Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1528 chữ

“Ta không cần loại rác rưởi như mày, sẽ có một cao thủ thay thế mày thôi, cho nên..." Bóng người dùng lại một chút rồi nói tiếp: "Mày chỉ có thể chết."

Yuri hoảng sợ, không biết gã lấy sức từ đâu ra, bật dậy quỳ gối với bóng người, không ngừng đập đầu nói: "Tôi xin ngài, xin ngài tha cho tôi, cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi sẽ không để ngài thất vọng."

Bóng người không nói gì, nâng lên tay.

Nhìn đến động tác này, mấy nhân viên công tác đi tới bên người Yuri.

Yuri bất lực nhắm mắt, gương mặt tuyệt vọng, cuộc sống tại Địa Tâm của gã đã kết thúc.

Sau khi Yuri chết, bóng dáng của người đó mới xuất hiện, một gương mặt cực kì tinh xảo, đẹp trai tới nỗi không có từ ngữ gì miêu tả được, khi người này cười lên khiến cho người ta cảm giác vừa chính vừa tà.

“Đem địa phương cho ta rửa sạch sạch sẽ, loại phế vật này mùi máu tươi quá xú." Người nọ nhàn nhạt nói, giờ phút này thanh âm cũng thay đổi, càng thêm êm tai.

Chương 52: Địa chấn? Tựa hồ ở hắn trên người, tìm không ra bất luận cái gì khuyết điểm, hắn chính là một cái xu gần với hoàn mỹ người.

“Không ngờ gia hỏa này thật đúng là có điểm năng lực, ra ngoài ta đoán trước, bất quá lấy hắn hiện tại năng lực, còn không có tư cách trở thành ta tiểu đệ, kế tiếp khổ chiến, ngươi nếu có thể đủ kiên trì xuống dưới, ta mới có thể thương hại bố thí một cải cơ hội cho ngươi, bất quá ngươi nếu là chết ở chỗ này, kia liền đi uy cá đi.”

Mấy ngày tiếp theo, phòng giam của Hàn Tam Thiên không hề mở khi tới thời gian mở cửa hàng ngày, hiển nhiên Địa Tâm muốn nhốt anh lại.

Địa Thử thực sự tò mò người này có tới khu B hay không, có xúc động muốn tìm hiểu, nhưng khi phòng giam mở ra, gã tùy tiện thay đổi lộ tuyến của mình chắc chắn bị đám người Địa Tâm để ý, thứ chờ đợi gã tiếp theo chính là thời gian dài tại phòng tạm giam, cho nên Địa Thủ chỉ kìm lại tò mò của mình.

Nửa tháng lúc sau.

Thời gian thông khí, cũng là thời gian đặc biệt, cứ tốp ba tốp năm hợp lại, nơi này có không ít người có tình báo chuyên môn tại Địa Tâm, giờ này bọn họ đang trao đổi tình báo cho nhau, chẳng qua tình báo này phần lớn không dùng được, bởi vì bọn họ sống ở khu B, trừ việc hiểu đại khải kết cấu của khu B, bọn họ không biết thêm về bên ngoài, đây là lý do Địa Tâm sẽ cho bọn họ cơ hội tiếp xúc với nhau.

Bởi vì Địa Tâm tự phụ, căn bản không sợ bọn họ sẽ tìm được tin tức hữu dụng.

Về bề ngoài, đây là một cái lồng giam, nhưng trên thực tế nơi này có yêu cầu cực cao không kém gì bất kì khách sạn xa hoa nào, mà loại yêu cầu đó giới hạn trong phương diện tiền tài.

Một câu, chỉ cần có tiền, ngươi có thể tống cổ một người vào Địa Tâm.

Nhưng muốn ra ngoài khó như lên trời.

Địa Thử ngồi xổm một góc nhìn những người đang trao đổi thông tin, không kìm được cười nhạo, những người kia bị phải tới đây, hy vọng có thể tìm manh mối về Địa Tâm, nhưng khi vào tới đây mới phát hiện không thể nhìn thấy mặt trời, cả đời

chỗ này cho tới ngày chết già.

“Chó chê mèo lắm lông." Địa Thủ bất đắc dĩ lắc đầu, khi gã giễu cợt những người đó thì bản thân mình cũng gặp phải khốn cảnh như này, tự xưng là cao thủ vượt ngũ, nhưng đối mặt với địa phương như Địa Tân, cho dù có tài cũng không có chỗ dùng.

Lúc này, âm thanh dây xích quẹt dưới đất người người hát khao hấp dẫn tầm mắt của mọi người, ngay cả Địa Thủ cũng không nhịn được quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một người mang khăn trùm đầy, kéo theo dây xích tầm mười kg. Khi mọi người nhìn thấy người này thì thay đổi sắc mặt.

Đối với bọn họ Hàn Tam Thiên lúc này như Satan, làm người người sợ hãi.

Cả đám không tự chủ kéo dài khoảng cách với Hàn Tam Thiên, dường như cách càng xa bọn họ mới có thể yên tâm.

"Đ- mẹ, thằng kia sao cũng ra ngoài vậy."

“Địa Tâm chỉ giam gã nửa tháng thôi à."

"Đi đi đi, cách xa người này ra một chút, chẳng biết chọc tới vị này mạng nhỏ mất từ bao giờ."

Hàn Tam Thiên xuất hiện, người người thất kinh!

Mọi người trốn như trốn ôn dịch, trong phạm vi 10m xung quanh Hàn Tam Thiên không có nổi một ai, tạo thành vòng trống

trải.

“Địa Thử, gã này được đãi ngộ như thế, đây là lần đầu tiên tại Địa Tâm nhỉ." Nhìn Hàn Tam Thiên, Quan Dũng kinh ngạc, nếu dây sắt kia xích lên người gã, chắc chắn gã không động nổi được chứ đừng nói đi đường.

Địa Thử nghiêm túc, phía trước gã cho tầng Địa Tâm ác ý nhằm vào người này, vì

muốn người này chết, nhưng hiện tại lại cho người này ra ngoài sao?

Loại người nguy hiểm như này, chẳng lẽ không nên cấm đoán cả đời sao?

"Những người ở Địa Tâm đang làm cái gì vậy!" Địa Thử thấy khó hiểu.

"Gã này có thân phận không đơn giản đâu." Quan Dũng cảm thán, tuy gã không muốn đãi ngộ như này, nhưng đối với những người ở Địa Tâm, đây là một loại vinh quang, dù sao không có năng lực cũng không được đối xử như vậy.

Lúc này, Địa Thử đột nhiên đi tới hướng Hàn Tam Thiên

Tất cả mọi người trốn tránh Hàn Tam Thiên, mà gã lại làm ngược lại.

Quan Dũng thấy vậy thì chạy tới tóm bả vai Địa Thử, nói: "Mày bị điên à, không sợ bị gã đáng chết sao?"

"Tao không thì không oán với gã, gã đánh tao làm gì?" Địa Thứ bình tĩnh nói.

"Dù gã không đánh mày, nhưng mày tiếp xúc với gã không sợ bị người ở Địa Tâm theo dõi sao?" Quan Dũng đến chịu, nhân vật đặc thù như thế, một khi dây tới có khả năng như con thiêu thân lao vào lửa, Quan Dũng không muốn tai ương ngập đầu.

Địa Thử do dự một lát, cuối cùng dùng bước, gã hy vọng người đối mặt nạ này có thể giúp gã, nhưng gã cũng hiểu được

mình không có tư cách khống chế người tà, hơn nữa kiểu tiếp xúc như này chắc chắn bị Địa Tâm để ý, nếu gã bị Địa Tâm nhằm vào, gã không có thực lực để bảo vệ chính mình như người này .

Chẳng qua Địa Thủ dừng lại, thì Hàn Tam Thiên lại đi tới chỗ gã.

"Thằng kia muốn làm gì!"

"Chẳng lẽ gã muốn động thủ sao?"

"Quy định của Địa Tâm, trong thời gian thông khí có người gây chuyện sẽ bị biệt giam ha năm, gã không biết nhỉ!"

Thời điểm mọi người ở đây ngờ vực, Quan Dũng không nhịn được muốn kéo Địa Thử chạy, chẳng qua Địa Thử lại đứng đực một chỗ không đi.

“Mẹ nó, mày điên rồi hả, nhỡ đâu thằng biến thái này muốn giết mày, ai có thể cản được." Quan Dũng nôn nóng nói với Địa Thử, gã đặt toàn bộ hy vọng lên người

Địa Thử để rời khỏi nơi này, cho nên gã không muốn Địa Thử chết.

“Nếu mày sợ thì chạy đi.” Địa Thử nói.

Thấy Hàn Tam Thiên càng ngày càng gần, lá gan của Quan Dũng không chịu được, buông Địa Thủ ra chạy mất, không hề ngó lại phía sau.

Khi Hàn Tam Thiên đi tới trước mặt Địa Thử, vì chênh lệch chiều cao nên Địa Thủ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên, góc độ này khiến Địa Thủ cảm thấy cực kì quen thuộc.

Đợi nửa ngày không thấy đối phương nói chuyện, Địa Thử đành chủ động hỏi: "Lần trước ở võ đài anh nhìn tôi như thế, chúng

ta biết nhau sao?"

Đối phương không có trả lời, nhưng cặp mắt lạnh bang kia khiến Địa Thủ sợ hãi, giống như đứng giữa núi băng, lạnh cóng cả người.

"Anh... anh muốn làm gì." Địa Thử lắp bắp, sợ sệt nói.

"Anh hiểu nơi này bao nhiêu." Hàn Tam Thiên nói.

Âm thanh quen khiến Địa Thủ có cảm giác Hàn Tam Thiên đang đứng trước mặt

mình.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.