Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1900 chữ

Mày muốn chết thế nào?

Năm chữ thật đơn giản, bầu không khí tại hiện trường lại được đưa lên đến điểm cao nhất.

Mỗi khán giả đều giống như phát điên.

Nhưng khi Thiện Kình giơ tay lên, trong sàn đấm bốc lập tức lại trở nên lặng ngắt như tờ, đủ để thấy lực khống chế của Thiện Kình mạnh bao nhiêu.

"Xem ra không ai coi trọng mày. Mày xuất chiến thay Thập Nhị, đã nghĩ kỹ hậu quả chưa?" Dứt lời, Thiện Kinh ngẩng đầu, nhìn về phía Đao Thập Nhị trên khán đàn, tiếp tục nói: "Dù gì máy cũng mang danh quyền vương KOF, thế mà làm rùa đen rúc đầu, sợ chết như vậy hả?"

"Tôi ra mặt đã đủ rồi." Hàn Tam Thiên nói.

Thiện Kình cất tiếng cười to, người xem trên khán đài cũng cười trào phúng theo, như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm.

"Giọng điệu của thằng nhãi này đúng là ngông cuồng, chẳng đặt Thiện Kình vào mắt chút nào."

"Dám nói chuyện với Thiên Kình như vậy, chắc chắn Thiện Kình sẽ không tha cho nó, thằng này chết chắc rồi."

"Thật không biết nó sẽ chết trong tay Thiện Kinh thế nào, dựa vào thủ đoạn của Thiện Kình, chắc sẽ hành hạ nó tới chết."

Sau khi Thiện Kình cười đủ, nói với Hàn Tam Thiên: "Dựa vào loại rác rưởi như mày, tạo cho mày đánh mười quyền thì sao, mày cũng không thắng được tao."

Hàn Tam Thiên nhếch miệng nở nụ cườI nhạt. Giao thủ với tên này, anh chưa chắc có thể thật sự công kích được. Nhưng anh hoàn toàn không ngờ rằng, Thiện Kình lại chủ động đưa ra yêu cầu như vậy, không phải là cho anh không gian để triển khai đầy đủ sao?

Chỉ cần phát huy được sức mạnh như ở võ quán Taekwondo, tên này cả cơ hội phản kháng cũng không có.

"Tôi không cần anh nhường tôi mười quyền, một quyền là đủ rồi." Hàn Tam Thiên nói.

Thiện Kình giơ tay phải ra, ngoắc ngón trở với Hàn Tam Thiên, nói: "Được, tạo cho mày đánh một quyền trước. Đến đây đi, để tạo xem thử loại gà bệnh như mày có sức mạnh tới đâu."

"Đây là mày tự chuốc lấy, đừng hối hận." Hàn Tam Thiên cười nói.

"Hối hận?" Thiện Kình khinh bỉ nói: "Đối phó với đồ vô dụng như mày, sao tao lại hối hận chứ?"

Hai chân Hàn Tam Thiên chùng xuống, lại bày ra một tư thế đứng trung bình tấn.

Mấy khán giả khác thấy cảnh tượng này, nhao nhao phì cười.

"Thằng này đúng là đồ ngu, cái gì cũng không hiểu, còn dám một chọi một với Thiện Kình."

"Haiz, lại là một trận nghiền ép đơn phương, thật sự không thú vị."

"Xem thử thằng ngu này bị Thiện Kinh đánh chết thế nào cũng rất vui, xem như thêm món cho đêm nay."

Sau khi Đao Thập Nhị nghe thấy mấy câu này, sắc mặt trắng bệch. Dựa vào sức mạnh của Hàn Tam Thiên, một quyền nhất định không đủ khiến Thiện Kình lay động. Mà sau một quyền, anh sẽ chịu sự công kích như vũ bão của Thiện Kình. Khi đó kết quả của anh, trừ chết ra, Đạo Thập Nhị không nghĩ được bất kỳ khả năng

nào.

Lúc này, Hàn Tam Thiên đã tụ lực xong, hai chân chợt nhấn mạnh xuống, va chạm với sàn đấu phát ra một tiếng vang thật lớn.

Điều này khiến khán giả trên khán đài hơi kinh ngạc. Bởi vì trong mắt bọn họ, Hàn Tam Thiên chỉ là một con gà bệnh mà thôi, không có ai ngờ rằng anh còn có thể có sức mạnh như vậy.

Mặc dù Thiện Kình hơi giật mình, nhưng sức mạnh như thế vẫn chưa đủ khiến gã thận trọng đối mặt.

Nếu trước mặt nhiều người như vậy nói nhường anh một quyền, gã tuyệt đối sẽ không mất mặt đổi ý.

"Sức lực thế này đánh mấy kẻ bình thường cũng không tệ lắm, nhưng muốn làm tao bị thượng, đúng là mơ tưởng." Thiện Kình lựa chọn nhắm mắt lại vào lúc này, thể hiện phong thái cao thủ.

Người xem chứng kiến cảnh tượng này không khỏi phục Thiện Kình, đối chiến với người khác mà gã lại nhắm mắt, đây là khinh thường tới mức nào.

“Thằng nhãi này, vậy mà lại coi thường anh Tam Thiên như vậy." Sau khi Chu Bạch nhìn thấy, nghiến răng nghiến lợi nói, sự ngông cuồng của Thiện Kình khiến anh hận không thể tự mình lên sàn đọ sức một phen. Chỉ tiếc anh cũng biết bản thân không phải đối thủ của Thiện Kinh.

Đạo Thập Nhị thở dài, nói: "Dựa vào thực lực của anh ta, quả thực không cần đặt anh Tam Thiên vào mắt, hai người hoàn toàn là hai cấp bậc khác biệt."

Thế công của Hàn Tam Thiên vô cùng mãnh liệt, nhưng do bị Thiện Kình khinh thường, cho dù là người xem cũng không đặt Hàn Tam Thiên vào mắt.

Lúc này, Hàn Tam Thiên đã tới gần Thiện Kình, đối với việc gã nhắm mắt, Hàn Tam Thiên chỉ lẳng lặng mắng một câu "Ngu xuẩn".

Lúc nắm đấm của Hàn Tam Thiên tiếp xúc với Thiện Kình, Thiện Kình chợt mở to hai mắt, trước mắt xuất hiện gương mặt tràn ngập nụ cười của Hàn Tam Thiên.

Lập tức, nét mặt Thiện Kình trở nên vặn vẹo, hơn nữa là vì đau đớn mới sinh ra vặn vẹo.

Một giây sau, Thiện Kinh cảm giác cơ thể mình mất khống chế bay lên trời, hai chân cách mặt đất, giống như con diều bị đứt dây, bay ra phía sau.

Bay ra khỏi sàn đấu, đập vào khán đài, mấy người bị Thiện Kình và trúng kêu rên ồn ào.

Một loạt chuyện này xảy ra trong chớp mắt, rất nhiều người vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Chỉ thấy Thiện Kình bị đánh bay ra ngoài trên khán đài loạng chà loạng choạng đứng dậy, sau đó máu tươi trong miệng tuôn ra như suối, không còn sức lực ngã xuống đất.

Khán đài xung quanh hoàn toàn yên tỉnh, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển.

Trong khán đài riêng tư, Chu Dương Phúc lấy lại tinh thần bật dậy khỏi ghế sofa, bước tới trước kính một chiều, không thể tin nổi nhìn Hàn Tam Thiên trên sàn đấu. Tên này...

Vậy mà một quyền KO Thiện Kình, sao có thể, sao có thể?

Dựa vào thực lực của Thiện Kình, sao lại bị anh KO?

Anh chỉ là một con gà mệnh yếu ớt thôi

mà.

Trong lúc bối rối, Chu Dương Phúc liên tục gãi cái đầu trọc của mình.

Cả sàn đấm bốc Thanh Long đều nhờ Thiện Kình chèo chống, bây giờ, rõ ràng Thiện Kình đã bị thương nặng. Nếu không có Thiện Kình, thanh danh của sàn đấm bốc Thanh Long sẽ bị phá hỏng hơn nữa!

Sàn đấm bốc sau khi yên tĩnh đột nhiên bộc phát một trận ồ dài. Ai ai cũng không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên trên đài, thậm chí hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, sao lại nhìn thấy Thiện Kinh bay ra khỏi sàn đấu chứ?

Người chết, không phải là anh sao?

"Tôi nhìn thấy gì vậy? Không ngờ anh ta lại một quyền KO Thiện Kinh."

"Trời ạ, không phải hoa mắt chứ, sao tên này có thể một quyền giết chết Thiện Kinh?"

"Mẹ nó Thiện Kinh đã hộc máu đến sắp mất mạng rồi. Có gì mà không thể? Không ngờ rằng, tên nhãi này lại còn là một cao thủ."

"Đúng là không nhìn ra, anh ta lại lợi hại như vậy."

Những người vừa cười nhạo Hàn Tam Thiên, giờ phút này toàn bộ đã biến thành không tin nổi cảm thán. Hình tượng mạnh mẽ của Thiện Kình vào khoảnh khắc này lập tức sụp đổ, không ai dám dùng ánh

mắt khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên nữa.

Chu Bạch hung hăng tát mình hai bạt tai, nói với Đạo Thập Nhị: "Anh, nói cho em biết, không phải em đang nằm mơ."

Ngực Đạo Thập Nhị phập phồng kịch liệt, Hàn Tam Thiên một quyền KO Thiện Kình mang đến cho anh ta chấn động thật sự quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức anh ta không thể nào tin được.

Nhưng sự thật đã xảy ra trước mắt, có gì đáng phải hoài nghi nữa chứ?

"Không phải nằm mơ, anh Tam Thiên thật sự mạnh hơn, hơn nữa mạnh đến đáng sợ." Đạo Thập Nhị không tự nhận ra, câu nói này của anh ta, ngay cả giọng nói cũng run.

Chu Bạch nuốt một ngụm nước bọt làm dịu cổ họng, đột nhiên siết chặt nắm đấm, mắt sáng như đuốc nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Anh Tam Thiên mạnh như vậy, em nhất định phải bái anh ấy làm thầy. một ngày anh ấy không nhận em, em sẽ quỳ trước mặt anh ấy không đứng dậy."

Đối với cố chấp không giải thích được của Chu Bạch, Đao Thập Nhị cười bất đắc dĩ, nói: "Chú tưởng anh Tam Thiên rảnh rỗi lắm hả, anh ấy nào có thời gian làm sư phụ của chú, chú nên bỏ suy nghĩ này đi, để cho anh Tam Thiên bớt lo."

Chu Bạch uể oải cúi đầu, Hàn Tam Thiên gặp phải bao nhiêu rắc rối, trong lòng anh biết, tất cả nhiệt tình lập tức bị một chậu nước lạnh của Đạo Thập Nhị dập tắt.

"Em thật đáng chết, trước kia vậy mà xem thường anh Tam Thiên, may mà anh kịp thời dạy dỗ em, nếu không em đã đắc tội với kẻ mạnh như vậy rồi." Chu Bạch vẻ mặt tự trách nói. Trong thế giới của anh, lấy võ vị tôn, chỉ có kẻ mạnh mới có thể được anh tôn kính, mà bây giờ, hiển nhiên Hàn Tam Thiên đã có tư cách như vậy.

Đạo Thập Nhị bất giác ưỡn thẳng sống lưng, nói: "Anh Tam Thiên sẽ so đo với loại tiểu nhân vật như chú hả, chú đừng tự mình đa tình."

Chu Bạch cười lúng túng, gãi đầu nói:

"An, anh quá tổn thương người khác rồi, tuy rằng em không mạnh như anh Tam Thiên, nhưng em cũng không yếu mà."

"Thật hả? Có cần anh Tam Thiên thưởng cho chú một quyền không?"

Những lời này khiến mí mắt Chu Bạch giật giật, vội vàng nói: "Không cần không cần. Anh, anh đừng trêu em nữa, ngay cả Thiện Kinh cũng bị một quyền KO. Anh Tam Thiên cho em một quyền, không phải là muốn cái mạng nhỏ của em ư?"

Lúc này, Hàn Tam Thiên đứng trên sàn đấu, đột nhiên quay người nhìn về phía

khán đài riêng tư, anh biết, người vừa lên tiếng đang ở đó.

"Còn muốn tiếp tục không?" Hàn Tam Thiên thản nhiên hỏi, đây là tư thải dùng sức mạnh một người, tuyên chiến toàn bộ sàn đấm bốc Thanh Long!

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.