Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 704 chữ

Họ hàng nhà họ Tưởng chưa bao giờ có sự náo nhiệt đều đến đây, trước mặt là biệt thự xa hoa, biểu cảm của mỗi người đều tràn ngập sự hâm mộ.

Tưởng Uyển ngồi trên sô pha, đến tận bây giờ mới nhận ra sự chênh lệch của

mình và Tô Nghênh Hạ, sống trong biệt thự xa hoa này là điều mà cả đời này cô ta cũng không làm được.

Nghĩ đến việc mình đã từng cảm thấy hơn người vì Liễu Trí Kiệt, thậm chí còn cố ý tỏ vẻ trước mặt Tô Nghênh Hạ, Tưởng Uyên lại cảm thấy thật buồn cười, cho dù toàn bộ gia đình của Liễu Trí Kiệt cũng không mua nổi căn biệt thự này.

"Tưởng Lam, không ngờ cô có thể sống trong một căn biệt thự xa hoa thế này."

"Nghênh Hạ thành công như thế, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ."

"Thật tuyệt nếu có một cô con gái như Nghênh Hạ."

Nghe những lời này, nụ cười trên mặt Tưởng Lam càng thêm rạng rỡ, bà rất vui mừng.

"Hà Đình, trái cây tôi nhờ bà xắt đâu, còn không mau mang lên." Tưởng Lam la lớn về phía nhà bếp.

Từ sau khi họ hàng đến đây, Hà Đình vốn bận đến không kịp thở, không bưng trà thì cũng xắt trái cây, những người này không khác gì chết đói, đĩa trái cây vừa được mang đến, trong nháy mắt đã hết sạch, đây đã là đĩa thứ ba, tủ lạnh đều bị vét sạch cả rồi.

"Di Lam, động tác của giúp việc nhà dì chậm quá, con khuyên dì hãy mau mau đổi người đi, đừng chậm trễ việc này." Tưởng Thăng kiễng chân nhìn về phía nhà bếp, khinh thường nói.

"Ngay cả việc nhỏ cũng làm không xong

thì còn gì là người giúp việc?" Từ Phương không hài lòng nói, khó có được cơ hội sai khiến người khác thế nên bà ta không kìm được muốn thử cảm giác này.

Lúc Hà Đình mang đĩa trái cây thứ ba đi ra phòng khách, đã gấp đến mức người đầy mồ hôi, nhìn Tưởng Lam nói:"Trong nhà chỉ còn những loại trái cây này, nếu muốn nhiều hơn, chỉ còn cách ra ngoài mua thôi."

Lúc nói chuyện với Tưởng Lam, Hà Đình đi qua bên cạnh Tưởng Thăng, không chú ý đến tình hình dưới chân, Tưởng Thăng cố ý đưa chân ra khiến Hà Đình vấp té.

Trái cây rơi xuống đất, Hà Đình mang vẻ mặt đau đớn xoa đầu gối của mình.

"Động tác của bà không chỉ chậm chạp mà ngay cả mắt cũng không tốt, không nhìn thấy chân tôi à? Hay là bà cố ý đá tôi?" Tưởng Thăng đánh phủ đầu, lên tiếng trách cứ Hà Đình.

Khi Tưởng Lam nhìn thấy trái cây rơi đầy đất thì liền nổi giận, mắng:"Hà Đình, bà cố ý làm tôi khó xử đúng không? Việc nhỏ như thế cũng không làm được."

Hà Đình không biết mình đắc tội những người này khi nào, từ khi họ đến đây, bà liên tục gặp rắc rối.

Bà không thể lý giải được điều này, bởi vì Tưởng Thăng chính là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, đi đến đâu cũng gây rắc rối, hơn nữa trong lòng Tưởng Thăng, Hà Đình chỉ là một người giúp việc, nên bigã sai khiến, lúc này mới có thể thể hiện cảm giác hơn người của mình, Tưởng Thăng làm sao có thể bỏ qua được.

Quan trọng hơn là, hiện giờ Hàn Tam Thiên không có ở nhà, vì thế anh ta hoàn

toàn không phải kiêng nể gì.

"Xin lỗi, là tôi không cẩn thận." Hà Đình cúi đầu nói.

"Không cẩn thận?" Tưởng Thăng cười lạnh, nói:"Không cẩn thận đá chân tôi thì bà cứ coi như xong chuyện rồi à? Dù gì thì tôi cũng là cháu của dì Lam, bà là người giúp việc, xin lỗi tôi là xong rồi sao?"

Mặc dù trong lòng Hà Đình cảm thấy rất oan ức, nhưng miệng vẫn nói:"Xin lỗi, tôi không cố ý làm thế."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.