Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2007 chữ

"Thằng nhóc thối tha, học ở đâu cách nói khoa trương thế?" - Viêm Quân dở khóc dở cười.

"Ông Viêm, cháu là fan của phim điện ảnh đấy."

Sau khi Hàn Tam Thiên lái xe rời khỏi đó, vừa đỗ xe lại để bước vào tầng dưới của

tòa nhà thì thấy một cô gái tóc dài chạy tới. Cô nàng này giống như đang cố ý chờ anh vậy.

"Anh Hàn, xin anh đấy, giúp tôi chuyện này có được không?" - Mễ Phỉ Nhi ảnh

mắt hoảng hốt như nhìn thấy đáng cứu thế, vừa kéo tay Hàn Tam Thiên vừa nói.

Hàn Tam Thiên vốn dĩ không có thiện cảm với Mễ Phỉ Nhi. Cô gái này mang dáng dấp của Tương Lam hệt như một bản sao vậy. Nếu không phải vì quen biết với Dương Mạnh ắt hẳn Hàn Tam Thiên đã chẳng buồn bận tâm nhúng tay vào chuyện của cô ta rồi.

"Có liên quan đến Dương Manh sao?" - Hàn Tam Thiên lạnh nhạt hỏi.

Mễ Phỉ Nhi lắc đầu đáp: "Chuyện của cá nhân tôi, không dính líu gì đến cô ấy hết."

Hàn Tam Thiên rút tay ra khỏi tay Mễ Phỉ Nhi, đi thẳng tới thang máy, nói: "Không liên quan đến cô ấy thì có liên quan gì đến tôi?"

Mễ Phỉ Nhi như chết đứng tại chỗ. Cô không nghĩ mình lại bị cự tuyệt quyết đoán đến thế, Hàn Tam Thiên thậm chí sẽ tới! không muốn cân nhắc.

"Anh chờ chút. Chỉ cần anh chịu giúp tôi, chuyện gì tôi cũng sẽ đáp ứng." - Mễ Phỉ Nhi cao giọng.

Hàn Tam Thiên quay đầu, phát hiện Mễ Phi Nhi đã cố ý kéo cổ áo xuống rất thấp. Cảnh tượng này đối với đàn ông mà nói là rất có tính mê hoặc, chỉ tiếc rằng cô nàng lại gặp phải một tên thẳng nam cứng như sắt thép, ngay cả Thích Y Vân xinh đẹp đến vậy mà cũng có thể coi như không thấy.

"Ha ha." - Hàn Tam Thiên cười hai tiếng rồi bước vào trong thang máy.

Mễ Phỉ Nhi như bị sét đánh ngang tại, sững sờ đứng đó. Không chỉ tôn nghiêm mà ngay cả thân thể mình Mễ Phỉ Nhi cũng có thể đánh đổi, ấy vậy mà lại nhận được tiếng cười cợt nhả của Hàn Tam Thiên! Hai tiếng này tràn đầy vẻ nhạo bảng và khinh miệt, thật chẳng khác gì công khai lăng nhục Mễ Phỉ Nhi cả.

"Tôi đã hạ mình đến vậy để nhờ anh giúp đỡ, anh dựa cái gì để khinh thường tôi?!" - Mễ Phỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói. Cứ như thể cô ta cho rằng chỉ cần cầu xin thì Hàn Tam Thiên nhất định phải giúp cô ta vậy.

Vừa về đến nhà, Thích Y Vân đã ngồi trên ghế salon ở phòng khách xem TV, cũng không phô bày sự gợi cảm của mình ra nữa. Hiện giờ cô đã quen tính chờ cửa, nhất quyết phải đợi đến khi nào Hàn Tam Thiên về nhà rồi mới chịu về phòng nghỉ.

Đôi khi Thích Y Vân rất sợ một ngày nào đó chuyện này sẽ kết thúc. Bởi cô đã cho đợi thành thói rồi, nếu như sau này ngay cả tư cách đợi anh về nhà cô cũng không còn, Thích Y Vân chỉ còn có thể trở về cuộc sống tăm tối xưa cũ của mình thôi.

"Anh muốn ăn khuya không?" - Thích Y Vân đứng trước Hàn Tam Thiên hỏi. Ở nhà cô thường ăn mặc rất tùy ý, nhưng bởi vẻ ngoài xinh đẹp cùng vóc dáng nên dù là mặc cái gì, trông cô vẫn rất thu hút.

"Còn có bữa khuya tốt vậy sao?" - Hàn Tam Thiên cười hỏi.

"Còn có cả phục vụ riêng nữa, anh muốn không?" - Thích Y Vân chớp mắt nói.

Hàn Tam Thiên nhíu mày. Hôm nay có vẻ tâm trạng Thích Y Vân rất tốt, rất vui vẻ, còn đùa với anh nữa.

"Em trúng số hay là có bánh đậu xanh rơi từ trên trời xuống vậy?" - Hàn Tam Thiên tò mò hỏi.

"Không phải, nhưng đúng là có chuyện vui." - Thích Y Vân đã biết chuyện Hàn Tam thăng tiến, lúc ở nhà đã vui vẻ cả ngày rồi. Đối với cô mà nói, Hàn Tam Thiên càng đi lên, cô càng vui.

"Nếu có chuyện vui thì có thể kể với anh một chút không? Cho anh vui với." - Hàn Tam Thiên cười.

Thích Y Vân đi vào bếp, cô không định nói cho anh biết lí do mình vui.

"Em tự làm pizza trái cây này, anh thủ đi." - Thích Y Vân nói.

Tài nấu nướng kì khôi của cô Hàn Tam Thiên đã lĩnh hội được đủ cả rồi. Đúng trên nhiều phương diện mà nói, Thích Y Vân đích thị là hình mẫu người vợ đảm đang tốt nhất: Gia cảnh giàu có nhưng không hề kiêu căng, không có tính tiểu thư, lại thành thạo nữ công gia chánh. Những đức tính này thì tìm được ở đâu trên người những cô nàng thiên chi kiều

nữ lắm tiền nhiều của khác chứ?

Chỉ tiếc rằng cô xuất hiện trong đời Hàn Tam thiền muộn màng quá, chậm mất vài năm rồi.

"Ngon, ngon lắm." - Hàn Tam Thiên ăn một miếng, hài lòng khen ngợi.

Thích Y Vân càng thêm vui vẻ, lúm đồng tiền lộ ra theo nụ cười ngọt ngào. Chợt một trận gõ cửa dồn dập vang lên, xen ngang bầu không khí tốt đẹp của họ. Hàn Tam Thiên lờ mờ đoán được là ai, Thích Y Vân cũng nghi ngờ, ai mà lại gõ của nhà họ cơ chứ?

"Anh biết ai à?" . Thích Y Vân nhìn dáng vẻ thất thần của Hàn Tam Thiên, nghi ngờ hỏi.

"Chắc là cô hàng xóm, vừa nãy có nhờ anh giúp một chuyện nhưng bị anh từ chối, chắc là giận rồi." - Hàn Tam Thiên thản nhiên đáp. Anh vốn định mặc kệ Mễ Phỉ Nhi, không ngờ Thích Y Vân lại đứng lên.

"Em định làm gì thế?" - Hàn Tam Thiên hỏi.

18:48

"Bảo cô ta cút đi." - Thích Y Vân nói, trong tông giọng dường như hàm chứa cả sát khí.

Chẳng mấy khi có thể hòa hợp với Hàn Tam Thiên như vậy mà lại bị phá bĩnh, làm sao Thích Y Vân không tức giận cho được? Cô bước ra mở cửa, ngay lập tức nghe một tràng chửi rủa: "Anh Hàn đâu? Gọi anh ta ra đây. Anh dựa vào cái gì mà coi thường tối, tên phế vật như anh có tư cách sao?"

Thích Y Vân không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong mắt cô, bất cứ ai dám sỉ

nhục Hàn Tam Thiên thì đều là kẻ thù.

Chát!

Thích Y Vân vung tay tát Mễ Phỉ Nhi.

Mễ Phỉ Nhi không phục khi bị Hàn Tam Thiên lạnh nhạt, không phục bản thân quyến rũ Hàn Tam Thiên lại bị thờ ơ, cho nên mới đến tìm Hàn Tam Thiên để lý luận, nhưng mà cô ta tuyệt đối không ngờ được, trận nháo này lại đụng phải Thích Y Vân đang ở thế mạnh hơn.

Trong cuộc đời của Thích Y Vân, phần lớn thời gian đều thể hiện là mình yếu thế, ít

nhất là cô khiến cho người ngoài cảm giác

như vậy, nhưng tính cách của cô cũng có một mặt cường thế, dù sao cũng sinh ra là thiên kim của hào môn, sao lại không có tính cách này được?

Cô không nổi giận, chỉ bởi vì ranh giới cuối cùng của cô không bị chạm tới mà thôi.

Mà bây giờ, ranh giới cuối cùng với Thích Y Vân mà nói chính là Hàn Tam Thiên, Mễ Phỉ Nhi dám quấy rầy cô và Hàn Tam Thiên ở chung, chỉ điều này cũng đủ để “Ôn ào cái gì?” Khí thế của Thích Y Vân mạnh mẽ, hỏi Mễ Phỉ Nhi.

Mễ Phỉ Nhi che mặt, có hơi bị dọa, bởi vì trong ánh mắt của Thích Y Vân, cô ta cảm nhận khí thế đặc trưng của những kẻ phú quý kia, loại cao cao tại thượng đó đủ khiến Mễ Phỉ Nhi sợ hãi.

Cô ta có thể ở trước mặt người có cùng đẳng cấp tỏ ra mình ưu việt, nhưng khi cô ta ở chung với người có tiền, Mễ Phỉ Nhi sẽ không tự chủ được mà tự ti với chính

mình, đó cũng là nguyên nhân khiến cô ta có lòng ham muốn cực lớn với công danh lợi lộc, cô ta không muốn thể hiện sự tự ti của mình ở trước mặt bất kỳ người nào, cho nên cô ta sẽ nghĩ hết mọi cách để biến mình trở thành kẻ có tiền, chỉ tiếc nhiều năm như vậy, người theo đuổi mặc dù không ít, nhưng tất cả đều là nhân vật không trên không dưới, cũng không có con em hào môn chân chính nào theo

“Lão Hàn đâu, tôi không tìm cô mà tìm anh ta.” Mễ Phỉ Nhi yếu ớt hỏi.

“Cô làm ầm khi chúng tôi đang nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì khác thì cút đi, về sau còn dám đến gõ cửa, gõ một lần tôi dạy dỗ cô một lần.” Thích Y Vân vừa cười vừa nói.

Vốn dĩ Mễ Phỉ Nhi đến hỏi tội Hàn Tam Thiên, bởi vì cô ta không tiếp nhận được việc Hàn Tam Thiên không thèm để ý mình, thế nhưng hiện tại sự cường thế của Thích Y Vân làm cô ta ngay cả một câu phản bác đều nói không nên lời.

“Xin lỗi.” Mễ Phỉ Nhi nói xong quay người về nhà, mặc dù không có cam lòng, nhưng không dám giận dữ.

“Đây mới là vẻ mặt chân thực của đại tiểu thư cô đi, cô giả vờ ôn hòa cũng rất giống.” Sau khi Thích Y Vân đóng cửa trở lại phòng khách, Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

“Sự ôn hòa của tôi là thật, nhưng chỉ đối với anh.” Thích Y Vân nhàn nhạt.

“Khụ khụ.” Hàn Tam Thiên xấu hổ, hốihận mình đã nhắc đến chủ đề đáng chết này, đứng dậy tỏ vẻ mệt mỏi: “Tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây, cô cũng đi nghỉ sớm một chút đi.”

Hàn Tam Thiên nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu vội vàng trốn mất.

Thích Y Vân hận không thể tát Mễ Phỉ Nhi thêm một tát, nếu không phải bởi vì cô ta quấy rầy, ít nhất cô còn có thể trò chuyện với Hàn Tam Thiên cả ngày.

Ngoài ra, sau khi Mễ Phỉ Nhi về nhà, nhìn dấu vết đỏ hằn trên mặt, đồng thời cùng hận đến nghiến răng.

Mặc dù vừa rồi cô ta bị khí thế của Thích Y Vân trấn áp, thế nhưng hận thù trong lòng thúc giục cô ta phải trả thù, chỉ là con đàn bà bị một tên phế vật lừa gạt tới tay lại dám đánh cô ta!

Lấy điện thoại ra, Mễ Phỉ Nhi nhấn số của một người.

Người này ở khu vực xám của thành phố Thiên Vân có địa vị nhất định, thích Mễ Phỉ Nhi đã rất lâu, cũng đã theo đuổi liên tục, nhưng bởi vì thân phận của anh ta, Mễ Phỉ Phi vẫn luôn cực kỳ bài xích, cô ta mong muốn được gả vào hào môn chứ không phải gả cho một con chuột chạy qua đường không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Có điều có thể lợi dụng được anh ta, Mễ Phỉ Nhi ngay lập tức nhớ tới.

“Trình Bằng, anh ở đâu?”

“Phỉ Nhỉ, vậy mà em lại gọi điện thoại cho anh, em đồng ý cho anh cơ hội rồi?” Trình Bằng hưng phấn.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.