Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1592 chữ

"Cô từng đến bao nhiêu chỗ ở Địa Tâm rồi? Ngoại trừ khu B ra, Địa Tâm có tổng cộng bao nhiêu khu?" Hàn Tam Thiên hỏi người phụ nữ.

Cô ta nằm trên đường, không đáp lại một lời.

Muốn dễ dàng cạy được miệng cô ta hiển nhiên không thể. Điều này Hàn Tam Thiên đã sớm đoán trước, anh tiếp tục nói: "Tôi biết những câu hỏi này sẽ đe dọa tính mạng của cô. Cô muốn thế nào mới bằng lòng nói cho tôi biết?"

Cô ta vẫn không nói chuyện, ngược lại cởi quần áo của mình.

Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua, lòng tĩnh lặng không gợn sóng. Đối với những người phụ nữ ngoai Tô Nghênh Hạ, anh không hề mơ tưởng đến, cho dù chỉ liếc mắt cũng có cảm giác tội lỗi.

"Chỉ cần cô chịu nói cho tôi biết, sau này tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây." Hàn Tam Thiên ném ra mồi nhử. Tuy rằng anh không chắc sẽ có tác dụng với cô ta nhưng thử cũng không sao.

Lúc này, cô ta ngồi dậy, há miệng ra, lập tức lắc đầu.

Sau khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy động tác này thì nhíu mày. Chẳng lẽ, cô ta hoàn toàn không thể nói chuyện được?

"Cô không nói chuyện được?" Hàn Tam Thiên hỏi.

Khi cô ta gật đầu, Hàn Tam Thiên cười bất đắc dĩ. Địa Tâm đúng là đủ cẩn thận, khiến người phụ nữ này không thể nói chuyện.

"Nghỉ ngơi đi, ngày mai có lẽ sẽ có người tới dẫn cô đi." Sau khi Hàn Tam Thiên nói xong thì nằm xuống đất, tặng giường cho cô ta.

Vẻ mặt cô ta khó hiểu nhíu mày, dường như không hiểu tại sao loại người như Hàn Tam Thiên ai nhắm mắt làm ngơ với mình.

"Tôi có vợ rồi, tôi rất yêu cô ấy, vì vậy tôi không có hứng thú với mấy người phụ nữ khác." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Cô ta nở nụ cười, mặc quần áo vào.

Ngày hôm sau, còn chưa tới thời gian hóng gió đã có người tới dẫn cô ta đi. Còn Hàn Tam Thiên hình như lại mất đi tự cách hóng gió.

Trong thời gian hóng gió, rất nhiều người đang thảo luận chuyện thi đấu võ đài hôm qua. Hình tượng của Hàn Tam Thiên trong lòng bọn họ lại được nâng cao hơn rất nhiều.

Nhưng Chuột Chũi lại cảm thấy việc này với anh mà nói sẽ càng ngày càng nguy hiểm. Thậm chí gã có thể dự đoán tiếp theo sẽ còn rất nhiều cuộc thi đấu võ đài đang chờ anh, hơn nữa tất nhiên đối thủ sẽ càng ngày càng mạnh. Anh có thể kiên trì bao lâu đây?

"Tôi rất khó hiểu. Sao anh lại để ý một người xa lạ như vậy? Sống chết của anh ta có liên quan gì tới anh." Quan Dũng nhìn vẻ mặt trầm tư của Chuột Chũi, biết rõ nhất định gã lại nghĩ đến chuyện của người đàn ông đeo mặt nạ kia. Điều này khiến Quan Dũng cực kỳ khó hiểu. Một người không có quan hệ gì với gã, cần gì phải quan tâm như vậy?

“Chúng ta có thể rời khỏi nơi này hay không có liên quan cực kỳ lớn tới anh ta." Chuột Chũi nói.

"Sao lại nói thế? Chúng ta rời khỏi liên quan gì tới anh ta?" Quan Dũng thấp giọng hỏi. Việc này gã vẫn khá quan tâm, dù gì cũng liên quan tới tự do của mình.

"Anh không cần biết." Chuột Chũi lạnh lùng nói. Cùng lắm Quan Dũng chỉ là một bộ phát tín hiệu mà thôi, sớm muộn gì gã cũng sẽ chết, chuyện nòng cốt này không cần để Quan Dũng biết.

"Chuột Chũi, chúng ta chính là người cùng thuyền. Sao tôi lại không cần biết? Nếu anh có vấn đề gì, tôi cũng có thể giúp anh nghĩ cách." Quan Dũng nói.

Chuột Chũi khinh thường nhìn Quan Dũng. Trông chờ tên này nghĩ ra cách thì thà ở lại đây chờ chết.

Thời gian trôi qua từng ngày, ngày nào Chuột Chũi cũng sẽ rạch một đường trên cánh tay để tính thời gian. Trong chớp mắt, ba tháng đã qua đi. Trong ba tháng này, người đàn ông đeo mặt nạ cũng không xuất hiện nữa, thậm chí còn có

người tung tin vịt anh đã bị Địa Tâm âm thầm giết chết.

Điều này khiến Chuột Chũi vô cùng lo lắng. Nếu như lời đồn là thật, khốn cảnh

mà gã đối mặt hiện tại sẽ tiếp tục kéo dài, thậm chí đến ngày gã chết già cũng không nghĩ ra cách rời khỏi Địa Tâm.

Thành phố Thiên Vân.

Trên đường vào một ngày gió lạnh, ai cũng khoác áo bông, tuyết lớn tung bay dát bạc cả thành phố.

Mấy chục chiếc xe ngừng lại trước biệt thự sườn núi, Mặc Dương dẫn đầu, lẳng lặng chờ ở cổng.

Lúc của biệt thự mở, Tô Nghênh Hạ tươi cười bước ra, cô mặc áo bông, dáng người có vẻ hơi mập mạp, đặc biệt là bụng to đến mức khiến người ta cực kỳ chú ý.

"Anh Dương, tôi chỉ đến bệnh viện làm kiểm tra mà thôi, không cần lần nào cũng có nhiều người đi theo như vậy." Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ nói.

Vẻ mặt Mặc Dương cực kỳ nghiêm túc, nói: "Thế này đâu có nhiều, tôi còn chưa gọi hết mọi người tới đây. Cô đi kiểm tra là chuyện lớn. Trước khi đi tôi đã đảm bảo với Tam Thiên nhất định phải chăm sóc cô thật tốt. Chuyện lớn như vậy, lỡ như xảy ra sai lầm gì, sau này cậu ta về tôi biết ăn nói thế nào?"

Lúc Mặc Dương vừa biết tin tức Tô Nghênh Hạ mang thai, cả tuần đều không thả lỏng. Ông không ngờ rằng Hàn Tam Thiên đi nhưng vẫn để lại một quả bom nặng ký như vậy.

Tên kia tới Địa Tâm, có thể quay về hay không còn chưa biết, mà Tô Nghênh Hạ lại mang thai con của anh.

Có lẽ nếu anh biết chuyện này thì đã không đi.

"Anh tuyệt đối đừng làm thế. Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, không muốn làm to chuyện." Tô Nghênh Hạ vội vàng nói. Cô biết rõ Mặc Dương là loại người gì, lời ông nói ra khỏi miệng nhất định có thể làm được.

"Cô không phải người bình thường. Vợ con Tam Thiên chính là rồng phượng trong loài người. Sao có thể là người bình thường được chứ?" Mặc Dương nói.

Tô Nghênh Hạ thở dài. Đối với kiên trì của Mặc Dương, cô biết bất kể mình nói thế nào cũng vô dụng, nhưng điều này cũng cho thấy Mặc Dương xem trọng Hàn Tam Thiên cỡ nào.

"Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, không dìu em dâu lên xe đi." Mặc Dương lạnh nhạt nói với Lâm Dũng.

Lâm Dũng lập tức bước tới, giống như một thái giám, cẩn thận đỡ tay Tô Nghênh На.

Đương nhiên, đây là dưới tình huống Tôi Nghênh Hạ mặc rất nhiều quần áo, nếu đổi lại là mùa hè, anh ta tuyệt đối không dám có tiếp xúc như vậy.

Sau khi Tô Nghênh Hạ lên xe, đoàn xe liền chạy tới bệnh viện hàng đầu thành phố.

Lần nào Tô Nghênh Hạ kiểm tra cũng sẽ gây ra động tĩnh rất lớn khắp bệnh viện. Cho dù chỉ là một kiểm tra nhỏ, viện trưởng cũng đích thân tới, hơn nữa quan tâm quá mức, chuyên gia cả khoa cũng sẽ tới hỏi thăm kết quả kiểm tra để bày tỏ sự quan tâm của mình.

Có thể nói bây giờ Tô Nghênh Hạ giống như bảo vật quốc gia, đi đến đâu cũng có một đám người bảo vệ, một đám người hỏi han ân cần.

Sau khi kiểm tra xong, mọi chuyện rất thuận lợi, Mặc Dương lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, lo lắng trong lòng mới biến mất.

Đây là trạng thái tâm lý mỗi lần Tô Nghênh Hạ kiểm tra của Mặc Dương. Bởi vì Hàn Tam Thiên không có ở đây, vì vậy ông cần phải chăm sóc hai mẹ con này thật tốt, nếu như có bất kỳ sơ suất nào, ông không thể tha thứ cho bản thân.

"Em dâu, sau khi trở về thì bảo Hà Đình làm nhiều đồ bổ cho cô vào. Cô xem cô gây đến mức nào rồi, đứa bé trong bụng cũng sắp không có dinh dưỡng." Trước của bệnh viện, Mặc Dương dặn dò Tôi Nghênh Hạ.

Đối với câu này, Tô Nghênh Hạ dở khóc dở cười. Bây giờ đứa bé trong bụng chỉ mới năm tháng mà thôi, cô đã mập cỡ này, còn tiếp tục như thế, sau này Hàn Tam Thiên về cũng không nhận ra cô.

"Anh Dương, dáng vẻ anh dối lòng cực kỳ đàn ông." Tô Nghênh Hạ trêu ghẹo nói.

Mặc Dương không dám xem chuyện này như lời đùa vui, mức độ quan tâm của ông còn cao hơn chính bản thân Tô Nghênh Hạ, nói: "Cô chê cười anh Dương thì không sao, nhưng nhất định phải chăm sóc bản thân cẩn thận."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.