Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1605 chữ

Thích Y Vân có thể cảm nhận rõ nhịp tim rộn ràng của bản thân, ngực phập phồng kịch liệt, tiếng hít thở ngày càng nặng nề.

Hàn Yên làm chó cho anh, đây là một chuyện mà vốn dĩ Thích Y Vân cảm thấy không thể nào, thậm chí Thích Y Vân còn cảm thấy anh đang nói đùa.

Nhưng vẻ mặt Hàn Tam Thiên không hề có ý đùa giỡn nào.

Thích Y Vân biết, Hàn Tam Thiên sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này để thể hiện bản thân, anh cũng không phải là loại người thích khoác lác. Vậy thì việc này có nghĩa là tất cả những lời anh nói đều là sự thật.

Nhưng... nhưng mà chuyện này làm sao có thể chứ!

Rốt cuộc Hàn Tam Thiên đã dùng cách gì để làm được chuyện này đây!

“Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ hình tượng của tôi trong lòng cô là một người thích nói khoác sao?” Hàn Tam Thiên cười nói, anh biết tin tức này sẽ gây chấn động như thế nào với Thích Y Vân bởi vì cô ta vô cùng hiểu rõ nhà họ Hàn tại Mĩ, vô cùng hiểu rõ sức mạnh của Hàn Long. Cho nên sự khiếp sợ của cô ta càng mãnh liệt hơn so với người ngoài.

“Anh, làm sao anh làm được. Hàn Long đâu? Chẳng lẽ gã không đối phó với anh sao?” Hai mắt Thích Y Vân trợn to, tràn đầy nghi ngờ chờ đợi Hàn Tam Thiên giải thích cho cô ta.

“Hàn Long bị một quyền của tôi đánh chết rồi.” Hàn Tam Thiên nói.

Vẻ mặt kinh ngạc của Thích Y Vân đã không cách nào dùng từ ngữ để diễn tả.

Một quyền đánh chết!

Bốn chữ này giống như một trận sấm sét đánh lên vùng đất bằng phẳng vậy, đánh Thích Y Vân đến bên ngoài đều cháy đen.

Trước đây anh đã dùng một quyền đánh Thiện Kình vào bệnh viện, vốn dĩ Thích Y Vân không tin chuyện này nhưng sau khi trải qua sự chứng thực của Đông Hạo thì lại không thể không tin được.

Mà bây giờ, ngay cả Hàn Long cũng có thể bị anh dùng một quyền đánh chết!

Thích Y Vân không tự chủ đứng lên, đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên, kéo tay anh rồi nói: “Chẳng lẽ nắm đấm của anh có thần lực sao?"

Quả thật năng lực của Hàn Tam Thiên xuất hiện vô cùng kỳ quái, hiện tại anh không tìm ra được bất kỳ nguyên nhân nào có thể giải thích được nhưng anh tin đây cũng không phải là cái gọi là thần lực gì cả mà chỉ giống như viêm Quân đã nói. Trên thế giới này quả thật có một cấp độ thần bí, muốn phá giải những nghi ngờ này thì cần bản thân anh phải có tư cách tiến vào cấp độ này mới được.

“Hàn Yên sẽ giải quyết tất cả những phiền phức giúp cô. Ngày mai tôi và cô sẽ cùng nhau trở về Mĩ.” Hàn Tam Thiên nói.

Cơ thể Thích Y Vân cứng đờ.

Trở về Mĩ, như vậy cuộc sống ở chung của cô ta và Hàn Tam Thiên sẽ kết thúc ở đây. Hơn nữa sau này có thể cùng nhau xuất hiện hay không cũng là chuyện chưa thể biết trước được.

Đối với Thích Y Vân mà nói, đây là một tin buồn cực lớn.

Nhưng cô ta lại không thể không đi được, phiền phức của nhà họ Thích còn đang chờ cô ta giải quyết. Cô ta không thể bỏ mặt an nguy của cả gia tộc mà ở lại bên cạnh Hàn Tam Thiên được.

Nhìn Thích Y Vân vô lực cúi đầu, Hàn Tam Thiên tiếp tục nói: “Ngay từ đầu tôi đã biết rõ hai chúng ta là không thể, cho nên đối với cô mà nói thì trở về Mĩ là lựa chọn tốt nhất. Tôi tin rằng cô có thể tìm được một người đàn ông yêu cô.”

Thích Y Vân lắc đầu, cười khổ một cách thảm thương: “Đàn ông yêu tôi thì rất nhiều, nhưng mà tình yêu của tôi đã dùng hết rồi, không thể cho bọn họ thêm nữa.”

Ý của câu nói này chính là toàn bộ tình yêu của bản thân Thích Y Vân đều dành hết trên người Hàn Tam Thiên rồi. Chỉ tiếc, Hàn Tam Thiên cũng sẽ không vì vậy mà cảm động.

“Cô ngủ đi, tôi về phòng chuẩn bị hành lý đã." Nói xong, Hàn Tam Thiên trở về phòng mình.

Thích Y Vân giống như cái xác biết đi vậy, trở vào phòng ngủ của mình, vùi đầu xuống gối rồi cắn mạnh một góc nệm. Cô ta đè nén tiếng khóc của bản thân nhưng tiếng nức nở nghẹn ngào giữa đêm khuya yên tĩnh lại có vẻ rất chói tai.

Hiệu quả cách âm của thang máy nhà trọ vô cùng không tốt, dẫn đến việc Hàn Tam Thiên đang thu dọn hành lý cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của Thích Y Vân rất rõ khiến Hàn Tam Thiên không nhịn được thở dài một tiếng.

Thích Y Vân là một người phụ nữ rất tốt, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp. Chỉ tiếc phần phúc phận này, cả đời này Hàn Tam Thiên cũng không được hưởng thụ, cũng không hề có suy nghĩ muốn hưởng thụ.

Sau khi thu dọn đồ đạc của bản thân, Hàn Tam Thiên cũng không tạm biệt Thích Y Vân mà lại lựa chọn im lặng bỏ đi.

Suốt một đêm, Thích Y Vân đều trải qua trong nỗi đau khổ khi từ biệt.

Những ngày này đối với cô ta mà nói là vô cùng tốt đẹp, cô ta đã hưởng thụ được sự hạnh phúc khi cùng Hàn Tam Thiên sống dưới một mái hiên. Nhưng càng hạnh phúc, thì vào giờ phút biệt ly lại càng đau khổ.

Sáng hôm sau, cặp mắt sưng đỏ của Thích Y Vân xuất hiện trong phòng khách. Cô ta biết Hàn Tam Thiên đã đi rồi, cho nên mới đẩy cửa phòng của Hàn Tam Thiên ra.

Cảnh tượng quen thuộc, chỉ là người và đồ vật đã không còn nữa. Anh mang đi tất cả những đồ vật có liên quan đến bản thân.

Ngồi ở mép giường, cảm nhận mùi hương còn lưu lại trên đồ vật của Hàn Tam Thiên.

Qua một lúc lâu, Thích Y Vân mới bấm số điện thoại của Đông Hạo.

Đông Hạo đang ở gần đây, để khi Thích Y Vân cần thì gã có thể xuất hiện trước mặt Thích Y Vân trước tiên.

“Mua lại chỗ này cho tôi, không được động vào bất kỳ đồ vật nào trong này." Thích Y Vân căn dặn Đông Hạo.

Đông Hạo nhìn hai mắt sưng đỏ của Thích Y Vân, trong lòng rất đau. Nhưng gã không thể làm gì được, bởi vì đây là do Hàn Tam Thiên mang đến cho cô chủ. Ngoại trừ Hàn Tam Thiên thì không ai có tư cách bù đắp.

“Vâng.” Đông Hạo gật đầu nói.

“Đặt vé máy bay trở về Mĩ, đợi anh giải quyết xong chuyện nhà cửa thì chúng ta sẽ trở về Mĩ.” Thích Y Vân tiếp tục nói.

“Ba vé sao?” Đông Hạo hỏi. Mặc dù gã không muốn Hàn Tam Thiên cùng về Mĩ nhưng mà phiền phức của nhà họ Thích còn cần Hàn Tam Thiên giúp đỡ, cho dù không tình nguyện thì cũng chỉ có thể tiếp nhận.

“Hai vé.”

Hai vẻ!

Vẻ mặt Đông Hạo thoáng tức giận, cô chủ đã trả giá vì Hàn Tam Thiên nhiều như vậy, chẳng lẽ anh ta còn không chịu giúp đỡ nhà họ Thích sao?

“Cô chủ, Hàn Tam Thiên lợi dụng cô, chẳng lẽ muốn buông tay không lo chuyện của nhà họ Thích nữa sao? Nếu như thật sự như vậy, ngay bây giờ tôi sẽ đi giết anh ta!” Đông Hạo hiện lên vẻ sát ý mãnh liệt nói.

“Chỉ dựa vào anh?” Thích Y Vân nhàn nhạt nhìn Đông Hạo, nói: “Ngay cả Hàn Long anh ấy cũng có thể giết chết, anh thù có tư cách gì giết anh ấy? Hơn nữa nhà họ Hàn bây giờ chỉ là một con chó bên cạnh anh ấy thôi, không cần anh ấy phải tự mình ra mặt đâu. Nhà họ Hàn sẽ giúp tôi giải quyết hết tất cả phiền phức.”

“Cái gì?” Đột nhiên Đông Hạo ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy vẻ không dám tin nhìn Thích Y Vân.

Hàn Tam Thiên giết chết Hàn Long? Chuyện này sao có thể chứ? Hàn Long là

đệ nhất cao thủ ở khu người Hoa tại Mỹ mà. Đông Hạo đã từng nhìn thấy Hàn Long ra tay, cái loại mạnh mẽ đó, ngay cả đứng trước mặt gã thôi thì Hàn Long cũng phải cần dũng khí rất lớn mới có thể.

“Cô chủ, làm sao Hàn Tam Thiên có thể giết Hàn Long được?” Đông Hạo không tin nói.

“Có thể giết hay không, phải do anh quyết định, anh ấy đã làm được rồi. Phiền phức của nhà họ Thích cũng không còn là phiền phúc nữa.” Thích Y Vân nói.

Đông Hạo vẫn không chịu tin, bởi vì chuyện này đã hoàn toàn vượt quá phạm vị có thể lý giải của gã.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.