Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1681 chữ

Sau khi Hàn Yên rời khỏi quán cà phê, Hàn Tam Thiên còn ngồi thêm một lúc nữa. Trong lòng người phụ nữ này nhất định đã hạ quyết tâm rồi, nhưng chuyện này đối với Hàn Tam Thiên mà nói, có lợi cũng có hại.

Hàn Yên dám ra tay với Hàn Lập, cho thấy rõ cô ta là một người phụ nữ tàn nhẫn đến cùng cực, mà người như vậy, sau này Hàn Tam Thiên chắc chắn không thể khống chế được. Muốn đào tạo Hàn Yên như một con rối, rõ ràng là chuyện không thể nào. Đến khi Hàn Yên thật sựlên chức, trong tay nắm quyền lớn, thì chắc chắn Hàn Tam Thiên sẽ phải đối mặt với một đối thủ vô cùng nguy hiểm. Cô ta khống chế được nhà họ Hàn ở Mỹ, đả kích có thể mang tới cho Hàn Tam Thiên cũng là trí mạng y như thế.

Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, giải quyết được vấn đề Hàn Lập gây ra rồi, nhưng lại chưa diệt trừ tận gốc được phiền phức thật sự. Bởi vì sau khi người phụ nữ điên cuồng này nắm giữ được lực lượng của nhà họ Hàn thì cũng đáng để cho Hàn Tam Thiên kiêng dè như đối với Hàn Lập.

"Có lẽ, cô ta sẽ còn đáng sợ hơn Hàn Lập." Hàn Tam Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ lẩm bẩm.

Vừa đứng lên, tên tóc vàng ban nãy đã khí thế hùng hổ mà dẫn theo người tới đây.

"Anh La, chính là nó." Tóc vàng chỉ vào Hàn Tam Thiên, giận dữ không thể áp chế, nói.

Hàn Tam Thiên cười nhạt. Tên này đúng là không biết sống chết, trước đó còn nói không dám bảo thù, không ngờ nhanh như vậy đã dẫn người tới rồi.

"Thằng nhãi, ngay cả người của tao mà cũng dám đụng vào. Mẹ nó mày không muốn sống nữa đúng không?" Anh La mặc áo ba lỗ màu trắng, mỗi tấc da thịt nửa người trên đều bị hình xăm che kín, nhìn có vẻ rất có sức uy hiếp. Hơn nữa đầu rất to, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên luyện tập, đem so với tóc vàng và đảm đồng bọn khia nãy, thực lực chênh nhau không chỉ có một hai phần.

"Anh là ai?" Hàn Tam Thiên thản nhiên hỏi.

Anh La nhếch khóe miệng lên, lộ ra vẻ khinh thường sâu sắc, nói: "Chỉ dựa vào mày cũng có tư cách hỏi tao là ai sao? Ngược lại là mày đó, đúng là không có mắt, dám chọc vào anh em của tao. Hôm nay không đập gãy một chân của mày, danh hiệu lão La của tạo không phải sẽ bị người ta chê cười sao?"

Lão La?

Hàn Tam Thiên trước giờ chưa từng nghe qua hai chữ này. Có điều khi đã nói ra lời này, có thể thấy là ngạo mạn vô cùng. Lẽ nào vùng xám của thành phố Thiên Vân bây giờ đã hỗn loạn đến mức này rồi sao? Mấy người này đụng một cái là đòi đánh gãy chân người ta, không sợ gây ra phiền phúc lớn sẽ bị người bề trên chèn ép sao?

Nếu thật sự gây ra chuyện lớn, Mặc Dương thân là người đứng đầu vùng xám, chắc chắn sẽ bị xem như chim đầu đàn mà trừng phạt. Xem ra phải nhắc nhở Mặc Dương, bảo ông quản lý cho tốt vùng xám của thành phố Thiên Vân, tránh để những người này làm xấu đi môi trường của vùng xám.

"Ăn bột lòng trắng trứng có cơ bắp đầy người là có thể hù dọa người khác được sao?" Hàn Tam Thiên cười nhạo nói.

Vẻ mặt lão La cứng lại, lập tức trở nên phẫn nộ nóng nảy hơn nhiều. Gã ghét nhất là bị người khác nói cơ bắp của gã là do bột lòng trắng trứng đắp nên.

"Mẹ nó mày muốn chết à?" Lão La quát lớn một tiếng, hai chân đột nhiên phát lực, xông tới phía Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên thu lại vẻ mặt coi thường. Người này, cho dù là sức lực hay tốc độ đều không tầm thường, hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện quy củ, chứ không phải đơn thuần là đắp lên cơ bắp đầy người để đi dọa người khác.

Nắm đấm xé gió lao tới, Hàn Tam Thiên nghiêng người tránh thoát. Sau đó, lực công kích của lão La còn chưa tan, tình huống như vậy chính là thời cơ tuyệt hảo cho Hàn Tam Thiên. Nhưng điều anh không ngờ là, người này lại có thể nhanh chóng đổi chiêu, vừa tránh được nắm đấm, đòn đánh từ phần chân đã tới.

Thân thủ vô cùng chuyên nghiệp, tuyệt đối không phải là người dùng sức mạnh mà đánh nhau. Hàn Tam Thiên vươn hai tay, trực tiếp chống đỡ lại cú đá của lão La.

Sức lực vô cùng lớn, khiến cho hai tay Hàn Tam Thiên cũng hơi run lên, liên tiếp lùi lại mấy bước.

Lão La lạnh lùng cười, nói: "Ò, không ngờ cũng có bản lĩnh đấy. Chỉ tiếc là bản lĩnh này của mày, tạo không để vào mắt."

Vừa dứt lời, lão ta lại ra đòn, động tác vẫn mạnh như trước, khiến cho đám người tóc vàng nhìn mà mạch máu căng lên.

Nhân viên phục vụ ban nãy nhìn thấy cảnh Hàn Tam Thiên bị bao vây, không khỏi lo lắng cho anh.

Dù sao Hàn Tam Thiên là vì ra mặt thay cô nên mới gây ra phiền phức này, nếu thực sự bị người ta đánh gãy chân, trong lòng cô sao có thể yên được?

"Bà chủ, chúng ta có cần báo cảnh sát không?" Nhân viên bán hàng đi tới trước quầy bar, hỏi chủ quán cà phê.

Chủ quán cũng là nữ, là một người phụ nữ trung niên rất có hiểu biết, mặc một bộ đồ đen phối lưới, cảm giác cổ áo như ẩn như hiện khẳng định có thể khiến cho rất nhiều đàn ông phải điên cuồng.

Sau khi nghe được lời nhân viên phục vụ nói, chủ quán không hề do dự đã lắc đầu. Bà thân là chủ quán, thứ bà coi trọng không phải là sự an toàn của Hàn Tam Thiên, mà là quán cà phê có gặp phải phiền phức hay không.

Vừa rồi Hàn Tam Thiên giải quyết phiền toái thay cho nhân viên phục vụ, trong lòng bà đương nhiên là có cảm kích, nhưng nếu vì chuyện này mà chọc phải người khó dây vào, thì bà chắc chắn là không muốn.

Mở tiệm buôn bán, sợ nhất chính là gặp phải hạng người lưu manh, một khi xảy ra mâu thuẫn xung đột với bọn họ, việc làm ăn sau này cũng khỏi cần nữa. Mấy tên lưu manh chỉ cần ngồi trước cửa, có ai còn dám vào tiêu tiền nữa?

"Chuyện không liên quan đến chúng ta, đừng nhúng tay vào." Chủ quán nói.

Nhân viên phục vụ sốt ruột. Sao có thể không liên quan được? Chuyện này hoan toàn là do cô mà ra đó chứ.

"Nhưng là vì tôi nên anh ấy mới gặp phiền phúc mà." Nhân viên phục vụ nói.

"Đó cũng là do anh ta tự muốn chơi trội, cô cho là đám người này dễ chọc sao? Đắc tội bọn họ rồi, cả quán cà phê đều gặp họa đó." Chủ quán trách mắng.

Nhân viên bán hàng sốt ruột đến mức hốc mắt phiếm lệ, bởi vì lúc này Hàn Tam Thiên đã bị ép đến góc tường rồi.

Hàn Tam Thiên vốn nghĩ lão ta chỉ là một kẻ dựa vào cơ bắp để hù dọa người khác, nhưng càng đảnh lâu, anh càng kinh ngạc. Thân thủ của người này chênh lệch quá lớn so với trong tưởng tượng của anh, cảm giác như sắp bằng với thực lực của Đao Thập Nhị rồi.

Đương nhiên, Hàn Tam Thiên bị ép tới góc tường cũng không phải do thực lực anh yếu, mà là anh vẫn chưa ra tay, muốn thủ thăm dò khả năng của lão La trước.

Rất rõ ràng, sự nhường bước cũng không đủ để lão La phát huy khả năng đến cực

hạn.

"Anh lợi hại hơn tôi tưởng rất nhiều, có điều giờ tôi cũng thăm dò được kha khá rồi." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Lão La hoàn toàn không để Hàn Tam Thiên vào mắt, nghe vậy, vẻ mặt càng thêm khinh miệt, nói: "Thằng vô dụng, đừng có đấu võ mồm, lấy chút bản lĩnh ra đây tao xem nào."

"Được thôi." Hàn Tam Thiên cười, đột nhiên vung nắm đấm lên.

Cú đấm xé gió lao thẳng về phía ót của lão La, tiếng gió bên tai khiến lão La vô cùng kinh hãi.

Gã vẫn luôn chèn ép Hàn Tam Thiên, vốn

tưởng người này căn bản không có bản lĩnh gì, không ngờ anh đột nhiên phát lực lại có thể có sức mạnh kinh người như vậy!

"Đậu má!" Lão La theo bản năng mắng

một tiếng, nghiêng đầu qua, khó khăn mới tránh thoát được nắm đấm của Hàn Tam Thiên.

Rầm!

Khi nắm đấm đập vào vách tường, cả bức tường gần như đều lung lay, lúc va chạm còn phát ra âm thanh rất lớn.

Bọn người tóc vàng nhìn đến nỗi ngày ngắn

Nhân viên phục vụ trong quán cà phê cũng sợ đến mức trợn tròn hai mắt.

Lão La nhìn vách tường dần dần nứt ra, toát mồ hôi lạnh. Cú đấm này nếu đánh trúng đầu gã, một cú thôi cũng đủ lấy mạng gã rồi.

Cho nên khi gã bị một đấm làm cho sợ hãi đến biến sắc, trong lòng Hàn Tam Thiên cũng không bình tĩnh chút nào.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.