Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1643 chữ

Biệt thự sườn núi.

Sau khi Hàn Tam Thiên xuất hiện, chuyện đầu tiên Hàn Lập muốn anh làm chính là quỳ xuống.

"Trên thế giới này, ngoại trừ ông nội của tôi và sư phụ ra, không ai có tư cách bắt tôi quỳ xuống." Hàn Tam Thiên không kiêu ngạo không tự ti nhìn Hàn Lập, anh biết, Hàn Lập cố ý muốn làm nhục mình, nhưng loại nhục nhã này, Hàn Tam Thiên không chấp nhận.

Hàn Lập cười khẽ, nói: "Cần gì phải tỏ ra có cốt khí như vậy? Đây không phải lựa chọn, tôi muốn cậu làm chuyện gì, cậu chỉ có thể nghe theo."

Hàn Lập vừa dứt lời, không cần dặn dò, Hàn Long lập tức bước tới bên cạnh Tô Nghênh Hạ, một tay bóp cổ Tô Nghênh Hạ, nhấc cô lên cao.

Thấy cảnh tượng này, Hàn Tam Thiên đột nhiên siết chặt nắm đấm.

"Cậu có thời gian ba mươi giây để cân nhắc, đây sẽ là ba mươi giây dài nhất

trong đời cậu." Hàn Lập nói.

Hai tay Tô Nghênh Hạ bám tay Hàn Long, không ngừng giãy giụa, nhưng cô không nhìn về phía Hàn Tam Thiên với ánh mắt cầu cứu, trong mắt lộ ra nét không sợ hãi cái chết, đủ để thấy rõ ràng cô không muốn Hàn Tam Thiên quỳ xuống vì mình.

"Ông thả cô ấy ra." Hàn Tam Thiên nghiên răng nghiến lợi nói: "Ra tay với một người phụ nữ, ông có còn là đàn ông hay không."

"Để đạt được mục đích, không cần để ý tới thủ đoạn, mọi người nhìn thấy chỉ là thành công, không ai quan tâm cậu thành công thế nào, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe một câu ư, thắng bại luận anh hùng." Hàn Lập nói.

Thời gian từ từ trôi qua, sắc mặt Tô Nghênh Hạ càng ngày càng đỏ, hơn nữa môi hơi tím tại, cho thấy đã đến tình trạng thái oxi.

"Ba."

"Hai."

"Một."

Bich!

Hàn Tam Thiên phịch một tiếng quỳ xuống sàn nhà, cúi đầu nói: "Thả cô ấy ra."

Hàn Lập cười lạnh, giơ tay lên, Hàn Long trực tiếp buông Tô Nghênh Hạ.

Kết quả này, Hàn Lập không ngạc nhiên chút nào, bởi vì ông đã quen khống chế mọi chuyện, bất kỳ chuyện gì cũng dựa theo kế hoạch của ông ta mà tiến hành, từ trước tới nay chưa từng xảy ra chuyện bất ngờ.

Tô Nghênh Hạ té ngã dưới đất há to miệng hít vào, nhưng không có chút may mắn sống sót sau tai nạn, hai hàng nước mắt chảy xuống như chuỗi trân châu.

Cô biết, quỳ xuống với Hàn Tam Thiên mà nói là chuyện nghiêm trọng đến cỡ nào.

Ở nhà họ Han, Hàn Tam Thiên chịu rất nhiều nhục nhã, thậm chí bị đánh còn không đánh trả, nhưng lần nào lúc Tô Hải Siêu kêu anh quỳ xuống cầu xin tha thứ, cơ thể Hàn Tam Thiên cũng cứng rắn như tấm thép, chưa từng thảo hiệp đến mức

này.

Hôm nay, anh lại vì cô mà quỳ xuống.

"Tam Thiên." Giọng Tô Nghênh Hạ khàn khàn không có sức kêu.

"Mỗi khi thấy những kẻ yêu nhau sắp chết trong tay mình, tôi đều sinh ra chút thương hại, thói quen xấu này, thật sự không sửa được." Hàn Lập thở dài, hối hận nói.

"Nhưng loại thương hại này, nhìn một chút là trôi qua rồi."

Hàn Lập đứng dậy, tay cầm gạt tàn thuốc, bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên.

"Nếu không phải tại mày, con của tao sẽ không chết!" Dứt lời, Hàn Lập trực tiếp đập gạt tàn vào đầu Hàn Tam Thiên.

Coong một tiếng.

Đầu Hàn Tam Thiên chảy đầy máu tươi, lập tức chảy ướt gương mặt.

"Hàn Phong là do Hàn Yên giết, liên quan gì tới tôi." Hàn Tam Thiên nói.

Hàn Lập đá một cước vào ngực Hàn Tam Thiên, nói: "Nếu không phải tại mày, sao nó tại tới thành phố Thiên Vân rách nát này."

"Hàn Lập, tôi không đưa thư mời tới cửa, truy tới tận gốc, chuyện Hàn Yên giết Hàn Phong cũng là do một tay ông thúc đẩy đấy, cho dù ông muốn tìm người chịu tiếng xấu thay cũng không phải là tôi." Hàn Tam Thiên té dưới đất, mặt mũi đầy máu tươi trông cực kỳ đáng sợ.

Sau khi Hàn Lập nghe thấy câu này càng phiền muộn hơn, ông biết nguyên nhândẫn đến việc Hàn Yên giết người là gì, nếu không phải tự nhiên ông giao chuyện đối phó Hàn Tam Thiên cho Hàn Phong, Hàn Yên đã không giết người.

Nhưng ông sẽ không thừa nhận đó là sai lầm của mình, tất cả nhân tố và trách

nhiệm đều muốn Hàn Tam Thiên tới gánh.

"Mày có biết không, loại bàng chi phế vật như bọn mày, sống trên đời cũng chỉ bôi đen chữ Hàn, mày nên tự mình đi tìm chết, không nên liên lụy tính mạng của con tạo." Hàn Lập càng nói càng kích động, bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, nắm cổ áo Hàn Tam Thiên, nhìn anh nói: "Tại sao mày không nhận rõ bản chất phế vật của mình, tại sao còn muốn liên lụy con tao."

Đối với loại muốn gán tội cho người khác này, Hàn Tam Thiên cười khẩu, nói: "Hàn Lập, là ông hại chết Hàn Phong, mà tôi, cũng không phải phế vật."

"Người thân thiết nhất của tạo đã chết, mày có biết hiện tại tao đau khổ bao nhiêu không!" Hàn Lập quát.

Hàn Tam Thiên nhìn thẳng vào Hàn Lập, nói: "Ngẫm lại tự tay hại chết con ruột mình, ông sẽ càng đau khổ hơn nhỉ."

Hàn Lập đột nhiên ngửa mặt cười, nói: "Chẳng mấy chốc mày sẽ hiểu được nỗi đau của tao, tao sẽ khiến Tô Nghênh Hạ chết trước mặt mày, tao sẽ từ từ tra tấn cô ta tới chết, để mày trơ mắt nhìn tất cả nhưng không làm được gì."

"Hàn Long, đã lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy thủ đoạn giết người của anh, tôi

muốn thấy một người xương cốt cả người bể nát, cô ta còn sống được bao lâu." Hàn Lập nói với Hàn Long.

"Tôi cũng muốn biết, âm thanh xương cốt một người phụ nữ đứt rời, có phải càng thanh thúy hay không." Hàn Long vừa cười vừa nói, đi về phía Tô Nghênh Hạ.

Hàn Tam Thiên đứng dậy, nói với Hàn Long: "Nếu mày dám động vào một cọng tóc gáy của cô ấy, tạo sẽ để mày chết không có chỗ chôn."

"Mày?" Hàn Long cười khẩy, nói: "Trước khi uy hiếp tao, xem thử bản thân có năng lực đó không, dựa vào há miệng là có thể lay động đất trời hả?"

Lúc Hàn Long cách Tô Nghênh Hạ càng ngày càng gần, Hàn Tam Thiên biết, anh đã không còn đường lui.

Bất kể anh có phải là đối thủ của Hàn Long hay không, nhất định anh phải thử một lần, không thể trơ mắt nhìn Tô Nghênh Hạ bị gã tổn thương!

Lúc này, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh Hàn Tam Thiên lạo ra.

Là Kỳ Hổ, là Kỳ Hổ dẫn đầu ra tay với Hàn Long.

"Một phế vật, xem ra tạo dạy dỗ mày còn chưa đủ nhỉ." Hàn Long cười khẩu, ở cổng khu biệt thự, gã chỉ đánh ngã Kỳ Hổ đã không còn đường lui.

Bất kể anh có phải là đối thủ của Hàn Long hay không, nhất định anh phải thử một lần, không thể trơ mắt nhìn Tô Nghênh Hạ bị gã tổn thương!

Lúc này, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh Hàn Tam Thiên lạo ra.

Là Kỳ Hổ, là Kỳ Hổ dẫn đầu ra tay với Hàn Long.

"Một phế vật, xem ra tạo dạy dỗ mày còn chưa đủ nhỉ." Hàn Long cười khẩu, ở cổng khu biệt thự, gã chỉ đánh ngã Kỳ Hổ giới mà Hàn Tam Thiên có thể tưởng tượng nói.

Biết lúc thỏ đối mặt với hổ chênh lệch bao nhiều không?" Hàn Long cười khẽ nói.

Nhìn trong miệng Kỳ Hổ phun ra hai ngụm máu tươi, Hàn Tam Thiên xác định cậu không chết thì không quan tâm nhiều.

"Mày dám đánh với tạo một trận không?" Hàn Tam Thiên nói với Hàn Long.

Hàn Long vui vẻ, loại phế vật này cũng dám khiêu chiến gã?

"Mày có biết, mỗi năm tao giết bao nhiêu loại rác rưởi như mày không." Hàn Long cười khinh thường.

"Dựa vào há miệng là có thể lay động trời đất hả?" Hàn Tam Thiên trả lại câu mà Hàn Long nói, điều này khiến vẻ mặt Hàn Long lập tức lạnh lẽo.

Từ chưa tới nay chưa từng có ai dám khinh thường gã như vậy, nhưng Hàn Lập không nói gì, Hàn Long sẽ không tự tiện chấp nhận khiêu chiến của Hàn Tam Thiên.

"Nếu như nó không phục, anh đánh cho nó phục đi." Hàn Lập ngồi trên sofa, nói với Hàn Long, phải tra tấn Hàn Tam Thiên, phải cho anh đau khổ, phải khiến anh tâm phục khẩu phục.

Tuy rằng thời gian đã muộn nhưng Hàn Lập cũng không vội vàng nghỉ ngơi, ông muốn xả toàn bộ lửa giận về cái chết của Hàn Phong lên người Hàn Tam Thiên, muốn để Hàn Tam Thiên biết cái gì là tuyệt vọng chân chính.

Khi anh giống một con chó chết nằm rạp dưới đất, trơ mắt nhìn Tô Nghênh Hạ bị tra tấn, Hàn Lập mới có thể cảm thấy sung sướng.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.