Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2053 chữ

Quần chúng trên khán đài càng ngày càng nhiệt tình sôi nổi xem so đấu của Đơn Kình. Tuy rằng bọn họ không biết tên Hàn Tam Thiên, nhưng trong miệng mỗi người đều hò hét hai chữ “ lấy quyền vương”, tựa như đã bổ nhiệm Hàn Tam Thiên làm quyền vương mới của Tràng quyền bí mật này.

Đây là thế giới thực lực vi tôn, đối với hắc quyền bí mật này, người thắng làm vua, bọn họ sẽ không chỉ sùng bái danh hiệu của một người, chỉ cần có người càng mạnh hơn nữa xuất hiện, bọn họ sẽ không chút do dự vứt bỏ người cũ.

Đây không phải là biểu hiện của gió chiều nào theo chiều nấy, chỉ đơn giản là chấp nhận người mạnh và theo đuổi.

Trong khán đài bí mật, toàn thân Chu Dương Phúc run lên, trong mắt anh, đời này của Đạo Thập Nhị rất khó có thể trở

mình trong thế giới hắc quyền bí mật này, và anh có một người mạnh như Đơn Kình, hiển nhiên có thể an ổn ngồi vị trí tên “ ông chủ đệ nhất Quyền Trân.”

Thế nhưng Chu Dương Phúc không thể ngờ được, vinh dự đó còn chưa được hưởng thụ mấy ngày, Đơn Kinh vậy mà đã bị người ta đánh một quyền KO, hơn nữa còn là một thằng nhóc nhìn qua vô cùng tầm thường.

Tuyên chiến toàn bộ Quyền tràng Thanh Long, nếu không có người ứng chiến, thì thanh danh của Tràng quyền Thanh Long sẽ bị phá hủy trong nháy mắt.

Nhưng mà ngay cả Đơn Kình cũng không phải là đối thủ của cậu ta, Chu Dương Phúc biết rõ, phải những người khác ra, cũng không đáng vì như vậy chỉ giúp thằng nhóc này tăng thêm vinh dự mà thôi.

“Thằng nhóc này đến tột cùng là ai, sao Đao Thập Nhị có thể tìm được một cao thủ như vậy chứ!” Chu Dương Phúc không biết làm thế nào cực kỳ phẫn nộ nói, Hàn Tam Thiên từ đầu xuất hiện đã hoàn toàn phá vỡ sự khống chế hắc quyền bí mật ở thành phố Thiên Vân của anh. Đây là điều Chu Dương Phúc không muốn chấp nhận, nhưng lại không thể ngăn cản tình huống.

“Ông chủ, có cần đi điều tra lại lịch của anh ta không?” Một thủ hạ hỏi Chu Dương Phúc.

Mắt Chu Dương Phúc sáng như đuốc nhìn Hàn Tam Thiên trên lôi đài, đối với lai lịch của anh ta, Chu Dương Phúc rất tò mò, thế nhưng điều tra loại người mạnh mẽ này, một khi bị anh ta phát hiện có thể sẽ dẫn đến hậu quả không thể tưởng

tượng ra.

“Không vội, để cho tôi nghĩ cách.” Chu Dương Phúc không ai bì nổi vậy mà thỏa hiệp, bởi vì anh không dám chọc tức Hàn

Tam Thiên.

“Làm sao bây giờ, có cần phải quyền thủ lên sân khấu không?” Thủ hạ tiếp tục hỏi.

Nghe được câu này Chu Dương Phúc giận không nén được, không chỗ trút giận, chỉ có thể trút giận lên thân thủ hạ, sau một hồi quyền đám cước đá, Chu Dương Phúc quát khàn cả giọng: “Con mẹ nó mày có bị ngu không, Đơn Kình cũng không phải là đối thủ, tiếp tục phái người lên để đi chịu chết hả?”

Trên lôi đài, Hàn Tam Thiên rề rà chờ mãi không thấy phản hồi, anh mỉm cười. Đi xuống lôi đài.

Tất cả những gì Chu Dương Phúc có đều dựa vào mình Đơn Kình, hôm nay Đơn Kình bị anh một quyền KO, anh ta không phái người ứng chiến cũng là việc trong dự liệu.

Ánh mắt Tràng quyền tập trung trên người Hàn Tam Thiên, mọi người thấy anh xuống lôi đài, đều có chút thất vọng, bắt đầu mắng chửi Tràng quyền Thanh Long.

“Cái gì mà Tràng quyền Thanh Long chứ, vậy mà tránh chiến trên sân nhà, thật sự là quá mất mặt mà.”

“Mẹ kiếp, sau này ông đây không bao giờ tới Quyền tràng Thanh Long xem quyền nữa, một đám phế vật cũng muốn tạo tiêu tiền, con mẹ nó thật không đáng.”

“Mới vừa rồi Chu Dương Phúc còn rất kiêu ngạo, không ngờ nhanh như thế đã biến thành đồ hèn nhát rồi, một câu cũng không dám nói. Xem ra cái nơi này, sau này không đến nữa thì tốt hơn đấy.”

Trong lúc người xem bạo phát cực kỳ nhiều sự bất mãn, sôi nổi biểu đạt ý nguyện bản thân tuyệt đối không tới Tràng quyền Thanh Long xem quyền nữa.

Sau khi hai người Đao Thập Nhị và Chu Bạch đi đến bên người Hàn Tam Thiên, Đạo Thập Nhị hỏi: “Anh Tam Thiên, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Ngày mai khai trương Tràng quyền, anh không định về sớm để chuẩn bị một chút hả?” Hàn Tam Thiên cười nói.

Đao Thập Nhị sững sờ, Tràng quyền Thanh Long đang gặp loại tình huống này, Tràng quyền của anh thật sự có thể nắm lấy cơ hội này và khai trương một lần nữa. Chỉ là chuyện vui mừng tới quá bất ngờ, Đạo Thập Nhị có chút không dám tin.

Sau khi ra khỏi Tràng quyền Thanh Long, Chu Bạch hỏi: “Anh Tam Thiên, anh rảnh không?”

“Có chuyện gì?” Hàn Tam Thiên khó hiểu nhìn Chu Bạch.

Chu Bạch lúng túng nhìn thoáng qua Đao Thập Nhị, tuy Đạo Thập Nhị đã nói cho anh hiểu rất rõ, nhưng anh vẫn muốn lắm

miệng hỏi thêm một câu, lỡ như Hàn Tam Thiên đáp ứng thì sao?

“Anh Tam Thiên, nếu anh có thời gian rảnh thì nhận em làm học trò đi.” Chu Bạch nói.

Hàn Tam Thiên đành chịu lắc đầu, nói:

“Cái này, cậu nên hỏi Đao Thập Nhị đi, tôi nào có tư cách làm thầy của cậu."

“Có, đương nhiên là có, anh Tam Thiên, anh chỉ một quyền đã KO người mạnh như Đơn Kinh mà. Sao không đủ tư cách làm thầy của em được.” Chu Bạch nói.

Trong lòng Hàn Tam Thiên đau khổ, chỉ có chính anh mới hiểu được.

Thực lực của anh không có tăng lên bao nhiêu, loại sức mạnh không rõ lai lịch này, nói không chừng lúc nào đó sẽ biến mất. Anh cũng không thật sự thừa nhận rằng anh có sức mạnh này đó. Chỉ là những lời này, Hàn Tam Thiên không thể nào nói với hai người Đao Thập Nhị và Chu Bạch được.

“Về sớm chút đi, tôi cũng trở về nghỉ ngơi đây.” Hàn Tam Thiên nói xong, một mình nện bước bước đi.

Chu Bạch thở dài, cho dù đã sớm đoán được gặp kết quả như này, trong lòng ít nhiều vẫn có chút thất vọng.

“Anh, anh Tam Thiên thật sự là càng ngày càng khiến người ta nhìn không thấu, hiện tại em đã dần dần hiểu được vì sao anh lại muốn đi theo anh ấy rồi.” Chu Bạch nói.

“Trên người anh ấy có một sự mị lực đặc biệt, sau em sẽ từ từ thấy. Anh không đảm bảo anh ấy có thể cho em một tương lai rực rỡ, nhưng mà anh dám khẳng định, em tuyệt đối sẽ không hối hận khi theo anh ấy.” Giọng điệu Đao Thập Nhị kiên định nói.

Hàn Tam Thiên về đến nhà, Thích Y Vân mặc áo ngủ tơ lụa đang ngồi trong phòng khách xem phim khiến cho anh thật bất ngờ. Bởi vì trước lúc anh rời đi, rõ ràng đã đợi đến lúc Thích Y Vân về phòng ngủ rồi.

“Không phải cô đã ngủ rồi sao?” Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi Thích Y Vân.

Đúng là Thích Y Vân đã ngủ, nhưng nghe được tiếng Hàn Tam Thiên đóng cửa rời đi, ở trên giường trằn trọc thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát ra ngoài phòng khách chờ Hàn Tam Thiên.

“Tôi sợ anh bị người ta đánh, cần tôi cứu anh về.” Thích Y Vân nói.

“Trong mắt cô, tôi yếu tới vậy sao? Đêm nay tôi vậy mà đấm một quyền KO cao thủ hắc quyền đấy.” Hàn Tam Thiên vừa cười vừa nói.

Thích Y Vân méo miệng, một bộ dạng không tin, nói: “Chỉ có anh, còn cao thủ hắc quyền đâu rồi. Tôi xem nào, anh chỉ giải quyết nhân vật tôm luộc gì đó đã đắc ý vênh váo rồi à.”

Hàn Tam Thiên nhún vai, nói: “Cô có nghe qua cái tên Đơn Kình chưa. Thì sẽ biết anh ta có phải là nhân vật tôm luộc hay không, chỉ tiếc cô không biết hắc quyền bí mật, tôi không muốn giải thích với cô, quay về phòng ngủ thôi.” Sau khi nói xong, Hàn Tam Thiên đi thẳng về phòng, cũng không nhìn vẻ mặt biểu lộ sự khiếp sợ của Thích Y Vân đang ngồi trên ghế salon.

Mặc dù Thích Y Vân không hiểu biết lắm về thế giới hắc quyền bí mật này, nhưng mà cái tên Đơn Kinh thì cô có nghe thấy đó.

Từ sau khi Tràng quyền Thanh Long lớn mạnh, Thích Y Vân chợt nghe Đông Hạo đề cập tới. Nếu như nhắc tới Tràng quyền Thanh Long, vậy vị này là người mạnh trấn trận, cô đương nhiên cũng biết.

Theo như lời của Đông Hạo, thực lực Đơn Kình cực kỳ mạnh, ngay cả anh ấy giao thủ với Đơn Kình cũng không dám xem thường, sao Hàn Tam Thiên có thể một quyền đánh KO Đơn Kình được chứ.

“Không ngờ anh ta càng ngày càng khoác lác rồi, thế nhưng lại khoác lác trước mặt tôi là có ý gì đây.” Thích Y Vân méo miệng, cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

Hàn Tam Thiên nằm hình chữ đại, giang tay giang chân nằm ở trên giường, cũng không nhắm mắt ngủ, mà đang lo lắng không hiểu một cỗ sức mạnh này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Qua mấy lần nghiệm chứng, hiện tại anh có thể xác định bản thân thật sự có sức mạnh kinh người, điểm này không cần phải có bất cứ nghi ngờ nào nữa, nhưng mà sức mạnh này từ đầu đến, Hàn Tam Thiên cũng không biết nữa.

Chẳng lẽ trên đầu ba thước có thần linh, vị Chiến Thần nào đó bạn cho anh sức mạnh sao?

Cái ý nghĩ này khiến cho Hàn Tam Thiên cười lại bắt đầu hoang tưởng không kiềm chế rồi, thật quá ngu ngốc, không nói đến anh là người không tin quỷ thần, cho dù là có thần linh thật cũng không thể không có lý do gì lại cho anh sức mạnh được.

“Xem ra, chỉ có thể tìm ông nội Viêm rồi." Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, không tháo gỡ được nghi hoặc, chỉ có thể tìm Viêm Quân giúp anh giải thích nghi hoặc.

Đêm đó, Hàn Tam Thiên cũng không bị đau đầu mà thức giấc lúc nửa đêm

nhưng mà sáng hôm sau tỉnh lại, đầu anh đau như muốn nứt ra, còn khiến cho anh chui rúc ở trên giường không ngừng run rẩy. Toàn bộ quá trình đau đầu, kéo dài nửa tiếng, khiến cho Hàn Tam Thiên có cảm giác giống như đã trải qua sinh tử.

Đau đầu từ từ biến mất, Hàn Tam Thiên đã đổ mồ hôi ướt người, cả người vô cùng mệt.

“Anh muốn ăn sáng chưa?” Ngoài cửa truyền đến giọng Thích Y Vân.

Hàn Tam Thiên yếu ớt nói: “Cô ăn trước đi, tôi ngủ tiếp một lát.”

Thích Y Vân có cảm giác kỳ lạ, dạo này Hàn Tam Thiên xuống giường càng ngày

càng lâu, có chút không giống quy luật sinh hoạt trước kia của anh ấy. Chẳng qua Thích Y Vân cũng có thể hiểu được, dù sao bây giờ Hàn Tam Thiên phải đối mặt với quá nhiều chuyện phiền toái, đêm không thể ngủ ngon nên buổi sáng dậy trễ cũng là bình thường.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.