Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2081 chữ

dưới ngông cuồng như cô, thật sự là lần đầu tiên tôi gặp được, anh ấy không so đo với cô chỉ vì cảm thấy cô không đáng mà thôi, mà ngược lại cô cho rằng dung mạo mình xinh đẹp, cho nên có thể ở trước mặt anh ấy ra vẻ cao thượng, đúng không?”

Ông chủ?

Mễ Phỉ Nhi không hiểu mà ngẩng đầu, không rõ lời nói này của Thích Y Vân có ý gì, nhưng mà ở trước mặt Hàn Tam Thiên cô ta tỏ ra cao thượng, thật sự là vì tướng mạo, thậm chí có một lần cô ta cho rằng Hàn Tam Thiên thích cô ta, chỉ là cố ý thể hiện ra vẻ quan tâm Dương Mạnh để tìm đường cong cứu nước.

“Cái gì mà ông chủ cấp dưới, tôi không hiểu cô đang nói gì.” Mễ Phỉ Nhi khó hiểu.

“Thực sự không hiểu, có thể đi hỏi thăm người bạn khuệ mật của cô, cô sẽ biết mình có bao nhiêu buồn cười, hơn nữa, tư cách để có được anh ấy coi trọng cũng không có, cũng đừng có ảo tưởng anh ấy sẽ thích cô, dù sao ngay cả là tôi, anh ấy cũng chưa từng động lòng.” Thích Y Vân cười nhạo.

“Cho những tên rác rưởi kia lời cảnh cáo, đừng để bọn họ sau này xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi đi mua thức ăn.” Thích Y Vân phân phó với Đông Hạo xong đi về phía cho.

Đông Hạo thở dài, bây giờ tiểu thư đã thành khách quen ở chợ buôn bán, mà tất cả đều bởi vì Hàn Tam Thiên.

Mễ Phỉ Nhi nhìn cũng thèm nhìn Trình Bằng, cơ bản cô ta cũng không quan tâm anh ta sau này sẽ như thế nào, dù sao cô ta cũng chỉ coi Trình Bằng như công cụ để lợi dụng, dù Trình Bằng chết, cô ta cũng sẽ không có hề áy náy.

Sau khi chạy vội một đường đến công ty, Mễ Phỉ Nhi không nói hai lời kéo Dương Manh đang ở vị trí công tác ra ngoài.

Trong cầu thang phòng cháy, nơi này sẽ không có người xuất hiện, là nơi tốt để bí mật nói chuyện.

Dương Manh nhìn Mễ Phỉ Nhi đầu đầy mồ hôi, lại lộ ra dáng vẻ cực kỳ bối rối bèn

Ánh mắt của Mễ Phỉ Nhi ngốc lăng, cô ta cực kỳ hi vọng có thể gặp mặt ông chủ bất động sản Nhược Thủy, vì thế còn chuẩn bị một bộ quần áo gợi cảm ở nhà, chỉ đợi ông chủ xuất hiện để mặc lên.

Nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mặt cô ta, ông chủ vẫn luôn bên cạnh, mà cô ta còn dùng thái độ xem thường, thậm chí nói thẳng anh ta là phế vật.

Giờ phút này, Mễ Phỉ Nhi rốt cuộc đã hiểu rõ ý của Thích Y Vân sau khi cô biết chân tướng, cô sẽ biết bản thân buồn cười đến

cỡ nào.

Điều này không chỉ đơn thuần là buồn cười mà là khiến người ta phát điên vì sỉ nhục.

Cô ta tỏ vẻ cao thượng trước mặt Hàn Tam Thiên lúc này lại biến thành ký ức sỉ nhục Mễ Phỉ Nhi.

Cô ta đã từng cười nhạo, khinh thường, mắng mỏ nhưng Hàn Tam Thiên không có phản bác lại, cô ta cho rằng đây là biểu hiện uất ức của tên phế vật kia.

Nhưng mà bây giờ Mễ Phỉ Nhi biết, đó chẳng qua là Hàn Tam Thiên không thèm nhìn tới loại người như cô ta mà thôi.

Tiểu thiếu gia của họ Hàn sẽ để ý đến một người phụ nữ bình thường như cô ta sao?

Chút nhan sắc này của cô ta ở trước mặt tiểu thiếu gia của họ Hàn đáng là cái gì?

“Chị thật sự là buồn cười, thật sự là buồn cười, lại coi ông chủ như phế vật.” Hai mắt Mễ Phỉ Nhi không có tiêu cự, cô ta hi vọng mình có thể phát triển công việc ở bất động sản Nhược Thủy, thậm chí còn ảo tưởng trở thành vợ của ông chủ, giờ phút này, mộng đẹp tan vỡ thành bọt biển, để lộ dáng vẻ buồn cười cũng như xấu xí của cô ta.

“Chị Phỉ Nhi, cái này không có quan hệ với chị, là do chị không biết thân phận của anh ấy, sao có thể trách chị được.” Dương Manh nói.

Ánh mắt Mễ Phỉ Nhi ngưng lại, đột nhiên lộ ra biểu tình căm hận, tát một tát lên mặt Dương Manh, cắn răng nghiến lợi nói: “Đều tại cô, nếu không phải cô không nói cho tôi biết, làm sao tôi có thể hiểu lầm lớn như vậy với anh ta.”

“Dương Manh, tôi có ngày hôm nay, đều do cô hại, uổng công cô coi cô là chị em tốt, nhưng mà cô, cô vậy mà giấu diếm tôi chuyện quan trọng như vậy.”

“Từ hôm nay trở đi, tôi và cô nhất đao lưỡng đoạn.”

Giờ phút này Mễ Phỉ Nhi lộ ra toàn bộ diện mạo xấu xí, đem lỗi lầm của mình, trốn tránh đẩy lên người Dương Manh.

Dương Mạnh đúng chết trân tại chỗ, từ ngày đầu tiên bọn họ quen biết Hàn Tam Thiên, thái độ của Mễ Phỉ Nhi đối với Hàn Tam Thiên đã vô cùng tồi tệ, chẳng đặt anh vào mắt chút nào, chuyện này không liên quan đến chuyện cô có biết rõ thân phận của Hàn Tam Thiên không chút nào.

Nhưng hiện tại, Mễ Phỉ Nhi lại đẩy lỗi lầm cho cô, trách cô giấu giếm cô ấy chuyện này.

Cho dù không giấu giếm, sự thật là Mễ Phỉ Nhi đã đắc tội Hàn Tam Thiên, chẳng thay đổi được ư?

"Chị Phỉ Nhi, em cũng không phải vào ngày đầu tiên đã biết thân phận của lão Hàn, còn chị, vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau đã đắc tội anh ấy rồi." Dương Manh thản nhiên nói.

"Chị đã có cơ hội chuộc tội, nếu như em nói sớm cho chị biết một chút thì sao sự việc lại phát triển đến mức này." Mễ Phỉ Nhi dữ tợn nhìn Dương Manh, không cảm giác mình có lỗi, lỗi là do Dương Mạnh không nói cho cô biết thân phận thật của Hàn Tam Thiên, khiến cô luôn chẳng hay biết gì.

Duong Manh cười nhạt một tiếng, cô luôn xem Mễ Phỉ Nhi như chị gái mà đối xử, VÌ vậy đôi khi đối diện với sự cường thế của Mễ Phỉ Nhi cô luôn chọn nhường nhịn, nhưng đối với việc này, Dương Mạnh không nhịn được, cô không sai điều gì, tại sao phải vì chuyện Mễ Phỉ Nhi làm mà chịu trách nhiệm chứ?

"Mễ Phỉ Nhi, em biết chị rất tốt với em, nhưng em cũng biết, chị xem em như bạn thân chỉ là vì chị có thể tìm được cảm giác ưu việt trên người em, có thể khiến chị từng giây từng phút cảm nhận được mình

ưu tú mà thôi, trước kia em không để bụng chuyện này, nhưng bây giờ em sẽ không chịu đựng nữa."

"Sự cao ngạo buồn cười của chị thật ra không đáng một đồng, chị không có gì mà còn xem mình như công chúa, tưởng rằng tất cả đàn ông trên đời đều phải cung chiều chị, nhưng chị có tư cách đó hả?"

"Nếu như không phải chị mắt cao hơn đầu thì sao lại đắc tội lão Hàn, phụ nữ bên cạnh anh ấy xinh đẹp như vậy, tại sao chị còn chấp mê bất ngờ cho là anh ấy thích chị?"

"Chị đúng là nực cười, vô cùng nực cười."

Dương Mạnh công kích bằng ngôn ngữ một trận, xả hết toàn bộ bất mãn trong lòng mình ra ngoài.

Vẻ mặt Mễ Phỉ Nhi dữ tợn trở nên càng phẫn nộ, bởi vì từng chữ của Dương Manh đều đâm trúng tim cô, nhưng Dương Mạnh càng nói ra sự thật, cô càng không thể chấp nhận, bởi vì cô sống trong thế giới do chính mình tạo ra, một khi bị vạch trần, tất cả những thứ giả dối đó sẽ khiến Mễ Phỉ Nhi chịu đả kích khổng lồ.

"Dương Mạnh, tối ưu tú hơn cô là sự thật, cô dựa vào đâu mà nói tôi không đáng một đồng?" Mễ Phỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.

"Dựa vào bây giờ chị không có gì, cả công việc cũng mất, chẳng lẽ chị còn cho rằng đây không phải là lỗi của chị sao?" Dương Manh nở nụ cười, Mễ Phỉ Nhi liên tục đắc tối Hàn Tam Thiên, không ngừng thăm dò ranh giới cái chết, Hàn Tam Thiên đã rộng lượng nhường nhịn rất nhiều, nhưng cô vẫn được một tấc lại muốn tiến một thước, thân là người ngoài cuộc, Dương Manh chứng kiến tất cả mọi chuyện, cảm thấy khôi hài từ tận đáy lòng.

Chỉ một câu của Hàn Tam Thiên là có thể quyết định tương lai của Mễ Phỉ Nhi, mà Mễ Phỉ Nhi lại cho rằng mình là một nữ thần, là nữ thần Hàn Tam Thiên không thể với tới, chẳng lẽ chuyện đó không buồn cười ư?

"Dương Manh, cô dám nói chuyện với tôi như vậy hả, chẳng lẽ cô đã quên mấy năm qua tôi đối xử với cô thế nào ư? Lương tâm của cô bị chó ăn rồi hả!" Mễ Phỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đương nhiên tôi nhớ rõ, nhưng chị có

nhớ nhiều năm như vậy, mỗi một bữa cơm đều là tôi xuống bếp không? Có lẽ sự chăm sóc của tôi dành cho chị, chị chưa từng đặt trong lòng nhỉ." Dương Manh cười buồn bã, loại người như Mễ Phỉ Nhi, chỉ biết nhớ rõ mình trả giá, mà người khác trả giá thì không để vào mắt.

"Như chị mong muốn, tình chị em, chấm dứt từ đây." Dứt lời, Dương Manh quay về vị trí làm việc của mình.

Tuy rằng chút tình cảm này vẫn sẽ khiến Dương Manh đau lòng, nhưng cô sẽ không hối hận, trong đạn tình cảm thân thiết này, Dương Mạnh luôn là bên nói gì nghe nấy, chỉ cần cô không đồng ý quan điểm của Mễ Phỉ Nhi thì chính là phạm sai lầm, lần nào Dương Mạnh cũng chọn ngoan ngoãn nghe lời, mà bây giờ, đã đến lúc lựa chọn cuộc sống mới rồi.

Trong cuộc sống có rất nhiều tình huống như vậy tồn tại, một bên sẽ nhớ ân huệ nhỏ mà mình ban ra suốt đời, nhưng những gì ta trả giá cho họ, họ lại không đặt vào mắt.

Khách sạn Bán Đảo, kể từ khi gặp mặt Hàn Tam Thiên, Hàn Yên luôn tâm thần

không yên, suy nghĩ trong lòng cô ta cũng sớm đã kiên định, muốn trở thành chủ

nhân nhà họ Hàn, muốn cái chết của Hàn Phong không bị điều tra ra, lựa chọn duy nhất của cô ta chính là giết Hàn Lập, chỉ có như thế mới một lần vất vả nhàn nhã cả đời, nhưng cô ta lại không biết nên làm thế nào,

Tự tay giết cha, cô ta không sợ thiên lôi đánh xuống, chỉ sợ kế hoạch không thể tiến hành thuận lợi, một khi bị Hàn Lập phát hiện, như vậy cô ta sẽ vĩnh viễn không thể trở mình.

"Cô chủ, mấy ngày nay cô sao vậy, nếu cô có tâm sự gì có thể nói cho tôi biết." Địa Ương hỏi Hàn Yên, từ khi gặp Hàn Tam Thiên, Địa Ương phát hiện Hàn Yên rất kỳ lạ, thường xuyên ngẩn người một cách khó hiểu.

Hàn Yên không nói chuyện của Hàn Tam Thiên cho Địa Ương biết, dù sao Địa Ương là thuộc hạ trung thành của Hàn Lập, nếu chuyện này không được Địa Ương tán thành, kế hoạch sẽ không bao giờ thực hiện được.

Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của Địa Ương, Hàn Yên cũng không biết nên làm gì bây giờ.

"Địa Ương, chuyện giết Hàn Phong, ông cũng có phần." Hàn Yên nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.