện tại thế

nào.

Mắt thấy hai người chậm chạp không ra tay, những người đứng ngoài quan sát đã chờ đến hơi mất kiên nhẫn.

"Làm gì vậy, sao còn chưa đánh, như thế không phải lãng phí thời gian của chúng tôi hả?"

"Mau giết đi, mau giết anh ta đi."

"Tại sao vẫn chưa ra tay, chẳng lẽ anh còn không giết được người mới này sao?"

Lúc mọi người châm ngòi thổi gió, biểu cảm của Chuột Chũi giống như một vũng nước đọng. Một khả năng hoang đường xuất hiện trong đầu gã, hơn nữa càng nghĩ càng khiến gã cảm thấy đúng.

Tại sao anh không giết Đao Thập Nhị?

Tại sao hình như Đạo Thập Nhị cũng nhận ra anh?

Giọng nói của anh giống Hàn Tam Thiên, nhưng Chuột Chũi chủ quan cho rằng Hàn Tam Thiên không thể tới chỗ này. Vì vậy gã mới cảm giác mặc dù giọng nói người này rất giống Hàn Tam Thiên, nhưng tuyệt đối không thể là Hàn Tam Thiên.

Nhưng bây giờ, Chuột Chũi lại không thể không hoài nghi như vậy.

Nếu không, tại sao mãi mà anh không ra tay giết Đao Thập Nhị chứ?

Để giải thích chuyện này hình như chỉ có nguyên nhân anh chính là Hàn Tam Thiên.

Cũng chỉ có Hàn Tam Thiên mới không giết Đao Thập Nhị.

Nhưng đây là sự thật sao? Anh thật sự sẽ đến Địa Tâm hả?

Lúc Quan Dũng thấy tâm trạng Chuột Chũi kích động, hơi thở dồn dập, không nhịn được hỏi: "Anh làm sao vậy, vẫn chưa đánh mà, kích động như vậy làm gì?"

Đương nhiên Chuột Chũi kích động, nếu người đàn ông đeo mặt nạ bảo hộ này thật sự là Hàn Tam Thiên, vậy hi vọng rời khỏi Địa Tâm của gã càng lớn hơn. Hơn nữa thực lực mạnh mẽ Hàn Tam Thiên thể hiện ra càng khiến Chuột Chũi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhớ ngày đó lúc Hàn Tam Thiên suýt chút nữa đã giết chết gã, Chuột Chũi đã cảm nhận được sức mạnh của Hàn Tam Thiên. Nhưng bây giờ, rõ ràng Hàn Tam Thiên đã mạnh hơn nữa, giống như một người khác hoàn toàn.

"Anh biết cái gì." Chuột Chũi hít sâu một hơi, nhưng mặc dù thế cũng không thể khiến tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại.

Quan Dũng nói: "Tôi không hiểu, anh có thể giải thích để tôi hiểu không?"

"Tôi cảnh cáo anh, từ giờ trở đi, nếu anh còn dám nói nhảm thêm một câu, nhất định tôi sẽ khiến anh tàn phế." Chuột Chũi không kiên nhẫn quay đầu nhìn Quan Dũng. Gã chắc chắc chín mươi phần trăm người đàn ông đeo mặt nạ trên đài là Hàn Tam Thiên. Nếu Hàn Tam Thiên đã tới, Quan Dũng đã mất đi giá trị tồn tại của gã.

Quan Dũng sợ tới mức lùi lại mấy bước, ánh mắt của Chuột Chũi giống như muốn lập tức giết gã. Ánh mắt đó, gã chưa từng nhìn thấy trước kia.

"Đồ điên, tôi cũng đâu phải kẻ thù của anh." Quan Dũng thấp giọng bất mãn phản bác, nhưng giọng như con muỗi này cũng chỉ gã có thể nghe thấy.

Trên đài, Đạo Thập Nhị cười nói với Hàn Tam Thiên: "Anh Tam Thiên, nhiệm vụ của tôi chính là mang tin tức này tới cho anh, bây giờ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.".

"Không đời nào!" Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói. Anh biết, câu này của Đao Thập Nhị có ý kêu anh giết chết anh ta, nhưng Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không làm thế.

"Anh Tam Thiên, chị dâu đang ở nhà chờ anh, nếu anh không làm theo quy tắc của Địa Tâm, anh có từng nghĩ tới kết quả của mình hay không." Đạo Thập Nhị nói với vẻ lo lắng. Tuy rằng biến cố này là điều Đao Thập Nhị hoàn toàn không ngờ tới, nhưng chết vì Hàn Tam Thiên, đó là giác ngộ anh ta đã có từ lâu. Nếu như cục diện hiện tại không phải do bọn họ lựa chọn, cho dù có chết thì đáng là gì?

"Câm mẹ mồm đi, anh ở yên đó cho tôi, tôi không cho phép anh chết, anh không có tư cách chết." Thái độ Hàn Tam Thiên kiên định nói. Anh sẽ không chủ động giết Đạo Thập Nhị, cũng sẽ không chịu nhìn Đao Thập Nhị chết ở Địa Tâm.

Nếu như đã tới, anh nhất định phải dẫn theo Đạo Thập Nhị cùng rời khỏi Địa Tâm.

Lúc này, giọng nói kia đã có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

"Chẳng lẽ các người muốn cãi lệnh Địa Tâm hả?"

Hàn Tam Thiên ngẩng đầu, theo hướng giọng nói phát ra nhìn lại. Anh biết, mình không thể nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không phản kháng.

"Có gan thì đứng trước mặt tôi, sợ hãi rụt rè làm con rùa đen rúc đầu làm gì?" Hàn

Tam Thiên thản nhiên nói.

Giọng nói im lặng, lập tức có nhân viên công tác dụng hành động đáp lại Hàn Tam Thiên.

Súng điện bắn vào người Hàn Tam Thiên, cảm giác tê dại do dòng điện mang tới lập tức truyền khắp người Hàn Tam Thiên, nhưng Hàn Tam Thiên chỉ run người, vẫn đứng thẳng như trước.

Trong khu vực đặc biệt, vẻ mặt của người đàn ông xinh đẹp lập tức trở nên dữ tợn, anh ta không thể nào chấp nhận được bất kỳ kẻ nào chống lại mệnh lệnh của minh.

Bởi vì trong cuộc đời của anh ta, bất kể yêu cầu ai làm gì, đối phương cũng không có tư cách phản kháng.

"Loại rác rưởi như mày cũng dám khiêu khích tao!" Người đàn ông xinh đẹp nghiến răng nghiến lợi nói.

"Kêu người vào dạy dỗ nó một trận. Để nó biết kết quả của việc không nghe lời." Người đàn ông xinh đẹp dặn dò thuộc hạ.

Giờ phút này trong mắt anh ta có lửa giận bừng bừng. Đối với một người có thói quen khống chế số mệnh người khác mà nói, trong mắt anh ta phản kháng của kẻ nằm dưới tầng chót là điều không thể nữ sim tam khiêu khích tạo chấp nhận được.

Đột nhiên một đám nhân viên nội bộ của Địa Tâm tiến vào sàn đấu trong lồng sắt, trong tay mỗi người đều cầm súng điện, nhưng bọn họ vẫn tỏ ra cẩn thận từng li từng tí. Dù sao người trước mắt bọn họ là kẻ mạnh một quyền kết liễu Yuri và người đàn ông đầy sẹo, không ai muốn vì chủ quan mà mất mạng.

"Tên này cũng dám không nghe lệnh Địa Tâm, xem ra kết cục hôm nay của anh ta sẽ rất thê thảm."

"Đúng là đồ ngu. Ở Địa Tâm, anh ta chỉ là con thú trong lồng mà thôi. Địa Tâm nói gì anh ta nhất định phải nghe cái đó, chống lại mệnh lệnh là phải kết liễu tính mạng của mình."

"Hừ, anh ta thật sự cho rằng đánh thắng hai người là có thể coi trời bằng vung sao? Tên này dám cãi lời Địa Tâm, thật là không biết điều."

"Anh ta có thể sống tới hôm nay là do Địa Tâm để anh ta sống tới hôm nay. Xem ra anh ta đã nảy sinh hiểu lầm về địa vị của mình, thật sự tưởng rằng mình giết được hai người là có thể không xem Địa Tâm ra gì."

Mấy người khác chứng kiến cảnh tượng này, nhao nhao tỏ vẻ khinh thường Hàn Tam Thiên.

Tuy rằng anh khiến người ta cực kỳ sợ hãi và cảm thấy bị uy hiếp, nhưng không ai cảm thấy xem trọng khi anh đã cãi lời Địa Tâm

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.