Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1429 chữ

"Đổi lại là anh, anh dám đi trêu chọc anh ta không?" Chuột Chũi nói.

Quan Dũng lắc đầu như trống bỏi, nói: "Đi trêu chọc anh ta, tôi thà tự sát, nói không chừng còn có thể chết dễ chịu hơn."

Chuột Chũi cười nhạt một tiếng, nói: "Suy nghĩ này của anh, những người khác cũng có, đặc biệt là mấy kẻ cả của cũng không dám bước ra. Bình thường bọn chúng đã quen kiêu ngạo, lỡ như bị anh ta để ý, chẳng phải chỉ còn con đường chết,vì vậy ở lại phòng phạm nhân mới là lựa chọn tốt nhất."

Chuột Chũi vừa nói vậy, lúc này Quan Dũng mới phát hiện mấy người không ra ngoài hóng gió quả thực phách lối hơn người bình thường.

"Núi cao còn có núi cao hơn. Trước kia mấy tên hung thần ác sát kia liếc tôi một cái tôi cũng mơ thấy ác mộng, không ngờ rằng bọn chúng cũng có ngày hôm nay." Quan Dũng khinh thường nói.

"Cái con gà nhà anh, mẹ nó thật không có tiền đồ." Chuột Chũi lạnh lùng nhìn Quan Dũng. Nếu như không phải gã còn giá trị lợi dụng thì Chuột Chũi đã không thèm để ý tới sống chết của gã.

Quan Dũng không phản bác. Gã thực sự là một con gà, lúc mới tới cả dũng khí đối mặt với mấy người kia cũng không có. Đại ca tự xưng có hơn một ngàn đàn em, vậy mà đến Địa Tâm lại là một tên trứng mềm, thở cũng không dám thở mạnh.

"Phải rồi, anh nói xem anh ta có còn thi đấu võ đài không? Sao gần đây lại không Có tin tức về mặt này." Quan Dũng tò mò hỏi.

Vấn đề này, rõ ràng nhất định vẫn còn thi đấu võ đài, chỉ là nhìn xem phía Địa Tâm sắp xếp vào thời gian nào mà thôi.

Có điều sau hai lần, Chuột Chũi rất có lòng tin với anh, chỉ cần là đánh tay không, người Địa Tâm tìm tới có tỷ lệ thắng cực kỳ nhỏ.

"Muốn anh ta thua, có lẽ rất khó, nhất định bây giờ Địa Tâm đang nhúc đầu vì tìm đối thủ cho anh ta." Chuột Chũi cười nói.

"Mẹ kiếp, nếu tôi cũng trâu bò như vậy thì hay rồi, đi đến đâu cũng có người nhườngđường cho tôi. Mẹ nó nghĩ tới cũng thoải mái." Quan Dũng vẻ mặt hâm mộ nói.

"Anh?" Chuột Chũi cười khẩu, nói: "Một trăm anh cũng không phải là đối thủ của anh ta, vậy mà anh còn dám mơ mộng hão huyền được đãi ngộ như anh ta?"

"Không phải tôi chỉ ảo tưởng thôi hả, thỏa mãn nhu cầu trong lòng minh mà." Quan Dũng cười xấu hổ. Mấy thứ này cũng chỉ có thể là tưởng tượng, gã thật sự chưa từng nghĩ mình có thể mạnh như vậy thật.

Sau khi thời gian hóng gió kết thúc, Hàn Tam Thiên không đi, người xung quanh không ai dám di chuyển. Mãi đến khi anh lê xích sắt trở về nghỉ ngơi, mấy người khác mới dám lần lượt rời khỏi.

Loại đãi ngộ quy cách cao này, rõ ràng Hàn Tam Thiên là người đầu tiên trong lịch sử Địa Tâm. Bất kể nơi này đã từng xuất hiện loại cuồng giết người nào cũng không mang tới sức uy hiếp mạnh mẽ cho người ta như anh.

Có lẽ đó là vì mặt nạ bảo hộ, cũng có lẽ là VÌ xích sắt dưới chân anh.

Đương nhiên, quan trọng hơn là thực lực của chính anh.

Lần này, kết quả trong dự liệu của tất cả mọi người đều là Hàn Tam Thiên thắng. Dù sao lần trước dưới tình cảnh không cởi xích anh cũng thắng, còn lần này, Địa Tâm lại cởi xích chân của anh. Tình huống này tất nhiên có thể khiến anh bộc phát thực lực mạnh hơn.

"Không ngờ Địa Tâm lại cởi xích chân của anh ta, chẳng lẽ đã tìm được cao thủ thực thụ rồi hả?" Quan Dũng nói với vẻ kinh ngạc. Hai người gã và Chuột Chũi kết luận lần thi đấu võ đài này là cách Địa Tâm dùng để giết chết anh, nhưng bây giờ cởi xích chân cho anh là có ý gì?

Chuột Chũi cũng cau mày, chẳng lẽ Địa Tâm đổi ý, hi vọng anh thể hiện ra thực lực hết mạnh mẽ sao?

Nhưng nếu là vậy, còn ai có thể giết anh chứ?

Hay là, từ ban đầu mạch suy nghĩ của gã đã sai, Địa Tâm không có ý muốn giết anh, chỉ là đang thử nghiệm giới hạn thực lực của anh?

Lúc trong đầu Chuột Chũi đầy dấu hỏi, đối thủ của Hàn Tam Thiên bị dẫn ra.

Ánh mắt Chuột Chũi động lại, nét mặt lập tức hoảng hốt không thôi, thậm chí trong mắt mang theo vẻ không dám tin.

Đạo Thập Nhị!

Sao lại là Đạo Thập Nhị?

Sao anh ta lại xuất hiện ở Địa Tâm?

Chuột Chũi và Đạo Thập Nhị chưa từng chính thức gặp nhau, nhưng gã biết Đao Thập Nhị chính là thuộc hạ của Hàn Tam Thiên.

Tương tự, lúc Hàn Tam Thiên nhìn thấy Đao Thập Nhị, cơ thể cũng chấn động.

Tên này, không phải nên ở thành phố Thiên Vân hả? Sao anh ta lại tới Địa Tâm, hơn nữa giờ phút này còn đứng trước mặt anh.

Đổi lại là những người khác, dựa vào trạng thái được cải xích của Hàn Tam Thiên hiện tại, anh có thể không hề kiêng kỵ giết chết đối thủ.

Nhưng bây giờ, đối thủ là Đao Thập Nhị.

Sao Hàn Tam Thiên có thể làm vậy được?

"Quy tắc trận đấu, vẫn chỉ có một người được sống bước ra, giết chết mới có thể nhận được phần thưởng."

Giọng nói kia lại truyền tới.

Ngay sau đó một người phụ nữ bước lên võ đài trong lồng sắt, giơ tay lên, chỉ cần tay cô ta hạ xuống có nghĩa trận đấu bắt đầu.

Lúc Đao Thập Nhị nhìn thấy Hàn Tam Thiên cũng bối rối.

Tuy rằng Hàn Tam Thiên đội mũ trùm đầu, nhưng dựa vào mức độ quen thuộc của Đạo Thập Nhị với Hàn Tam Thiên, chỉ từ thân hình của anh là Đạo Thập Nhị có thể nhận ra anh.

Trước khi đến Địa Tâm, Đạo Thập Nhị đã từng tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng gặp mặt Hàn Tam Thiên, thậm chí còn nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không gặp được Hàn Tam Thiên.

Ai mà ngờ, bây giờ mới tỉnh lại từ thuốc mê, Địa Tâm đã chuẩn bị một cuộc chiến sinh tử cho hai người bọn họ.

"Sẵn tiện nhắc hai người một câu, thời gian trận đấu có hạn, nếu không giết được đối thủ, sẽ có tra tấn đau đớn chờ các người."

Giọng nói kia lại truyền tới.

Nắm đấm siết chặt của Hàn Tam Thiên đã nổi gân xanh.

Rõ ràng Địa Tâm cố ý tạo ra trận thi đấu này, thậm chí rất có thể người phụ trách Địa Tâm hoàn toàn biết rõ quan hệ của anh và Đạo Thập Nhị, cố ý muốn xem bọn họ tự giết lẫn nhau.

Giết Đao Thập Nhị?

Kết quả này không phải thử Hàn Tam Thiên có thể chấp nhận, hơn nữa anh tuyệt đối sẽ không làm vậy!

"Sao anh lại tới đây?" Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói với Đao Thập Nhi.

Đạo Thập Nhị bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, hai người chỉ cách nhau một mét, lúc này Đạo Thập Nhị nói chuyện sẽ không bị những người khác nghe thấy.

"Chị dâu có thai rồi." Đạo Thập Nhị nói

Ầm ầm!

Câu này giống như sấm sét giữa trời quang đánh lên người Hàn Tam Thiên, khiến cả người anh loạng choạng một cái.

Tô Nghênh Hạ... mang thai?

Trong nháy mắt trái tim Hàn Tam Thiên bay trở về thành phố Thiên Vân. Đây là lúc Tô Nghênh Hạ cần anh nhất, nhưng anh lại bị nhốt trong lồng giam này không biết chừng nào mới có thể ra ngoài.

"Bao lâu rồi?" Giọng Hàn Tam Thiên run rẩy hỏi.

"Lúc tôi rời khỏi thành phố Thiên Vân đã sắp sáu tháng rồi." Đạo Thập Nhị nói.

Sáu tháng!

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.