Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1710 chữ

không cố ý làm cao, anh sẽ đem cơ hội cho những người dưới nắm lấy, chỉ cần có thể nắm vững là sẽ được anh trọng dụng, tiền tài quyền lợi sẽ theo nhau mà đến.

Nếu không phải Lâm Dũng đã chọn do dự trong việc đối phó với Thường Bân, có lẽ địa vị hôm nay của anh ta đã có sự thay đổi thực sự rồi.

Chuyện này, Lâm Dũng cũng không hềoán giận Hàn Tam Thiên, chỉ có thể tự trách mình khi ấy đã không quyết đoán.

"Anh Tam Thiên và những anh lớn khác không giống nhau, không trói buộc đàn em của mình mọi mặt, sẽ cho họ không gian thật lớn để tự do phát triển. Hơn nữa, chỉ cần là chuyện của đàn em, anh ấy sẽ xem như chuyện của bản thân. Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của anh ấy đó." Lâm Dũng nói.

"Cái tên này, cũng có phong thái người lãnh đạo lắm đấy. Chỉ tiếc là cậu ta đã tự chọn cái lồng giam Địa Tâm, có thể thoát ra hay không cũng là một điều chưa biết được." Mặc Dương cảm thán nói. Ông ta không hiểu nhiều về Địa Tâm lắm, nhưng sau mấy lần nghe Đao Thập Nhị nhắc tới thì đã coi nơi này như bức tường cao vững chắc nhất thế giới rồi. Cho dù ông ta cảm thấy không có chuyện gì có thể làm khó Hàn Tam Thiên, nhưng nếu anh muốn thoát ra khỏi Địa Tâm thì cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì, thậm chí là hi vọng vô cùng xa vời.

"Mong là sau khi Đao Thập Nhị đi có thể làm thay đổi chuyện này. Anh Tam Thiên biết chị dâu mang thai, tôi nghĩ bất luận thế nào anh ấy cũng sẽ không từ bỏ đâu." Lâm Dũng nói.

Mặc Dương gật đầu. Đây cũng là lí do tại sao ông ta muốn để Đạo Thập Nhị đi đưa tin cho Hàn Tam Thiên, chỉ khi để anh biết được chuyện này thì anh mới không cam tâm chấp nhận số phận. Dù sao ở thành phố Thiên Vân này còn có vợ và cốt nhục của anh, anh tuyệt đối không thể nào mở to mắt nhìn vợ con mình lẻ loi hiu quạnh.

"ĐM cậu, nhất định cậu phải trở về đó! Ông đây không có thời gian sức lực mà giúp cậu chăm vợ chăm con đâu." Mặc Dương nghiến răng nghiến lợi nói. Thực ra hiện giờ thực ra ông ta cũng rất hối hận, hối hận lúc trước không ngăn cản Hàn Tam Thiên. Nếu để anh ở lại Thiên Vân thì đã không có nhiều chuyện phiền phúc như vậy rồi.

Tuy Hàn Thiên Dưỡng rất quan trọng với Hàn Tam Thiên, nhưng sau khi Tô Nghênh Hạ mang thai con của anh, có lẽ anh tuyệt đối sẽ không kiên định chọn đi Địa Tâm như vậy nữa.

Biệt thự sườn núi, hiện giờ Tô Nghênh Hạ nhà chẳng thể làm việc gì cả.

Không phải cô không muốn, mà là Hà Đình không cho.

Hà Đình đã phụ trách tất cả mọi chuyện, chỉ hận không thể theo ngay cả lúc Tô Nghênh Hạ đi vệ sinh nữa thôi.

Hàn Tam Thiên không ở nhà, Tô Quốc Diệu lại thường xuyên ra ngoài uống rượu đánh bài cùng đám bạn không ra gì, cho nên hiện giờ Hà Đình coi Tô Nghênh Hạ như con gái ruột của mình, luôn sợ cô xảy ra chuyện dù là nhỏ nhất.

Hàn Tam Thiên đã thay đổi cuộc đời của Hà Đình, nếu không có anh, giờ Hà Đình còn chẳng biết đang ở đâu đang làm gì nữa. Cho nên trong lòng Hà Đình, sự cảm kích bà dành cho Hàn Tam Thiên không thể nào dùng lời nói mà hình dung được, chỉ có thể dùng hành động báo đáp anh. Chăm sóc tốt cho Tô Nghênh Hạ, chính là việc Hà Đình cho là đền ơn.

Tô Nghênh Hạ ngồi trong phòng khách xem ti vi, vừa mới đứng lên, Hà Đình đã chạy tới bên cạnh cô, hỏi: "Cô muốn lấy gì để dì Hà đi lấy cho cô."

"Di Hà, bác sĩ nói rồi, con không thể ngày ngày ngồi đó được, cũng phải vận động thích hợp mới tốt mà. Dì cứ để con hoạt động chút đi." Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ cười khổ.

"Hoạt động thì đương nhiên là được, có điều mấy chuyện lấy đồ này nọ vẫn phải giao cho tôi." Hà Đình nói.

"Con không lấy gì cả, chỉ đứng lên hoạt động thân thể thôi, dì đừng căng thẳng vậy." Tô Nghênh Hạ nói.

Hà Đình gật gật đầu, căn dặn: "Nếu cô muốn lấy gì, nhất định phải nói cho tôi biết đó."

"Vâng, con biết rồi, dì đi làm việc đi. Con sắp đói rồi." Tô Nghênh Hạ nói.

Nghe vậy, Hà Đình liền nhanh như gió mà chạy tới phòng bếp, không thể để Tôi Nghênh Hạ đói được.

Tới chiều tối, Thẩm Linh Dao tới nhà chơi, đã quen cứ hai ba ngày lại chạy tới biệt thự sườn núi này rồi. Có khi Thẩm Linh

Dao cũng sẽ qua đêm ở đây, bầu bạn với Tô Nghênh Hạ. Dù sao hiện giờ Hàn Tam Thiên không biết đã đi đâu, Thẩm Linh Dao lo Tô Nghênh Hạ sẽ nghĩ lung tung, cho nên chỉ cần không bận rộn công việc, cô đều sẽ tới chơi cùng Tô Nghênh Hạ.

"Hôm nay bên ngoài lạnh thật đấy, mặt tới cũng sắp đông cứng rồi." Thẩm Linh Dao xoa xoa đôi má, miệng không ngừng thở ra hơi trắng.

"Trời lạnh như thế, sau này cậu cứ về nhà luôn đi, không cần cố ý tới với tớ đâu. Công ty còn nhiều chuyện đang đợi cậu xử lý nữa đó." Tô Nghênh Hạ nói. Công ty

nhà họ Tô hiện giờ gần như đều do Thẩm Linh Dao lo, Tô Nghênh Hạ chỉ phụ trách mấy quyết định quan trọng thôi. Trọng trách này đột nhiên đặt lên người Thẩm Linh Dao, Tô Nghênh Hạ biết cô nhất định sẽ rất khó chịu.

"Về nhà cũng chỉ có một mình, chán lắm, sang chơi với cậu tốt biết bao, tớ còn có thể chơi với con trai nuôi của tớ nữa."

Thẩm Linh Dao cười nói, đi tới bên cạnh

Tô Nghênh Hạ, sờ sờ bụng cô.

"Làm sao cậu biết là con trai? Nhỡ đâu là con gái thì sao?" Tô Nghênh Hạ vui vẻ nói.

Thẩm Linh Dao ngẩng đầu, đáp: "Con trai mới tốt, cho dù sau này làm bad boy cũng sẽ không bị tổn thương. Con gái tội nghiệp lắm, bị trai đều làm tổn thương, tới không muốn đứa nhỏ này về sau phải chịu khổ."

"Nói cứ như cậu chưa từng làm tổn thương đàn ông vậy. Tớ nghe nói gần đây có người theo đuổi cậu, bị cậu vô tình từ chối đó." Tô Nghênh Hạ cười nói.

Trong công ty đúng thật là có người theo đuổi Thẩm Linh Dao, có điều cô không vừa mắt, hoa tặng mỗi ngày đều bị cô ném vào thùng rác một cách tuyệt tình.

Nhưng chuyện trong công ty, sao Tô Nghênh Hạ lại biết được?

"Cậu không phải là có gián điệp trong công ty đó chứ? Giám sát công việc của tớ sao?" Thẩm Linh Dao tỏ vẻ dữ tợn nói với Tô Nghênh Hạ, cố ý làm ra bộ mặt hung thần.

"Không phải là tớ đang quan tâm cậu sao? Miệng nói độc thân khổ sở, lại không cho người ta theo đuổi, loại người như cậu đúng là làm bộ làm tịch." Tô Nghênh

Hạ bất đắc dĩ nói.

Thẩm Linh Dao không nhịn được mà trợn mắt, nói: "Yêu cầu của tớ không cao, nếu mấy người đó bằng một phần mười của Hàn Tam Thiên thôi cũng được rồi. Quan trọng là bọn họ ngay cả một phần trăm cũng không tới, sao tớ có thể ở bên bọn họ được?"

"Trong mắt cậu, Hàn Tam Thiên ưu tú vậy sao?" Tô Nghênh Hạ cười hỏi.

"Tất nhiên rồi." Thẩm Linh Dao không che dấu sự khen ngợi mình dành cho Hàn Tam Thiên, bởi vì cô đã nói thẳng chuyện mình từng thích anh cho Tô Nghênh Hạ biết rồi, nên nói: "Hoàng tử nhỏ đàn dương cầm, cho dù là bây giờ, địa vị của anh ấy trong lòng tớ cũng không ai có thể bì được. Chỉ tiếc là bị cậu giành trước một bước rồi."

"Tớ giành trước không phải chỉ một bước đâu, là ba năm đó." Tô Nghênh Hạ nói.

"Phải phải phải, vẫn là cậu giỏi, ngay cả con cũng có rồi, làm sao tớ có thể so sánh với cậu được." Thẩm Linh Dao nhẹ nhàng vỗ bụng Tô Nghênh Hạ, nói: "Nhóc à, ba con chính là một người đàn ông ưu tú, sau này con không thể thua kém ba con nha."

Tô Nghênh Hạ vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì Thẩm Linh Dao đã coi đứa con trong bụng cô là con trai rồi, nhưng hiện giờ chuyện này còn chưa nói chắc được mà.

Với địa vị của Tô Nghênh Hạ ở thành phố Thiên Vân, tuy là bệnh viện bây giờ có quy định không được giám định giới tính thai nhi, nhưng chỉ cần có muốn thì nhất định có thể làm

Có điều Tô Nghênh Hạ chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi vì trai hay gái đối với cô đều không quan trọng, chỉ cần là con của cô và Hàn Tam Thiên là đủ rồi.

"Phải rồi, gần đây mẹ cậu còn tới quấy rầy cậu không?" Vẻ mặt Thẩm Linh Dao đột nhiên trầm xuống, hỏi Tô Nghênh Hạ.

Sau khi Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu ly hôn, bị đuổi ra khỏi biệt thự sườn núi, người phụ nữ này cũng đã mất tích không dấu vết được một khoảng thời gian rồi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.