Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1833 chữ

“Giúp tôi làm một chuyện, chỉ cần làm xong, tôi có thể cân nhắc có cho anh cơ hội hay không.” Mễ Phỉ Nhi đáp lại.

“Không thành vấn đề, chuyện gì.” Trình Bằng hỏi.

“Sáng sớm ngày mai, giúp tôi dạy dỗ một người phụ nữ, địa chỉ tôi sẽ gửi cho anh." Mễ Phỉ Nhi trả lời.

“Được, ngày mai anh đặt trước nhà hàng thạch anh, chúng ta ăn cơm." Trình Bằng vui vẻ.

“Được.” Sau khi Mễ Phỉ Nhi cúp điện thoại, biểu tình dữ tợn cười lạnh lùng.

“Đồ đàn bà ngu ngốc, đánh tao thì sẽ phải trả giá lớn, ngày mai sẽ là lúc mà mày phải quỳ xuống cầu xin tha thứ." Mễ Phỉ Nhi nói thầm.

Lúc này Dương Mạnh đột nhiên gõ cửa, từ ngoài của lộ ra cái đầu: “Chị Phỉ Nhi, chị nghĩ ra được cách để giải quyết chưa? Ngày mai đến công ty sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Ở phương diện công tác, Mễ Phỉ Nhi để lộ ra sơ suất vô cùng lớn, cho dù đuổi việc cô ta cũng không quá đáng gì cả, cho nên Mễ Phỉ Nhi mới tìm Hàn Tam Thiên để trợ giúp, dù sao anh ta cũng quen biết Chung Lương, chỉ cần giúp cô ta nói vài lời có ích, nói không chừng có thể miễn được trách nhiệm.

Nhưng mà hiện tại, Mễ Phỉ Nhi đã không quan tâm đến kết quả của chuyện này nữa, cô ta muốn dạy dỗ Thích Y Vân, cũng muốn Hàn Tam Thiên không để ý đến cô ta phải trả giá đắt.

“Yên tâm, không có việc gì, em đi trước ngủ đi.” Mễ Phỉ Nhi nói.

Đối với Mễ Phỉ Nhi, Dương Manh tin tưởng không hề nghi gì nên yên tâm trở về phòng đi ngủ.

Mỗi ngày Thích Y Vân đều sẽ làm món ăn đầy đủ màu sắc khác biệt cho Hàn Tam Thiên, cho nên mỗi buổi sáng sớm đi chợ mua thức ăn là chuyện tất yếu, từ trong nhà đến chợ bán thức ăn cần phải đi qua một con hẻm nhỏ, ngày lẻ hẻm nhỏ rất nhiều người thậm chí còn có cả quầy bán hàng, nhưng mà ngày chăn, hẻm nhỏ lộ ra vẻ cực kỳ hiu quạnh, loại tình huống này giống như đi chợ ở nông thôn.

Hôm nay Thích Y Vân vẫn như thường ngày đi chợ mua thức ăn, đi ngang qua hẻm nhỏ vắng vẻ cũng không thấy có gì không ổn, nhưng lúc mấy tên đàn ông chắn đường cô, Thích Y Vân mới cảm giác có chuyện không đúng.

“Các anh muốn làm gì?" Thích Y Vân nhàn nhạt hỏi.

Tên cầm đầu có quả đầu định chính là Trình Bằng đang theo đuổi Mễ Phỉ Nhi.

“Em gái đeo kính, con mẹ nó mày thật sự là không có mắt, ngay cả người phụ nữ của tao cũng dám đắc tội.” Trình Bằng cười lành lạnh.

“Người phụ nữ của anh là Mễ Phỉ Nhi?” Thích Y Vân khẽ cười.

Biểu tình của Trình Bằng rõ ràng hiện ra vẻ hơi hoảng hốt, Mễ Phỉ Nhi đã khuyên bảo anh ta, tuyệt đối đừng để bại lộ,không nghĩ tới mới chỉ một câu mà người phụ nữ này đã đoán được.

“Đã dám làm, còn sợ gì chứ?" Thích Y Vân nhàn nhạt nói.

Lông mày Trình Bằng quét ngang: “Bố mày sợ một người phụ nữ chắc, nói đùa gì chứ, không tồi, người phụ nữ của tao chính là Mễ Phỉ Nhi, thì thế nào, cô ấy bảo tao tới dạy dỗ mày, muốn mày quỳ xuống nói xin lỗi, tao khuyên mày tốt nhất vẫn là thức thời một chút, đừng ép ta ra tay, nếu không mày sẽ phải nếm mùi đau khổ.”

“Ở trước mặt một người phụ nữ diễu võ giương oai, đây chính là bản lĩnh của anh?” Thích Y Vân hỏi.

Trình Bằng nở nụ cười: “Mày sẽ không phải nói tạo không có đạo lý mà đánh phụ nữ đi, không có ý nghĩa gì, ông đây đánh người, xưa nay không phân nam nữ, chỉ cần vui là được.”

“Vậy sao?" Thích Y Vân hạ ánh mắt của

mình: “Tên đàn ông đánh phụ nữ cũng không phải thứ gì tốt.”

Trình Bằng và đám đàn em nhìn thấy Thích Y Vân tháo mắt kính, trực tiếp bị vẻ đẹp của cô ta làm cho ngây người.

Trình Bằng thích Mễ Phỉ Nhi đã lâu, nhưng lúc này anh ta đột nhiên cảm giác mình đi tình biệt luyến.

Ở trước mặt người phụ nữ này, Mễ Phỉ Nhi đáng là gì chứ? Mặc kệ là dáng người, tướng mạo dường như không hề tốt hơn người phụ nữ trước mắt này.

Trình Bằng không tự chủ nuốt nước bọt, anh ta không thể ngờ, một người đeo kính mắt cùng không đeo kính mắt lại có khác biệt lớn như thế.

Trước đó Thích Y Vân cùng lắm chỉ là cô gái bình thường, nhưng bây giờ lại giống như là tiên nữ hạ phàm.

“Anh còn muốn đánh tôi không?" Thích Y Vân hỏi.

Trình Bằng đâu còn có thể ra tay được nữa, người đẹp là để che chở cũng không phải để đánh.

“Đẹp...... Người đẹp, cô có bạn trai chưa?” Trình Bằng không tự chủ được mà hỏi, hoàn toàn quên mất Mễ Phỉ Nhi giả làm đàn em của mình đang đứng phía sau anh ta.

“Trình Bằng, ý của anh là gì.” Nghe đượccâu này, Mễ Phi Nhi ném mũ lưỡi trai trên đầu xuống, cắn răng cắn lợi hỏi Trình Bằng

Trình Bằng không hề có chút kinh hoàng nào, ngược lại vẫn là một bộ dáng trung thực mà nói: “Mễ Phỉ Nhi, cô nên xem kỹ lại chênh lệch của mình và cô ấy xem, nếu như có thể làm bạn trai của cô ấy tôi sẽ còn nhìn cô thêm làm gì?”

Mễ Phỉ Nhi sắp tức đến bể phổi rồi, không nghĩ tới Trình Bằng thích cô ta nhiều năm như thế, vậy mà trong nháy mắt đã thay

lòng.

“Hơn nữa, nhiều năm như vậy cô vẫn luôn coi tôi là lốp xe dự phòng, cô cho rằng tôi không biết chắc? Có việc tìm tôi, không có việc gì liền một cước đem tôi đá văng, Mễ Phỉ Nhi, cô thật cho mình là nữ vương hả?” Trình Bằng khinh thường.

Mặt Mễ Phỉ Nhi trắng như tờ giấy, vốn là cô ta ở trước mặt Thích Y Vân sẽ cảm thấy tự ti, giờ phút này càng thêm thấy vô cùng xấu hổ.

“Các người cãi nhau đủ chưa, người của tôi đã đến, muốn đánh liền tranh thủ thời gian đi.” Lúc này Thích Y Vân vừa cười vừa nói, cô trì hoãn thời gian là để gửi định vị cho Đông Hạo, mà lúc này Đông Hạo đã xuất hiện ở trong hẻm nhỏ.

Trình Bằng không thể hiểu được ý của Thích Y Vân, có điều khi Đông Đạo đi đến cạnh Thích Y Vân, anh ta mới phản ứng.

“Người đẹp, cô có bạn trai?” Trình Bằng không muốn tin hỏi.

Đông Hạo đứng ở bên cạnh Thích Y Vân cúi người: “Tiểu thư, xử lý những tên rác rưởi này như thế nào.”

“Tùy tiện dạy dỗ một lần là được.” Thích Y Vân nhàn nhạt nói.

Tiểu thư?

Còn tùy tiện dạy dỗ một lần?

Trình Bằng theo bản năng nhìn qua Mễ Phỉ Nhi, cô ta đã đắc tội đến người nào vậy, nhìn dáng vẻ này không giống là người bình thường, nếu không sẽ không có khả năng có vệ sĩ.

Mễ Phỉ Nhi cũng có hơi mơ màng, dưới cái nhìn của cô ta, Thích Y Vân là cô gái vô tri cùng lắm bị Hàn Tâm Thiên lừa gạt mà thôi, làm sao lại là tiểu thư nhà giàu sang được, thậm chí ngay cả vệ sĩ cũng

Có.

“Người đẹp, cô quá coi thường chúng tôi, một người cũng dám cùng chúng tôi đánh nhau?" Trình Bằng ý thức được thân phận Thích Y Vân không đơn giản, nhưng không thèm coi trọng Đông Hạo, đạo lý đánh nhau chính là nhiều người lực lượng lớn, anh ta không tin nhiều người như vậy còn không đánh lại một mình Đông Hạo.

Đông Hạo cười lạnh lùng, những này rác rưởi cơ bản cũng không đáng giá để anh ta ra tay, nhưng Thích Y Vân đã lên tiếng, anh ta phải cho Trình Bằng chút sắc mặt.

“Mấy người rác rưởi các người, một tay tôi là đủ rồi.” Đông Hạo nhàn nhạt đi về phía đám người Trình Bằng.

Đàn ông ở trước mặt người đẹp, mặt mũi là cực kỳ quan trọng, hơn nữa theo Trình Bằng thấy đây là thời điểm anh ta thể hiện bản sắc đàn ông, nói không chừng uy phong lẫm liệt, vị đại tiểu thư phú quý sẽ thích anh ta.

“Anh em, lên cho tôi, để cho tên đó nhìn thấy sự lợi hại của chúng ta.” Trình Bằng kêu gọi đàn em của mình, bản thân cũng không cam chịu yếu thế mà đánh đầu.

Đối với Đông Hạo mà nói, loại du côn lưu manh này như là một đám trẻ con trong nhà trẻ.

Không đến một phút, Trình Bằng và đám đàn em, toàn bộ đều nằm trên đất, kêu rên không ngừng.

Thấy cảnh này, nước mắt Mễ Phỉ Nhi chảy ra.

Cô ta muốn báo thù, nhưng hiện thực lại hung hăng cho cô ta một cái tát, cô ta thật

sự không hiểu rõ, người như Hàn Tam Thiên vì sao có thể lừa gạt một vị đại tiểu thư tới tay được?

Chẳng lẽ cô ta bị mù sao?

Thích Y Vân đi đến trước mặt Mễ Phỉ Nhi thản nhiên nói: “Muốn bảo thù, cô có bản lĩnh này sao?”

Mễ Phỉ Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt Thích Y Vân, giờ phút này tự ti trong lòng lại tăng lên.

“Nếu như Cô là tiểu thư hào môn, vì sao còn muốn cùng một chỗ với phế vật như lão Hàn?” Mễ Phỉ Nhi không hiểu.

“Phế vật?" Thích Y Vân cố nhịn không cười: “Tôi thật sự không biết được cô từ chỗ nào nhìn thấy anh ấy là phế vật.”

Mễ Phỉ Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt Thích Y Vân, giờ phút này tự ti trong lòng lại tăng lên.

“Nếu như Cô là tiểu thư hào môn, vì sao còn muốn cùng một chỗ với phế vật như lão Hàn?” Mễ Phỉ Nhi không hiểu.

“Phế vật?" Thích Y Vân cố nhịn không cười: “Tôi thật sự không biết được cô từ chỗ nào nhìn thấy anh ấy là phế vật.”

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.