Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1114 chữ

Sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, Bành Phương kéo Hàn Tam Thiên rồi nói rất nhiều lời cảm ơn với anh, trong khoảng thời gian này, bà luôn luôn lo lắng về tương lai của gia viên Tình Yêu, không biết làm cách nào để tiếp tục điều hành nó, bây giờ nhận được sự hỗ trợ của Hàn Tam Thiên nên tảng đá trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Chuyện này đối với Hàn Tam Thiên mà nói chỉ là trở bàn tay mà thôi, đối mặt với sự cảm kích của Bành Phương lại khiến anh cảm thấy hơi ngượng ngùng, dù sao Bành Phương đã dốc hết sức cho gia viên Tình Yêu của mình, còn anh chỉ đơn giản

làm một chuyện nhỏ, tuy có công rất lớn, nhưng nếu so sánh với những gì Bành Phương đã bỏ ra thì cũng như đom đóm so với mặt trăng vậy.

"Cô Bành, cháu cũng là một phần của gia viên Tình Yêu mà. Nếu cô cứ nói thế, về sau cháu sẽ không đến nữa đâu." Hàn Tam Thiên cười khổ, nói.

Bành Phương vội vàng dừng đề tài này, nói:"Được được, cô sẽ không nói nữa, có thời gian rảnh, cháu cứ đến chơi nhé, bọn trẻ rất nhớ cháu."

"Chắc chắn rồi."

Hàn Tam Thiên tiễn Bành Phương tới của, Thẩm Linh Dao và Thích Y Vân cũng ra về, hơn nữa lúc cả hai ra về, rõ ràng là Thẩm Linh Dao kéo tay Thích Y Vân.

Với tính cách của Thẩm Linh Dao, chắc chắn cô ấy sẽ nói gì đó với Thích Y Vân.

Nhưng với chuyện này, Hàn Tam Thiên lười quan tâm, mặc kệ Thích Y Vân làm gì, anh chỉ cần đối xử thật lòng với Tô Nghênh Hạ là được.

"Y Vân thật xinh đẹp phải không?" Tô

Nghênh Hạ kéo tay Hàn Tam Thiên, cười hói.

Hàn Tam Thiên cảm giác trong câu hỏi này có bẫy, nhưng biểu cảm của Tô Nghênh Hạ rất trong sáng, giống như là thật lòng muốn hỏi.

"Cô ấy có xinh đẹp hay không không liên quan tới anh, trong lòng anh có em là đủ rồi." Hàn Tam Thiên trả lời.

Đối với chuyện này, Tô Nghênh Hạ không hề mảy may nghi ngờ, hơn nữa cô cũng không nhận ra chuyện Thích Y Vân có cảm tình với Hàn Tam Thiên. Câu hỏi vừa

rồi là cô thật lòng khen ngợi Thích Y Vân.

"Về nhà thôi, nghe mẹ nói hôm nay ông ngoại sẽ đến." Tô Nghênh Hạ cúi đầu nói, cô thật sự đã biết chuyện này từ sớm, nhưng sợ sẽ khiến Hàn Tam Thiên không vui, cho nên bây giờ mới nói cho Hàn Tam Thiên biết.

"Đi thôi." Ngược lại Hàn Tam Thiên cũng không mất hứng, dạy dỗ những người trong nhà họ Tưởng như thế là đủ rồi, giờ xem ra họ không có gan để đến làm phiền nữa, chủ yếu đến thành phố Thiên Vân này là để ăn uống.

Thẩm Linh Dao và Thích Y Vân lên cùng một chiếc taxi, mặc lễ phục bước lên taxi khiến cho tài xế không khỏi bất ngờ, hơn nữa nhan sắc mỹ miều của Thích Y Vân khiến tài xế quên cả việc bấm đồng hồ.

"Bác tài, đến phố Thông Dương ạ." Thẩm Linh Dao nói.

Khi xe đến phố Thông Dương, Thẩm Linh Dao kéo Thích Y Vân đến một quán trà sữa.

"Y Vân, cậu còn nhớ nơi này không?" Thẩm Linh Dao hỏi.

Nhin nơi quen thuộc này, Thích Y Vân cười nói:"Làm sao có thể không nhớ chứ, nơi này là căn cứ bí mật của chúng ta."

"Ba chị em chúng ta, tan học là chỉ thích ngâm mình ở đây, dẫu có tiết kiệm thế nào cũng phải đến uống ly trà sữa, thời gian trước kia thật khiến người ta hoài niệm." Thẩm Linh Dao nói.

"Cậu muốn nói gì cứ nói thẳng đi, không cần phải vòng vo như thế." Thích Y Vân tiếp lời.

"Cậu thích Hàn Tam Thiên đúng không?" Thẩm Linh Dao hỏi thẳng.

"Chẳng phải cậu cũng thích anh ấy sao? Chuyện này đâu có gì bất ngờ?" Thích Y Vân nói lại.

"Tớ không giống cậu, tuy tớ thích anh ấy nhưng tuyệt đối sẽ không phá hoại tình cảm của anh ấy và Tô Nghênh Hạ." Thẩm Linh Dao hoàn toàn chôn vùi tinh cảm này, hơn nữa sẽ chôn vùi nó cả đời, nhưng Thích Y Vân không giống vậy, cô có thể cảm nhận được Thích Y Vân đang tấn công một cách mạnh mẽ.

Thẩm Linh Dao biết rõ, hiện giờ Thích Y Vân không còn là một cô gái yếu đuối của trước kia, muốn giữ gìn tốt mối quan hệ của ba người, cô có nhiệm vụ phải nhắc nhở Thích Y Vân.

"Mỗi người đều có quyền lựa chọn quyền lợi, anh ấy lựa chọn như thế nào cũng không đến lượt cậu ngăn cản." Thích Y Vân nhẹ nhàng trả lời.

Thẩm Linh Dao cắn chặt răng, không ngờ đã nói đến nước này, thái độ của Thích Y Vân vẫn cương quyết như thế.

Chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn tình cảm chị em chúng ta bị phá hoại sao?" Giọng Thẩm Linh Dao lạnh lùng.

"Tớ chưa từng nghĩ sẽ phá hoại tình cảm của bất kì ai, tớ chỉ nghĩ rằng, anh ấy có quyền lựa chọn quyền lợi." Nói xong câu này, Thích Y Vân xoay người bỏ đi.

Thẩm Linh Dao nắm chặt tay, hét về phía Thích Y Vân: "Cậu đừng quên, trước kia, mỗi lần cậu bị người khác bắt nạt đều nhờ Tô Nghênh Hạ giúp cậu."

"Tớ chưa từng cần đến sự giúp đỡ của cậu ấy, là cậu ấy tự nguyện." Thích Y Vân không quay đầu, trả lời.

Thẩm Linh Dao đứng ngây người bên đường, đột nhiên cô nhận ra tình cảm nhiều năm như thế chỉ là giả dối, như thể chỉ có cô và Tô Nghênh Hạ thật lòng nghiêm túc với đoạn tình cảm này, còn Thích Y Vân thì chưa từng thật lòng.

Thích Y Vân xoay người bỏ đi, biểu cảm lạnh như băng, nhưng nước mắt chảy dài trên má.

Nếu không phải có nỗi khổ, làm sao tớ lại không quan tâm đến tình cảm chị em chúng ta chứ?

Nhưng tớ không thể không làm thế được, tớ không thể trơ mắt nhìn nhà họ Thích đến bước đường cùng.

Biệt thự bên sườn núi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.