Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1707 chữ

Tô Nghênh Hạ nhẹ gật đầu, tuy rằng Mặc Dương quan tâm hơi quá mức, nhưng cô cũng biết, Mặc Dương là thật lòng thật dạ.

"Yên tâm đi, cơ thể tôi vẫn khỏe, mỗi ngày ăn cũng rất ngon." Tô Nghênh Hạ cười nói.

Mặc Dương nhẹ gật đầu, đoàn xe đưa Tô Nghênh Hạ về biệt thự sườn núi.

Chuyện như vậy, thực ra đã sớm lan truyền ở thành phố Thiên Vân. Đối với đại ngộ của Tô Nghênh Hạ, rất nhiều gia đình quyền quý hạng một hạng hai đều biết, đương nhiên, bọn họ trừ hâm mộ ra cũng không biết làm gì khác.

Khắp thành phố Thiên Vân, cho dù là nhà họ Thiên cũng không thể khiến Mặc Dương coi trọng như vậy.

Sau khi đưa Tô Nghênh Hạ về, sắc mặt Mặc Dương ngồi trên xe trầm như nước. Đối với việc Hàn Tam Thiên có thể bình yên vô sự trở về hay không, ông đã hỏi Đạo Thập Nhị vô số lần. Ngay cả Đao Thập Nhị cũng cảm thấy khả năng cực kỳ nhỏ, đây là chuyện khiến ông bực bội nhất.

"Có cách nào có thể cho cậu ta biết em dâu đã mang thai không? Nếu cậu ta biết chuyện này chắc hẳn càng có động lực hơn." Mặc Dương lầm bầm lầu bầu nói.

" Lâm Dũng bên cạnh không dám nói chen vào. Mỗi khi nhắc tới Hàn Tam Thiên, Mặc Dương đều cực kỳ nghiêm túc, một khi nói sai thì kết cục rất thê thảm.

"Đến sàn đấm bốc." Mặc Dương nói với Lâm Dũng.

"Vâng." Lâm Dũng lập tức đổi đường, chạy về hướng sàn đấm bốc.

Sau khi Thiện Kinh bị thương, sàn đấm bốc Thanh Long ở thành phố Thiên Vân liền trở nên vắng vẻ, như hoa phù dung sớm nở tối tàn. Còn sàn đấm bốc của Đao Thập Nhị, sau thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức và chấn chỉnh sau thất bại, lại trở thành sàn đấm bốc có sức ảnh hưởng lớn nhất ở thành phố Thiên Vân.

Tuy nói anh ta vẫn như trước, không để sàn đấu của mình trở nên tối tăm rối loạn, nhưng qua mấy trận đấu không hề có bất cứ chiêu trò nào vẫn hấp dẫn một bộ phận người xem thật sự thích quyền anh.

Không chiêu trò cũng có nghĩa là từng đấm chạm tới da thịt, thắng thua đều phải xem sự phát huy của người thi đấu trên võ đài, hơn nữa bên thắng sẽ nhận được giải thưởng của sàn đấm bốc. Tình hình như vậy cũng khiến cho mỗi tay đấm lên sân thi đấu đều sẽ dùng thực lực thật sự của bản thân. Một trận đấu như thế tất nhiên cũng trở nên hay hơn rất nhiều.

Vì không để cho thực lực của tay đấm bị thụt lùi, gần như mỗi ngày Đao Thập Nhị đều sắp xếp huấn luyện đặc biệt cho bọn họ, hơn nữa là chính anh ta dạy.

Khi Mặc Dương đi vào sàn đấm bốc, Đao Thập Nhị để Chu Bạch thay mình huấn luyện các tay đấm, còn anh ta thì đi tới văn phòng cùng Mặc Dương.

"Đại ca Mặc, anh không thường xuyên đến chỗ tôi mà, có việc gì thì nói thẳng đi." Đao Thập Nhị nói. Anh ta biết Mặc Dương nhất định là không có chuyện sẽ chẳng tới cầu Phật, nếu đã đến rồi tất nhiên là có nguyên nhân.

"Hôm nay tôi đưa em dâu đi kiểm tra. Đã sắp nửa năm rồi, Tam Thiên chẳng có

chút tin tức nào cả. Hơn nữa cậu ấy hoàn toàn không biết chuyện em dâu mang thai." Mặc Dương nói.

Đạo Thập Nhị không xen miệng vào, chọn cách yên lặng lắng nghe.

"Tôi đang nghĩ, nếu cho Tam Thiên biết tin này, cậu ấy nhất định sẽ càng có động lực rời khỏi Địa Tâm. Cậu thấy sao?"

Những lời này đã khiến cho Đao Thập Nhị hiểu được ý đồ Mặc Dương tới đây. Đúng vậy, nếu Hàn Tam Thiên biết Tô Nghênh Hạ mang thai, anh nhất định sẽ tìm cách rời đi, tuyệt đối không thể chấp nhận số phận bị nhốt trong Địa Tâm cả đời.

Nhưng phải làm thế nào để truyền tin này đi, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

"Truyền tin, trừ cách thông qua người khác ra, không có thủ đoạn nào nữa cả." Đao Thập Nhị nói.

"Cho nên người đi truyền tin không chỉ đơn giản là truyền tin thôi đâu, tôi hi vọng người đó có thể giúp đỡ nhiều hơn cho việc Tam Thiên rời khỏi Địa Tâm." Mặc Dương nói. Nếu chỉ kêu người đưa tin cho Hàn Tam Thiên thôi thì tùy tiện chọn một người là được rồi, nhưng Mặc Dương không mong chuyện chỉ có thế. Nếu người đã đi rồi, tất nhiên phải tìm một nhân vật lợi hại, tốt nhất là có thể giúp Hàn Tam Thiên rồi cùng rời khỏi Địa Tâm.

Đao Thập Nhị hiểu ý Mặc Dương, nói: "Lựa chọn tốt nhất ở ngay trước mặt anh, hơn nữa có lẽ anh cũng nghĩ như vậy đúng không?"

Sau khi ý nghĩ thực sự của Mặc Dương bị nhìn thấu, ông ta cũng không hề thấy xấu hổ mà nói: "Đúng thế, trừ cậu ra, tôi không nghĩ còn có ai có thể đảm nhận chuyện này được. Đương nhiên, tôi cũng biết bạn khoăn của cậu. Dù sao cậu có con gái, nếu cậu không muốn, tôi sẽ không miễn cưỡng."

Đao Thập Nhị cười nhẹ. Đối với anh ta mà nói, Đường Thanh Uyển vô cùng quan trọng, nhưng anh ta tin sau khi mình rời đi, Mặc Dương nhất định sẽ đối tốt với Đường Thanh Uyển. Cho dù anh ta không còn mạng để quay về, nhưng cả đời này Đường Thanh Uyển cũng sẽ không phải chịu khổ chút nào. Cho nên phương diện này hoàn toàn không cần lo lắng.

"Thực ra, tôi cũng suy nghĩ chuyện này rồi, cho nên tôi sẽ đi." Đạo Thập Nhị nói.

Mặc Dương cũng không bất ngờ với việc Đạo Thập Nhị sảng khoái mà đồng ý, bởi vì Đạo Thập Nhị là hạng người nào, ông ta hiểu rõ vô cùng.

"Ba lần đưa người tới Địa Tâm ở cùng một chỗ, có khi nào sẽ khiến bọn họ hoài nghi không?"

Đao Thập Nhị lắc đầu, giải thích: "Cho dù Địa Tâm biết rõ người vào là để điều tra Địa Tâm thì bọn họ cũng sẽ làm như không thấy."

"Tự tin thế sao?" Mặc Dương cau mày.

"Đã nhiều năm vậy rồi, không biết có bao nhiêu người bị đưa vào Địa Tâm, chính là để điều tra vị trí thực sự của Địa Tâm. Có vô số người muốn vạch trần lớp khăn che

mặt thần bí của Địa Tâm, nhưng đến nay cũng chưa ai làm được. Trên phương diện này, Địa Tâm vô cùng tự phụ. Cho dù trên người tôi có treo lá cờ đi điều tra Địa Tâm, bọn họ cũng chỉ xem như một trò cười thôi." Đạo Thập Nhị nói.

Mặc Dương thở dài. Sự tự tin này của Địa Tâm càng ngày càng khiến ông ta cảm thấy hi vọng Hàn Tam Thiên có thể thoát ra là vô cùng xa vời. Bởi vì với một cơ cấu thần bí như vậy mà bọn họ có thể biểu hiện tự tin như thế, cho thấy rõ thực sự chưa có ai có thể rời khỏi nơi này.

"Haiz, hay là chúng ta bàn bạc lại cẩn thận chút đi. Nếu cậu đi rồi mà không làm được gì thì chẳng qua là hại thêm một người nữa mà thôi." Mặc Dương bất đắc dĩ nói.

"Đại ca Mặc, tôi chỉ có một thỉnh cầu, đó là giúp tôi chăm sóc Đường Thanh Uyển, đừng để bất kỳ ai tổn thương nó." Đao Thập Nhị nói. Cho dù hôm nay Mặc Dương không tới tìm anh ta, anh ta sớm

muộn cũng đi tìm Mặc Dương thôi. Cho nên chuyến đi Địa Tâm này, Đao Thập Nhị đã quyết định rồi, không đi không được. Anh ta muốn đem tin Tô Nghênh Hạ mang thai đến cho Hàn Tam Thiên, tin rằng sau khi Hàn Tam Thiên biết chuyện này, cho dù là Địa Tâm cũng không nhốt anh lại được.

"Cậu yên tâm, từ nay trở đi, Đường Thanh Uyển chính là con gái của tôi." Mặc Dương nói.

Đao Thập Nhị cười cười, nói: "Tôi ra ngoài huấn luyện mấy người kia trước, việc liên hệ với người của Địa Tâm ước chừng cũng phải mất nửa tháng."

Mặc Dương còn có lời muốn nói, nhưng lại không nói ra, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Đao Thập Nhị rồi rời đi.

Trở lại trên xe, Mặc Dương nói với Lâm Dũng: "Tam Thiên cũng may mắn đấy, còn có thể gặp được người chịu bán mạng vì mình như Đạo Thập Nhị. Biết rõ chỉ có một con đường chết cũng không quay đầu."

Lâm Dũng gật đầu. Thái độ của Đạo Thập Nhị đối với chuyện này đúng thật là khiến người ta bất ngờ.

"Anh ta cũng xem như là có hiểu biết về Địa Tâm, nhưng vẫn dám đi, cho thấy rõ anh ta thật sự vô cùng coi trọng anh Tam Thiên." Lâm Dũng nói.

Mặc Dương xoa cằm, vẻ mặt khó hiểu nói: "Cậu nói xem cậu ta lấy đâu ra sức hấp dẫn lớn như vậy. Không những có nhiều phụ nữ thích cậu ta, ngay cả đàn ông cũng bán mạng vì cậu ta."

Nói đến chuyện này, Lâm Dũng cũng coi như là đã được lĩnh hội rất lâu rồi. Nhớ năm đó, khi anh ta được Hàn Tam Thiênđề bạt, chẳng qua là một nhân vật nhỏ không quan trọng mà thôi, là Hàn Tam Thiên cho anh ta cơ hội. Hơn nữa, Hàn Tam Thiên không giống những người khác,

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.