Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1780 chữ

Thích Y Vân phát hiện sau khi Hàn Tam Thiên cúp điện thoại, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, hai mắt phát ra những tia giận dữ thì cô ta biết nhất định Hàn Yên đã xảy ra chuyện không hay, bởi vì lúc này chỉ có chuyện đó mới khiến anh nghiêm túc như thế.

"Hàn Yên thất bại rồi à?" Thích Y Vân hỏi.

Hàn Tam Thiên đứng dậy, hít một hơi thật sâu, nói:"Hàn Lập đang ở biệt thự sườn núi."

Nghe thấy thế, Thích Y Vân sợ hãi đúng dậy, nói:"Anh ta tính làm gì Tô Nghênh Hạ chứ?"

Mặc dù, Thích Y Vân thích Hàn Tam Thiên, nhưng không gây ảnh hưởng tình chị em với Tô Nghênh Hạ. Tuy cô ta cũng đã nghĩ đến việc bỏ qua tình cảm chị em này vì Hàn Tam Thiên nhưng nghĩ đến việc Tô Nghênh Hạ gặp nguy hiểm, cô ta không hề có ý nghĩ sẽ thấy người khác gặp nguy hiểm mà thừa cơ hãm hại.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói:"Tôi không biết nhưng anh ta kêu tôi đến ngay."

"Tôi đi cùng anh." Thích Y Vân nói xong, nhanh chóng trở về phòng thay quần áo.

"Không cần, cô ở đây đi." Hàn Tam Thiên thấp giọng, chuyến đi lần này cuối cùng sẽ gặp những chuyện gì không ai hiểu hết được, nếu anh không thể sống sót rời khỏi biệt thự sườn núi, nếu để Thích Y Vân đi theo chỉ làm liên lụy đến cô ta.

"Không được, Tô Nghênh Hạ là chị em của tôi, hiện giờ cô ấy xảy ra chuyện như thế sao tôi có thể không đi xem?" Thích Y Vân nói."Nếu cô dám ra khỏi cửa thì từ nay về sau chuyện của nhà họ Thích không liên quan đến tôi, và cô vĩnh viễn cũng đừng đến gặp tôi." Hàn Tam Thiên nói xong, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Thích Y Vân ngồi trong phòng khách sững người hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, lúc nãy Hàn Tam Thiên tỏ ra độc đoán như thế nhưng lại khiến tim Thích Y Vân đập mạnh hơn.

"Chỉ có lúc này anh mới có thể đối xử với tôi như thế thôi." Thích Y Vân thở dài,

ngồi xuống sô pha.

Lúc xe chạy đến biệt thự sườn núi, ở ngay cửa vào của khu biệt thự, Hàn Tam Thiên nhìn thấy Kỳ Hổ với vẻ mặt nặng nề.

"Anh Tam Thiên, thật sự xin lỗi, là tôi vô dụng, tôi không ngăn được họ." Kỳ Hổ áy này nói với Hàn Tam Thiên.

"Cậu có sao không?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Chỉ bị thương một chút, không có gì đáng lo." Kỳ Hổ lắc đầu, đối mặt với cao thủ như Hàn Long, cậu chỉ cảm thấy những năm qua luyện tập của cậu ta đều là uổng phí, hôm nay cậu đã biến thành trò đùa vì hôm nay ngay cả cơ hội phòng thủ cũng không có.

"Cậu nghỉ một lúc đi." Hàn Tam Thiên nói

tiếp.

"Không, tôi muốn đi với anh, tôi vẫn đánh được." Kỳ Hổ kiên định nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu, không nói gì thêm. Cả hai đi về phía biệt thự sườn núi.

Nhà họ Thiên.

Thiên Vương Thịnh nằm trong tay mọi tin tức của khu biệt thự Đỉnh Vân, lúc này đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc, đối diện ông là Thiên Hoành Huy.

"Bố, tối hôm nay cuối cùng là ai sẽ thắng trên cơ bản là có thể đoán được." Thiên Hoành Huy hỏi Thiên Vương Thịnh, từ khi nhà họ Thiên bị buộc phải rời khỏi thị trường ở Thiên Vân, nhà họ Thiên như vô hình, không tham dự bất kì sự kiện nào và cũng không xuất hiện trước công chúng.

Cuộc sống như thế khiến Thiên Hoành Huy cảm thấy rất gò bó, nhưng ông không thể không đối mặt với nhà họ Hàn.

Thiên Hoành Huy đặt toàn bộ hi vọng lên Hàn Tam Thiên, chỉ khi Hàn Tam Thiên thắng, nhà họ Thiên mới có thể lấy lại vị thế của mình, nhưng nếu Hàn Tam Thiên thua, thì những người ở thành phố Thiên Vân này không chỉ không vừa mắt Hàn Tam Thiên mà còn không vừa mắt nhà họ Thiên.

"Nhưng Hàn Tam Thiên đâu phải là đối thủ của Hàn Lập." Vẻ mặt Thiên Vương Thịnh gượng cười, không phải ông coi thường Hàn Tam Thiên, ngược lại ông còn cho rằng Hàn Tam Thiên rất giỏi chodù không phải đối thủ của Hàn Lập cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Dù sao, nhà họ Hàn phát triển ở mỹ lâu như thế và khả năng tài chính là điều không phải Hàn Tam Thiên có thể dễ dàng chống lại.

Thiên Hoành Huy nản lòng cúi đầu, nếu Hàn Tam Thiên thất bại, nhà họ Thiên chỉ có thể cam chịu số phận.

"Không lẽ một chút hi vọng cũng không có sao bố?" Thiên Hoành Huy không cam tâm.

Thiên Vương Thịnh thở dài, nói:"Có kỳ tích hay tôi, bố không thể nói trước được dù sao mọi thứ không có gì là tuyệt đối, nhưng Hàn Lập mạnh thế nào, chắc chắn con hiểu rõ, tài chính của Hàn Tam Thiên so với Hàn Lập chênh lệch như thế nào ai cũng biết rõ, trên cơ bản hai người không thể so sánh. Nếu ngay cả sử dụng vũ lực cũng không thắng nổi thì con nghĩ xem cậu ấy sẽ thắng như thế nào? Không lẽ trông chờ vào Chúa sẽ đánh bại Hàn Lập à?"

Kỳ tích?

Thiên Hoành Huy cười khổ, xác suất xuất hiện chuyện này thật sự rất xa vời.

"Bố tin cậu ấy." Lúc này, ở phía cầu thang truyền đến âm thanh của Thiên Linh Nhi.

Vẻ mặt Thiên Linh Nhi kiên định đi đến trước mặt hai người họ, Thiên Hoành Huy nói:"Sao con vẫn chưa ngủ?"

Thiên Linh Nghi không quan tâm đến câu hỏi của Thiên Hoành Huy, nói:"Con tin tưởng anh con, anh ấy nhất định có thể đánh bại Hàn Lập."

Thiên Hoành Huy cười lạnh, trước kia khi Thiên Linh Nhi gọi Hàn Tam Thiên là anh, ông cảm thấy đây là chuyện tốt, dù sao Hàn Tam Thiên có thể mang đến cho nhà họ Thiên những lợi ích nhất định. Mối quan hệ anh em nửa vời này có thể trọng dụng trong tương lai.

Nhưng hiện giờ Thiên Hoành Huy lại nghĩ đây giống như truyện cười.

"Về sau đừng gọi cậu ấy là anh nữa, có lẽ bắt đầu từ đêm nay thế giới sẽ không có Hàn Tam thiên." Thiên Hoành Huy nói.

Thiên Linh Nhi chỉ dám mè nheo với Thiên Xương Thịnh nhưng lại rất sợ Thiên Hoành Huy, đặc biệt là khi đối diện với vẻ mặt nghiêm nghị của ông ngay cả thở cô cũng không dám.

Nhưng hôm nay, vẻ mặt Thiên Linh Nhi nghiêm túc một cách kỳ lạ:"Bố, con vẫn sẽ gọi Hàn Tam Thiên là anh, cả đời luôn như thế. Bố không tin anh ấy thì con tin."

"Con..." Thiên Hoành Huy chỉ tay về phía Thiên Linh Nhi, không biết nên nói gì vì thế nhìn về phía Thiên Vương Thịnh, nói:"Bố, bố biết rõ hậu quả nếu chúng ta không rời đi sớm, rất nhiều người ở đây đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, một khi có kết quả chúng ta muốn đi cũng rất khó."

Việc mà Thiên Hoành Huy lo lắng, Thiên Xương Thịnh rõ hơn ai hết. Ở thành phố Thiên Vân này đã nhiều năm, nhà họ Thiên đàn áp không ít đối thủ. Tuy nhà họ Thiên đã rút lui khỏi thị trường ở Thiên Vân nhưng nhà họ Hàn lại không buông miếng bánh ngọt này ra. Nếu nhà họ Thiên là tự tìm lợi ích cho mình thì đã không bị ảnh hưởng, nhưng sau khi nhà họ Hàn rời khỏi, thành phố Thiên Vân chắc chắn sẽ náo động và những người được nhà họ Hàn chọn làm người trợ giúp chắc chắn sẽ bị đàn áp đến mức xương cũng không còn.

Nhưng rời đi nhanh như thế Thiên Vương Thịnh không cam lòng.

Ở tuổi của ông ấy, sức lực chiến đấu đã không còn, già rồi nhưng vẫn phải bôn ba khắp nơi hơn nữa ông còn không có cơ hội để trở về với cội nguồn của mình nữa.

Thiên Vương Thịnh hít sâu, nói:"Bố đồng ý đánh cược một phen."

Thiên Hoành Huy bất lực gục đầu, tuy ông muốn rời khỏi thành phố Thiên Vân ngay lập tức, nhưng nếu Thiên Vương Thịnh muốn ở lại ông chỉ có thể nghe lời mà ở lại.

"Hy vọng Hàn Tam Thiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của hai người." Thiên Hoành Huy thở dài.

"Bố, anh ấy là anh con, anh ấy chắc chắn không thất bại đâu." Thiên Linh Nhi nói.

Thiên Hoành Huy bất đắc dĩ lắc đầu, trước đây ông sẵn lòng đồng ý việc này, nhưng bây giờ ông chỉ có thể giả vờ không nghe thấy. Bởi vì trong mắt ông, Hàn Tam Thiên không còn đáng để ông lấy lòng.

"Bố ngủ trước." Thiên Hoành Huy nói xong, đi về phía phòng mình.

Thiên Linh Nhi ngồi bên cạnh Thiên Xương Thịnh, kéo tay ông.

Thiên Vương Thịnh cảm nhận được Thiên Linh Nhi đang run rẩy, ôn hòa cười, nói:"Đừng lo lắng, cậu ấy từ nhỏ đã trải qua không ít khó khăn, ông tin lần này cậu ấy có thể vượt qua được."

"Ông nội, ông nói thật cho cháu biết, cơ hội thắng của anh ấy là bao nhiêu phần trăm?" Thiên Linh Nhi nói

"Theo ông thấy, một chút cơ hội cũng không có." Thiên Vương Thịnh trả lời không chút do dự, đây là vấn đề không cần thiết phải suy nghĩ quá nhiều, Hàn Lập chính là chủ nhân của nhà họ Hàn ở Mỹ, bên cạnh ông ta còn có một người rất mạnh. Cho dù là ở phương diện nào, Hàn Tam Thiên cũng không hề có ưu thế.

Nghe nói thế, trên gương mặt Thiên Linh Nhi xuất hiện hai hàng lệ, khóc không thành tiếng.

Thiên Vương Thịnh vỗ vai Thiên Linh Nhi, tuy Thiên Linh Nhi xem Hàn Tam Thiên như một người anh nhưng ông hiểu rõ cháu gái ngốc của mình vẫn luôn yêu Hàn Tam Thiên.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.