Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1925 chữ

Ông cần Hàn Tam Thiên cầu xin tha thứ, cần Hàn Tam Thiên tỏ ra như một kẻ yếu đuối bất lực.

Hàn Long nghe Hàn Lập nói xong, quay người đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên.

"Ông chủ cho mày một cơ hội, mày nên cảm thấy vinh hạnh, nhưng nếu mày cảm giác mình có cơ hội thắng tạo, vậy thì buồn cười quá' Hàn Long thản nhiên nói.

"Trước khi chính thức đánh nhau, sao mày lại biết mình sẽ không thua chứ!" Hàn Tam Thiên nói.

"Đồ rác rưởi ngu xuẩn." Hàn Lập lạnh lùng ha một tiếng, đột nhiên ra tay.

Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, căn bản không thấy rõ bóng dáng của Hàn Long, ngực đã chịu một quyền nặng nề, cả người lập tức mất trọng lực bay ngược về phía sau.

Tốc độ, sức mạnh, không khỏi vượt ra phạm vi Hàn Tam Thiên có thể chống lại, muốn chiến thắng Hàn Long, gần như là một chuyện không thể nào.

Nhưng Hàn Tam Thiên biết, mình còn có cơ hội, chỉ cần anh có thể tìm được sơ hở, đấm trúng Hàn Long một quyền là đủ.

Con bài chưa lật và hy vọng của Hàn Tam Thiên là ở sức mạnh của anh, anh tin, chỉ cần cho anh cơ hội, cho dù là Hàn Long cũng không chống cự lại.

Nhưng muốn tìm cơ hội trên người loại người như Hàn Long, hiển nhiên là khó như lên trời.

Sau một kích, Hàn Tam Thiên tả dưới đất không thể di chuyển, anh không muốn lãng phí sức mạnh của mình chút nào, nếu chỉ có một cơ hội, anh phải cho Hàn Long một kích trí mạng mới được.

"Mới một quyền mà thôi, mày đã nằm dưới đất không đứng dậy nổi hả?" Hàn Long bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, biểu cảm trên mặt không hề che giấu chút nào.

"Mày đang gãi ngứa cho tao hả?" Hàn Tam Thiên cắn răng, loạng chà loạng choạng đứng dậy.

Vừa mới đứng vững, Hàn Long đã đá ra một cước.

Cùng vị trí, cùng lực, cũng là kết cục tương tự, Hàn Tam Thiên lại lần nữa bay lên, lần này đập vào tường, phát ra tiếng va đập ầm ầm, khiến người ta có cảm giác cả biệt thự đều rung lên.

Chứng kiến cảnh tượng này, Tô Nghênh Hạ đã khóc thành người nước mắt đột nhiên bước đến trước mặt Tô Nghênh Hạ, hai đầu gối quỳ xuống đất: "Cầu xin ông, thả chúng tôi ra, đừng đánh anh ấy nữa."

Hàn Lập cười nhạt một tiếng, nói: "Loại phế vật này đáng để cô thương hả?"

Tô Nghênh Hạ khóc đến lê hoa đái vũ lắc đầu, nói: "Anh ấy không phải phế vật, anh ấy là chồng tôi, cầu xin ông, nếu ông muốn giết tôi thì làm ngay đi, chỉ cần ông có thể tha cho anh ấy, bất cứ chuyện gì tôi cũng đồng ý làm."

Cô bằng lòng chết vì cậu ta, loại rác rưởi như cậu ta, đáng để cô làm thế ư?" Hàn Lập cau mày hỏi, ông biết rõ thế cục ở thành phố Thiên Vân, tuy rằng nhà họ Tô không phải đại thế gia gì, nhưng lúc trước Tô Nghênh Hạ là đệ nhất mỹ nữ thành phố Thiên Vân, chỉ cần cô muốn, tùy tùy tiện tiện là có thể gả vào nhà quyền thế.

Thế nhưng cuối cùng cô lại chọn gả cho tên phế vật rác rưởi như Hàn Tam Thiên.

Vốn Hàn Lập cho rằng Tô Nghênh Hạ có nguyên nhân gì đó bất đắc dĩ, nhưng bây giờ Tô Nghênh Hạ thế mà chịu chết vì Hàn Tam Thiên, điều này khiến ông rất khó hiểu.

Trước kia Tô Nghênh Hạ gả cho Hàn Tam Thiên thật sự là bất đắc dĩ, nhưng hiện tại, Tô Nghênh Hạ đã xem Hàn Tam Thiên như chồng, người yêu, tình yêu của cô dành cho Hàn Tam Thiên không hề giả dối, chỉ cần có thể khiến Hàn Tam Thiên bình an vô sự, cho dù chết, Tô Nghênh Hạ cũng bằng lòng.

"Tôi yêu anh ấy, vì anh ấy làm bất kỳ chuyện gì cũng đáng giá." Tô Nghênh Hạ nặng nề dập đầu một cái, nói: "Van xin ông, giết tôi đi, để anh ấy đi, đừng đánh anh ấy nữa."

Tình yêu chân thành tha thiết này, với người bình thường mà nói là đáng để hâm mộ, nhưng Hàn Lập lại vô cùng chán ghét, bởi vì thứ ông chưa từng có được, không ai có tư cách có, đặc biệt là loa

phế vật như Hàn Tam Thiên.

Hàn Lập phiền chán nhìn Tô Nghênh Hạ, một cước đá cô văng ra, lạnh giọng nói: "Cầu xin tha thứ có ích không? Cô sẽ chết, cậu ta cũng sẽ chết, tôi sẽ khiến hai người chết vô cùng đau khổ."

Tô Nghênh Hạ tuyệt vọng nằm sấp dưới đất, cô không muốn để Hàn Tam Thiên bị thương, tuy nhiên lại không có sức cản Hàn Lập, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra.

Lúc Tô Nghênh Hạ chứng kiến Hàn Tam Thiên lại bị đánh phun máu, tim của cô đã sắp vỡ nát.

Nhiều năm như vậy, Hàn Tam Thiên làm

mọi chuyện cho cô, cả cơ hội báo đáp cũng không có, thậm chí còn không có quan hệ vợ chồng thật sự với Hàn Tam Thiên.

Giờ phút này, trong lòng Tô Nghênh Hạ tràn đầy hối hận, cô hận bản thân không tiếp tục chủ động một chút, nếu như chủ động một chút, cho dù có chết, cô cũng không còn tiếc nuối.

Thật ra Tô Nghênh Hạ đã đủ chủ động rồi, nhưng Hàn Tam Thiên cẩn thận quá mức, có điều vào lúc này, Tô Nghênh Hạ không có chút nào trách móc Hàn Tam Thiên, mà tự oán trách bản thân, đủ để thấy, tình cảm của cô với Hàn Tam Thiên nhiều bao nhiêu.

Mặc kệ là ai sai, cô cũng bằng lòng để bản thân gánh trách nhiệm.

"Tam Thiên, nếu như chúng ta có thể sống sót, nhất định em sẽ giao cả bản thân

mình cho anh, tuyệt đối không để bản thân hối hận về điều này nữa." Tô Nghênh Hạ nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nước mắt óng ánh sáng long lanh chảy xuống liên tục.

Lúc tầm mắt của Hàn Tam Thiên nhìn thấy Hàn Lập đạp ngã Tô Nghênh Hạ, lệ khí trong lòng đột nhiên cao ngất.

Anh từng nói sẽ bảo vệ Tổ Nghênh Hạ thật tốt, không để cô chịu bất kỳ tổn thương gì, nếu ngay cả chút hứa hẹn ấy cũng không làm được, sao có tư cách nói mình là đàn ông.

"Tao còn chưa dùng tới một nửa thực lực, mày cho rằng mày có cơ hội thăng hả?" Hàn Long nói với Hàn Tam Thiên.

"Chẳng lẽ mày không nhìn thấy, tao vẫn chưa ra tay sao?" Hàn Tam Thiên nhếch miệng nói, cơ thể đau đớn như bị xé rách, nhưng anh biết mình không được ngã xuống, nếu không thể không chỉ anh sẽ chết, Tô Nghênh Hạ cũng sẽ chết.

"Mày cả cơ hội ra tay cũng không có, nếu không, tạo cho mày một cơ hội, để mày thủ năng lực của mình nhé?" Hàn Lập cười nhạo nói, thực lực của hai người chênh lệch mấy cấp bậc, chỉ cần gã muốn, Hàn Tam Thiên cả một cọng tóc gáy cũng đừng hòng đụng được.

"Tao sợ mày bị tạo một quyền đấm chết, mày dám không?" Hàn Tam Thiên cố ý nói khích, chỉ dựa vào năng lực của mình, muốn tiếp cận Hàn Long hơn nữa còn thực hiện một công kích có hiệu quả,

chuyện này đối với anh mà nói gần như không thể, vì vậy anh cần Hàn Lập đứng yên chịu đánh, chỉ có như vậy anh mới có thể phát huy toàn bộ thực lực của mình.

Chỉ có diễn lại tình huống lúc đối chiến với Thiện Kình, Hàn Tam Thiên mới có thể chiến thắng.

"Một quyền đấm chết tao?" Hàn Long không nhịn được phì cười một tiếng, giống như nghe thấy trò cười quốc tế, nói: "Nhãi ranh, mày lấy đâu ra dũng khí nói những lời này? Có điều tạo ngược lại có thể một quyền đâm chết mày, muốn thử một chút không?"

"Mày không dám để tạo đánh?" Hàn Tam Thiên cười lạnh nói, trong mắt lóe lên khinh thường.

Hàn Long đưa hai tay ra sau, dáng vẻ phong phạm cao thủ, nói: "Hôm nay tao muốn mày tâm phục khẩu phục, đến đây đi, cứ việc dùng toàn bộ sức mạnh của mình ra một kích, tao muốn mày cảm nhận rõ ràng chênh lệch giữa chúng ta."

Thấy Hàn Long mắc lừa, trong lòng Hàn Tam Thiên vui vẻ, đây là cơ hội, một cơ hội có thể nghịch chuyển thế cục hiện tại, chỉ cần giết Hàn Long, Hàn Lập không đủ gây sợ hãi.

Sở dĩ sau khi Hàn Tam Thiên có sức mạnh to lớn vẫn không phải đối thủ của Hàn Long là vì anh chỉ được tăng cường về mặt sức mạnh, chưa có thời gian để thích ứng và tăng cường thân pháp của

mình, nếu cho anh thời gian nhất định, mặc dù là chính diện chống lại Hàn Long cũng không phải là không có khả năng.

Hàn Tam Thiên hơi khom người xuống, giống như báo săn dồn sức chờ tấn công.

Hàn Long cười khẩy, nói: "Đừng cố ra vẻ nữa, sức mạnh của con kiến, bất kể tích góp bao lâu cũng là con kiến, chẳng lẽ còn muốn lật đổ voi sao?"

"Có thể lật đổ hay không, rất nhanh sẽ biết." Hàn Tam Thiên cắn răng, nhất định anh phải phát huy cực hạn sức mạnh, sau một quyền này, nếu như Hàn Long không ngã, vậy chắc chắn hôm nay anh và Tô Nghênh Hạ sẽ chết.

Tô Nghênh Hạ hồi hộp nhìn Hàn Tam Thiên, đây là cơ hội duy nhất anh có thể ra tay, nếu thật sự có thể đánh ngã Hàn Long, kết cục hôm nay sẽ khác.

Hàn Lập nhìn ra tâm tư Tô Nghênh Hạ, nở nụ cười nói: "Đặt hi vọng lên người loại phế vật này, cô chỉ có thể nhận lại tuyệt vọng, một quyền của cậu ta với Thiện Kình mà nói thậm chí cả gãi ngứa cũng không bằng."

Hàn Lập vô cùng tin tưởng Hàn Long, bởi vì ông biết thực lực của Hàn Long, đó là một vị chiến tướng chân chính, mặc dù đã xuất ngũ nhiều năm nhưng hàng ngày gã vẫn huấn luyện cường độ cao như cũ, sức chịu đựng cơ thể của gã gần như đã vượt qua cực hạn của loài người, trừ phi là vũ khí nóng, nếu không người bình thường không thể nào tổn thương được gã.

Tô Nghênh Hạ không nói gì, so với Hàn Lập khinh thường Hàn Tam Thiên, cô càng bằng lòng tin Hàn Tam Thiên, bởi vì Hàn Tam Thiên chưa từng làm cô thất vọng, tất cả mọi chuyện Hàn Tam Thiên nhận lời, anh đều làm được.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.