Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1637 chữ

Anh hiểu rất rõ sức mạnh của mình. Một đấm này tuy đã dùng một trăm phần trăm sức lực, nhưng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện làm nứt cả tường được. Nhưng hiện tại sự thật bày ra trước mặt, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng tưởng mình bị ảo giác.

Lão La nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Hàn Tam Thiên. Vết nứt trên tưởng vẫn còn đang tiếp tục lan ra, giống như một tấm mạng nhện, không ngừng phân ra bốn phương tám hướng.

Rõ ràng có thể nhìn thấy được, yết hầu lão La lên xuống không ngừng, liên tục nuốt nước miếng. Sau khi lau mồ hôi lạnh túa ra, lão La run rẩy nói với Hàn Tam Thiên: "Người anh em, anh là ai?"

Hàn Tam Thiên thu nắm tay lại, ngoài mặt ra vẻ điềm tĩnh, nói: "Anh không có tư cách hỏi tôi là ai."

Với dáng vẻ ngạo mạn vừa rồi của lão La, sau khi Hàn Tam Thiên nói ra câu này, gã nhất định sẽ hung tợn dạy dỗ anh một chặp. Nhưng hiện giờ gã lại không dám ra tay nữa.

Đánh lâu như vậy, Hàn Tam Thiên cứ lùi lại lùi làm cho gã tưởng làm là mình chiếm ưu thế. Nhưng sau một cú đấm này, lão La đã biết cái gã gọi là ưu thế đó chỉ là Hàn Tam Thiên chưa đánh trả mà thôi. Nếu thật sự đánh, nói không chừng hôm nay gã sẽ chết dưới tay Hàn Tam Thiên.

"Chuyện hôm nay coi như thôi đi vậy." Lão La nói.

Lời này khiến cho bọn người tóc vàng kinh ngạc không thôi. Chẳng ai có thể ngờ được lão ta lại thỏa hiệp một cách khó hiểu như thế. Nhưng bản thân lão ta lại rất rõ, nếu tiếp tục đánh, gã chắc chắn không được lợi gì, hơn nữa nói không chừng người phải vào bệnh viện sẽ là gã.

"Đây... đây thật sự là do người đánh sao?"

"Quá lợi hại rồi đó. Một đấm mà có thể khiến cho bức tường nứt ra nhiều khe như vậy."

"Người bạn này không phải là cao thủ võ lâm đấy chứ?"

Sau khi lão La dẫn người đi khỏi, Hàn Tam Thiên cũng rời khỏi quán cà phê. Mấy người nhân viên đứng trước bức tường bị Hàn Tam Thiên đánh nát, ai nấy đều lộ vẻ không dám tin

Chủ quán hít sâu một hơi. Trước đó bà đã suy nghĩ tới chuyện Hàn Tam Thiên bị đánh gãy chân, nhưng nhìn thấy bức tường này rồi bà mới biết mình đã xem thường Hàn Tam Thiên thế nào.

"Chủ quán, anh ấy còn là người không?" Nhân viên phục vụ trợn mắt há mồm hỏi chủ quán.

Chủ quán bất đắc dĩ cười, nói: "Có phải người không thì tôi không biết, có điều đúng là anh ta rất lợi hại. Hơn nữa ở thành phố Thiên Vân này, anh ta hẳn không phải là nhân vật tầm thường. Cô đúng là may mắn đó, gặp được nhân vật lớn như vậy giúp cô giải quyết phiền phúc."

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Hàn Tam Thiên có vẻ tâm sự ngổn ngang. Một đấm vừa rồi đã vượt qua giới hạn của anh rồi, bản thân anh cũng không biết rốt cuộc là làm sao mà đánh được như thế.

Trong đầu không hỏi hiện lên một nghi vấn, lẽ nào không phải vì sức mạnh của mình quá lớn, mà là quy trình xây dựng quán cà phê quá kém chất lượng, cho nên mới dẫn đến tình huống này?

Còn chưa ra khỏi phố Tử Đồng, Hàn Tam Thiên đã dừng bước trước một võ đường taekwondo

"Thưa anh, anh có hứng thú với taekwondo không? Gần đây chúng tôi đang tổ chức hoạt động, chỉ cần đăng ký đi học là có ưu đãi rồi. Anh có muốn tìm hiểu không?" Nhân viên trước cửa thấy Hàn Tam Thiên đứng lại liền ngay lập tức cầm tờ rơi đi tới bên cạnh Hàn Tam Thiên.

Muốn biết một đấm vừa rồi là do sức lực quá mạnh hay là do quy trình chế biến của quán cà phê kém, trước mắt chính là một cơ hội thí nghiệm rất tốt.

Trong võ đường taekwondo thường đều có bao cát, chỉ cần thử lại một lần là có thể biết rốt cuộc chuyện là thế nào.

"Các anh có bao cát không?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Đương nhiên là có. Đây là thiết bị cơ bản, chúng tôi chính là võ đường taekwondo vô cùng nổi tiếng của thành phố Thiên Vân, sao có thể không có được." Nhân viên nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu, đi vào trong võ đường.

Nơi này có nổi tiếng hay không thì Hàn Tam Thiên không biết, bình thường cũng không quan tâm đến phương diện này bao giờ, có điều học viên ở đây đúng là không ít, trai gái lớn nhỏ có đến mấy chục người. Hơn nữa sân tập cũng không nhỏ, đem so với võ quán của Thiên Vương Thịnh thì cũng không kém là bao.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, một người có dáng vẻ huấn luyện viên đi tới, hỏi: "Anh bạn, cậu tới đăng ký đi học sao? Huấn luyện viên chỗ chúng tôi là những người chuyên nghiệp nhất thành phố Thiên Vân, nếu cậu có gì thắc mắc, tôi có thể giải đáp cho cậu."

Hàn Tam Thiên hỏi: "Xin hỏi bao cát nặng nhất chỗ mấy người là nặng bao nhiêu?"

Huấn luyện viên nghi hoặc nhìn Hàn Tam Thiên, học viên đăng ký đi học nào có ai lại trực tiếp quan tâm đến vấn đề kỳ cục như việc bao cát nặng bao nhiêu?

"Anh bạn, nếu cậu là mới bắt đầu luyện tập thì khoảng 10kg là được rồi. Chỗ chúng tôi có bao cát với cấp bậc khác nhau, có thể căn cứ theo thực lực của

mình mà lựa chọn. Có điều bao cát không phải càng nặng càng tốt, vẫn phải lượng sức mình mới được." Huấn luyện viên nói.

"Tôi muốn thử loại nặng nhất." Hàn Tam Thiên nói.

Huấn luyện viên nhướng mày. Lẽ nào người này đến để đập phá sao? Nhìn thân thể anh, cũng không phải người có sức mạnh gì lớn mà.

"Anh bạn, tôi nói câu cậu không thích nghe vậy, lượng sức là được rồi, đừng để bản thân bị mất mặt." Huấn luyện viên nói.

Hàn Tam Thiên cười nói: "Yên tâm đi, tôi tùy tiện thử xem thôi."

"Được rồi, cậu đi theo tôi." Huấn luyện viên nói xong liền dẫn Hàn Tam Thiên tới khu bao cát.

Nơi này có không ít học viên đang luyện tập. Có bao dành cho trẻ nhỏ luyện, cũng có bao dành cho người trưởng thành, trọng lượng lớn nhỏ đều có chỗ khác nhau.

"Cậu thử cái này đi." Khi huấn luyện viên nói chuyện với Hàn Tam Thiên, anh lại nhìn về phía bao cát màu đen bên cạnh.

Nhìn ra ý nghĩ của Hàn Tam Thiên, huấn

luyện viên không khỏi lộ ra nụ cười khinh thường, nói: "Anh bạn, bao cát này thì cậu đừng có nghĩ tới. Chỉ có là đồ võ đường chúng tôi dùng để trang trí thôi, bên trong là bột sắt đó, cho dù muốn làm nó dao động thì cũng cần lực rất lớn rồi."

"Tôi có thể thử không?" Hàn Tam Thiên nói. Nếu muốn thí nghiệm sức mạnh, chắc chắn là phải chọn cái nặng nhất.

Huấn luyện viên không nhịn được mà cười, ngay cả học viên đang luyện tập và các huấn luyện viên khác đang giám sát nghe vậy cũng lộ vẻ cười nhạo. Trước kia không phải chưa từng có ai cố làm ra vẻ, những hậu quả chính là đá gãy chân mình, phải nằm viện mất mấy tháng.

"Xem ra người này cũng muốn nằm viện rồi."

"Ra vẻ ngầu là sét đánh đấy, không biết sống chết."

"Lại có trò vui để xem. Mọi người đoán xe cứu thương sẽ tới trong bao lâu?"

"Tôi cả là anh ta sẽ nhảy lò cò rời khỏi đây, đi tới cửa mới không nhịn được nữa mà gọi xe cứu thương."

Một đám người cũng chẳng quan tâm Hàn Tam Thiên có nghe được bọn họ đang nói gì không, đã bắt đầu chế nhạo anh.

Hàn Tam Thiên đi tới trước bao bột sắt, dùng tay thử lay lay. Đúng thật là nặng vô cùng, không hề dao động chút nào. Có điều đây đúng là thứ anh muốn.

"Có thể dùng không?" Hàn Tam Thiên quay đầu hỏi huấn luyện viên.

Huấn luyện viên lộ vẻ vô cùng khinh thường. Nếu người này muốn tự làm mình mất mặt, vậy thì theo ý nguyện của anh đi

"Đương nhiên có thể, có điều bị thương thì võ đường chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu. Cậu suy nghĩ kỹ đi." Huấn luyện viên nhắc nhở.

Hàn Tam Thiên gật đầu, hai chân hơi cong lại, làm một động tác trung bình tấn.

Bất kể là huấn luyện viên hay học viên, nhìn thấy động tác này thì đều cười ồ lên.

Vừa nhìn đã biết là người ngoài giới, lại còn không biết sống chết mà muốn làm bao bột sắt lay động.

"Nếu anh ta dám dùng nắm đấm, xương ngón tay nhất định sẽ gãy vỡ hết."

"Chắc chắn rồi. Bao bột sắt tương đương với tường đồng vách sắt đó. Thân thể

máu thịt va chạm với tường đồng vách sắt, có thể địch lại sao?"

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.