Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1506 chữ

Thực lực của Hàn Tam Thiên thế nào, Đông Hạo cho rằng bản thân vô cùng hiểu rõ. Cho dù mười tên như anh ta cũng sẽ bị Hàn Long giết sạch.

Lúc này, điện thoại của Thích Y Vân vang lên, là một dãy số lạ.

“Tôi là Hàn Yên, sau khi trở về Mĩ thì cô trực tiếp liên lạc với tôi, tôi sẽ giải quyết tất cả những phiền phức của nhà các người.

Nghe thấy câu này thì càng hiểu rõ địa vị của Hàn Yên trước mặt Hàn Tam Thiên, vốn dĩ không cần phải nghi ngờ gì cả.

“Hôm nay tôi sẽ trở về.” Thích Y Vân nói.

Hàn Yên không nói gì mà là lựa chọn cúp điện thoại.

Thích Y Vân nói với Đông Hạo: “Hàn Yên chủ động gọi điện thoại cho tôi, bây giờ anh có thể tin chưa?”

Đông Hạo hít sâu một hơi, vắt hết óc cũng không tưởng tượng nổi rốt cuộc Hàn Tam Thiên đã dùng cách gì để giết Hàn Long.

“Cô chủ, tôi lập tức đi bàn bạc chuyện nhà của.” Đông Hạo nói.

Sau khi Đông Hạo rời khỏi, Thích Y Vân lưu số điện thoại của Hàn Yên lại. Đây sẽ là dãy số có giá trị nhất trong điện thoại của cô ta.

“Hàn Yên cũng chỉ là một con chó trước mặt anh, đến lúc nào thì anh mới chân chính giẫm đạp nhà họ Hàn tại Mĩ xuống dưới chân chứ? Nếu như anh phải đối phó với bọn họ thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện ở Mĩ thôi.” Tự mình lẩm bẩm nói xong, trên mặt Thích Y Vân hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Chỉ cần Hàn Tam Thiên không buông tha cho nhà họ Hàn tại Mĩ, như vậy thì cô ta và Hàn Tam Thiên sẽ có cơ hội gặp mặt rồi.

Hiện tại biệt ly là đau khổ nhưng khi trong lòng mơ ước đến lần gặp mặt kế tiếp thì lại vô cùng tốt đẹp.

“Không có được trái tim của anh, tôi cũng phải có được người anh.” Vẻ mặt Thích Y Vân dần dần trở nên kiên định, chỉ cần có cơ hội thì cho dù phải trói Hàn Tam Thiên lên giường, cô ta cũng đồng ý.

-

Tại biệt thự sườn núi, đột nhiên Hàn Tam Thiên hắt hơi một cái, giống như có người đang nói xấu anh vậy.

“Đây là có ai đang nhớ mình hay để mắt tới mình vậy chứ!” Hàn Tam Thiên làm bầm nói.

Lúc này, Tô Nghênh Hạ vô cùng hào hứng kéo hành lý đi tới bên cạnh Hàn Tam Thiên.

“Đi với em.”

“Em còn chưa nói với anh là đi đâu đấy.”

Hàn Tam Thiên vừa trở về biệt thự sườn núi thì Tô Nghênh Hạ đã bắt đầu thu dọn hành lý khiến anh như lọt vào sương mù.

“Chẳng phải đi rồi thì sẽ biết sao, đi nhanh lên đi.” Gò má Tô Nghênh Hạ ứng đỏ nói.

Sau khi lên xe, Tô Nghênh Hạ làm tài xế Hàn Tam Thiên bị cưỡng ép đeo bịt mắt. Việc này khiến cho Hàn Tam Thiên càng hiếu kỳ xem rốt cuộc Tô Nghênh Hạ muốn làm gì.

Sau một đoạn đường vững chãi thì chiếc xe lại bắt đầu lắc lư, điều này chứng tỏ con đường mà Tô Nghênh Hạ đi đang ngày càng xa khu vực thành phố, thậm chí đã tiến vào vùng ngoại ô.

Cả quãng đường đi xe tầm khoảng hai tiếng, lúc này Hàn Tam Thiên mới cảm giác xe đã được dùng lại. Tuy nhiên đôi mắt của anh đã bị che lại, vẫn chưa nhận được lệnh tháo ra.

Trước mặt Tô Nghênh Hạ, một căn biệt thự có hoa viên nhìn vô cùng tráng lệ, đây là căn nhà của người dân ở đây cho thuê nghỉ mát mà Thẩm Linh Dao đã tìm cho Cô.

Đương nhiên, loại hình thức này đã không còn gọi là dân túc nữa. Tô Nghênh Hạ vô cùng hài lòng với hoàn cảnh ở đây. Mặc dù xung quanh cũng có nhà ở nhưng mà không gian của biệt thự cũng đủ để cho hai người bọn họ muốn làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa sẽ không bị người khác nghe thấy.

Bên trong biệt thự còn có hồ bơi tư nhân, còn có thể dẫn theo một người đến, cả hai cùng bơi thỏa thích vào mùa hè.

"Đến đây với em." Tô Nghênh Hạ dắt tay Hàn Tam Thiên, vội vã đi vào trong biệt thự.

Hàn Tam Thiên vẫn trong trạng thái không nhìn thấy gì như cũ, nhưng trong lòng anh đã mơ hồ đoán được Tô Nghênh Hạ muốn làm gì.

Tô Nghênh Hạ trực tiếp dẫn Hàn Tam Thiên đến bên cạnh hồ bơi, nói: "Anh chờ em, em sẽ lập tức đến ngay nhưng mà anh không thể tháo bịt mắt xuống đấy."

Hàn Tam Thiên bình tĩnh gật đầu một cái nhưng trong lòng đã bắt đầu xao động.

Anh đứng bên cạnh hồ bơi, mặc dù mắt không thể nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh đặc biệt của hồ bơi. Tô Nghênh Hạ bảo anh chờ, rất có thể cô đã đi thay đồ bơi.

Bỗng chốc, Hàn Tam Thiên cảm thấy hơi miệng đắng lưỡi khô, trong đầu không tự chủ được hiện lên những hình ảnh sắp phát sinh.

Lần trước lúc gặp mặt Viêm Quân, Viêm Quân còn cười nhạo anh là một đứa trẻ, cứ như bị lột xác thành một người đàn ông. Hôm nay anh phải hoàn thành việc của đàn ông rồi.

Mặc dù Hàn Tam Thiên là một người đàn ông nhưng lần đầu tiên khi đối mặt với loại chuyện này thì trong lòng vẫn vô cùng căng thẳng.

Không lâu sau, bên tai truyền đến tiếng bước chân của Tô Nghênh Hạ. Có thể nghe ra được cô bước đi rất dè dặt nhưng lại không hề do dự.

Vào lúc quyết định ở dân túc với Hàn Tam Thiên thì Tô Nghênh Hạ cũng đã nghĩ kỹ, cô không thể cứ tương kính như tân với Hàn Tam Thiên sống đến hết đời. Cho nên lúc này cô cũng không cảm thấy xấu

hô.

Khi Tô Nghênh Hạ tự mình tháo bịt mắt của Hàn Tam Thiên xuống, bởi vì bị che mắt một thời gian dài nên khi đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng mạnh thì Hàn Tam Thiên có chút không thích ứng được.

Đến khi anh thích ứng được với ánh sáng mạnh này thì cảnh tượng trước mắt suýt chút đã khiến anh máu mũi phun trào.

Còn chưa kịp phản ứng, Tô Nghênh Hạ đã ôm Hàn Tam Thiên thật chặt.

"Tam Thiên, em yêu anh, thật sự rất yêu anh. Ba năm rồi, chúng ta cũng nên trở thành vợ chồng chân chính." Tô Nghênh Hạ ôm rất chặt, giống như sợ Hàn Tam Thiên chạy trốn vậy.

Chuyện nên đến, cuối cùng cũng đã đến.

Hàn Tam Thiên cũng không nói nhiều, nếu như tình cảnh đã đến mức này mà anh còn không làm ra chút chuyện chủ động thì thật sự không phải đàn ông.

Ôm Tô Nghênh Hạ đi vào phòng.

Một chuyện nên phát sinh vào ba năm trước, cuối cùng hôm nay cũng hoàn thành.

Khi cảm xúc mạnh mẽ qua đi, đột nhiên Hàn Tam Thiên nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh khóc nức nở của Tô

Nghênh Hạ. Việc này khiến cho Hàn Tam Thiên hoảng hốt ngay lập tức.

Vội vàng ngồi dậy hỏi Tô Nghênh Hạ: "Em sao thế?"

Tô Nghênh Hạ lắc đầu một cái, mặc dù trên mặt tràn đầy nước mắt nhưng vẻ mặt lại không hề đau buồn mà là một nụ cười tươi tắn.

"Em chỉ vui mừng thôi, cuối cùng chúng ta cũng trở thành vợ chồng chân chính rồi." Tô Nghênh Hạ lau nước mắt trên mặt, nét mặt tươi cười như hoa nói.

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, ngày này anh cũng đã đợi rất lâu. Mặc dù hơi trễ một chút nhưng cũng đều đáng giá.

"Em thuê chỗ này nửa tháng, cũng đã xin nghỉ ở công ty nửa tháng." Tô Nghênh Hạ tiếp tục nói.

Hàn Tam Thiên vô cùng kinh ngạc, nửa tháng!

"Em không sợ không chịu nổi sao?" Hàn Tam Thiên cười trêu nói.

Tô Nghênh Hạ nghễnh đầu, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo nói: "Chẳng lẽ anh không biết đất canh không hết, chỉ mệt chết trâu sao? Em còn sợ anh chịu không nổi đấy."

Đối mặt với loại khiêu khích này, làm sao Hàn Tam Thiên có thể tỏ ra yếu thế chứ? Ngay lập tức, anh như một con hổ đói về mồi, phất cờ tung bay.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.