Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1551 chữ

Đương nhiên, Địa Thủ không biết người đang đứng trước mặt gã chính là Hàn Tam Thiên thực sự.

Hàn Tam Thiên nhìn xung quanh lồng sắt một lượt, đám phạm nhân xung quanh bị khí thế của anh ép tới không thở nổi, không khí như ngưng đọng lại.

Khi Hàn Tam Thiên nhìn tới Địa Thủ thì nhướng mày, gã này còn sống, Quan Dũng không chết, xem ra trong thời gian gã ở Địa Tâm này không lấy được tin tức của Hàn Thiên Dưỡng.

Khi ánh mắt Hàn Tam Thiên dừng lại trên người Địa Thủ, Quan Dũng bị dọa tới xón cả ra quần, gã nói với Địa Thử: "Địa Thử, gã.. Gã nhìn mày làm gì, có thù oán gì với mày à!"

Địa Thử lắc đầu, gã cũng không biết vì sao mình có được đãi ngộ như thế, chẳng qua gã biết đối phương không có địch ý với mình.

“Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ những lời vừa rồi của tao bị gã nghe thấy rồi sao? Gã có tìm tao báo thù không vậy." Quan Dũng hoảng hốt sợ hãi, sắp khóc tới nơi.

Địa Thử hít sâu một hơi, đồ ngu ngốc Quan Dũng, tự mình dọa mình, hoàn cảnh ồn ào như thế, gã kia sao có thể nghe thấy lời mày nói?

Nhưng người kia sao lại nhìn chằm chằm mình như vậy?

Lúc này, Yuri dưới chân Hàn Tam Thiên dãy dụa, gã chưa chết.

Đương nhiên Yuri không chết không phải vì Hàn Tam Thiên không giết nổi, mà do anh không muốn giết!

Một nhóm nhân viên công tác Địa Tâm vào chỗ, dòng điện được bật lên, Hàn Tam Thiên ngã rầm xuống đất, nhanh chóng bị kéo ra ngoài, như vậy trận đánh nhau lần này đã kết thúc.

Đương nhiên kết quả là Yuri thua, chuyện này khiến mọi người ngoài ý muốn của mọi người, người đàn ông đeo ngự nạ kia rốt cuộc là ai, Địa Tâm lại coi trọng như thế, hơn nữa Yuri cũng không phải đối thủ của gã.

Trận chiến này sẽ là đề tài bàn tán sôi nổi sắp tới tại Địa Tâm.

Thời điểm Quan Dũng cùng Địa Thử đi về thì gã hỏi Địa Thử: "Thằng kia xem ra là nhân vật nguy hiểm nhỉ? Mày nghĩ gã có bị phân tới khu A không?"

Khu A!

Địa Thủ đột ngột dừng chân.

Địa Tâm chỉ có hai khu vực, phân AB, khu B là nơi giam giữ hầu hết người bình thường, còn khu A là nơi không phải ai cũng tới được, sở dĩ Địa Thử biết tới sự tồn tại của khu A là do nghe ngóng được từ trong miệng người khác, hơn nữa gã luôn nghi ngờ Hàn Thiên Dưỡng bị giam tại khi A, chỉ tiếc gã không có tư cách tiếp xúc với khu vực đó, cho nên gã không thể xác nhận ý tưởng này của mình.

"Chắc không đâu." Địa Thử nói, ngay cả Yuri giết người cũng chỉ bị tạm giam tại khu B. Người này tuy nguy hiểm nhưng theo Địa Thủ, gã không đến mức được phân vào khu A.

"Chuyện này không chắc được, Địa Tâm nhằm vào gã như thế, sao để mặc gã ở khu B được, hơn nữa nhân vật nguy hiểm như này nếu ở khu B, những người khác không dám đi lại lung tung đâu." Quan Dũng nói.

Địa Thủ không nghi ngờ lời của Quan Dũng nói, chắc chắn người này sẽ khiến khu Giờ thay đổi, loại người đáng sợ như thế ai dám tới gần?

"Sắp tới giờ rồi, nên về phòng thôi, mày không muốn ăn roi điện thì nói nhảm ít thôi." Địa Thử nhắc nhở.

Quan Dũng nhanh như chớp chạy về phòng.

Tại Địa Tâm lượng oxy mỗi ngày đều có hạn, khi tới thời gian, ai nấy đều chủ động về phòng, bởi vì không quay về có nghĩa

bên ngoài chịu khổ, cho nên không có ai dám ở bên ngoài, nghiêm khắc tới nỗi không có ai dám vi phạm quy định tại nơi này, thực sự khó thể tưởng tượng nổi, nhưng đây là chuyện được trình diễn hàng ngày.

Khi Địa Thử vừa mới tới, gã còn tưởng mình vào quân đội, những người này nghe lời như thế làm gã không thể tin nổi.

Nhưng sau một thời gian, Địa Thủ đã hiểu tâm trạng của những người này, khi không thể chống cự lại, người ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Ai cũng không muốn tới phòng tạm giam không có tia ánh sáng, ai cũng không muốn ăn roi điện vào người.

Không gian phòng rất nhỏ, vì tránh để mọi người xung đột với nhau nên mỗi người một phòng, trừ một cái ván gỗ để nằm, một cái bệ ngồi, thiết bị cực kì đơn giản.

Trở về phòng giam, Quan Dũng ngồi xổm góc tường, như vẽ gì đó.

Vén tay áo lên, từng vết thương đã lành che kín toàn bộ cánh tay.

Địa Tâm là nơi khiến cho người ta quên đi thời gian rất dễ, chỗ này không có ánh sáng gì khác ngoài bóng đèn, nên không thể phân biệt ngày hay đêm, Địa Thử chỉ có thể dùng phương thức này để nhớ số ngày, mỗi lần phòng giam mở cửa là một ngày.

Gã đếm kĩ vết thương trên tay, sắp nửa năm, nhưng gã không thu hoạch được tin tức gì, hơn nữa không thể tìm được nổi manh mối nào.

Khu A, là nơi gã không có tư cách để tới, cho nên muốn kiểm tra Hàn Thiên Dưỡng có ở khu A hay không là chuyện không có khả năng.

"Mày là người giúp đỡ không tệ, chỉ tiếc tạo làm sao khống chế mày, để mày nghe tao nói đây?" Địa Thử lầm bầm trong

miệng, trong đầu nhớ lại chuyện trên võ đài lúc nãy, dù chuyện đã qua nhưng vẫn khiến gã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Hiện giờ gã đang tìm tới một người để đột phá, gã không thể trông cậy vào thằng Quan Dũng vô dụng như này, mà người đeo mặt nạ này khiến cho gã hy vọng, nhưng người này mạnh vậy cũng khiến

Địa Thủ cố kỵ, loại người như này đại khái không có khả năng nghe theo lệnh của gã, giúp gã làm việc, Địa Thủ khá rầu.

"Nếu mình nói cậu ta có giọng hệt như bạn mình, làm quen kiểu này không bị ăn đập mới lạ." Địa Thủ cười khổ, bản thân gã cũng cảm thấy ý tưởng đó cực kì ngu, hơn nữa trên đường dùng chiêu bảo một người con gái giống bạn gái của mình cũng không ổn.

Lúc này, phạm giam đột ngột rung lên, tuy biên độ rất nhỏ nhưng người ta vẫn cảm nhận được.

Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, cho nên Địa Thủ không cảm thấy lạ.

Loại động đất nhỏ này khá thường xuyên, một ngày vài lần, cũng vì có động đất nên Địa Thủ mới khẳng định Địa Tâm dưới lòng đất.

Chẳng qua có thể tạo kiến trúc rộng lớn như này dưới mặt đất cũng làm gã cực kì khiếp sợ, đến gần đây mới không cân nhắc Địa Tâm rộng như nào.

Trong phòng giam khác, Hàn Tam Thiên cau mày, anh đã cảm thấy xung quanh

rung chuyển vài lần trong không gian đen xì này, vừa mới bắt đầu anh còn nghĩ đây là động đất. Nhưng khi cảm nhận cẩn thận, anh lại thấy đây không phải động đất, chẳng qua Hàn Tam Thiên không thể xác định dự chấn xảy ra như thế nào.

Địa Tâm là khu vực đặc thù, trước khi bị đánh ngất trên mặt đất, anh nhìn một bóng người ngồi xuống qua chùm ánh sáng chói mắt, vì quá chói nên không không thể nhìn thấy diện mạo của người này.

Chẳng qua anh biết, người này chắc chắn là người cầm quyền tại Địa Tâm này, cũng chỉ có gã mới có quyền khiến anh cùng Yuri lên võ đài.

“Tôi xin lỗi, tôi không hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, chẳng qua do tôi không cần thận, xin ngài cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ không để ngài thấy vọng." Yuri khẩn cầu với bóng người dưới ánh sáng.

“Chẳng lẽ mày không biết bản thân mình không phải đối thủ của gã sao? Dù tao cho mày mười lần, mày cũng không giết được gã." Bóng người lên tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính.

Lời mày làm Yuri hoảnh loạn, tuy rằng địa tâm có quy định không được giết người, nhưng nếu gã chọc giận người này chắc chắn sẽ chết.

“Sao có thể, sao tôi không phải đối thủ của gã ta. Chẳng qua tôi không cẩn thận nên mới thu mà thôi. Chỉ cần nghi cho tôi một cơ hội, tôi sẽ chứng minh cho ngài xem." Yuri vội nói, gã biết khi mình hết giá trị lợi dụng, sinh mệnh của gã sẽ kết thúc.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.