Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 916 chữ

Sau khi ăn sáng, ba người thay quần áo, Hàn Tam Thiên liền lái xe ra khỏi nhà.

Hội từ thiện tổ chức ở hội trường tư nhân của nhà họ Thiên. Nơi này bình thường không mở với người ngoài, chỉ khi nào có hoạt động quan trọng mới dùng tới. Người nhà họ Thiên có thể tổ chức hội từ thiện ở đây chứng tỏ bọn họ thật sự vô cùng coi trong chuyện này.

Đây cũng là ý tưởng của hai người Thiên Xương Thịnh và Thiên Hoành Huy. Hàn

Tam Thiên trở thành anh trai của Thiên Linh Nhi, cho dù là gia viên Ái Tâm không có nhiều lợi ích cho danh dự của nhà họ Thiên, bọn họ cũng bằng lòng dùng sự đối đãi cao nhất dành cho khách quý để tổ chức sự kiện này.

Mọi người lần lượt tới đều cảm thán chuyện này, bởi vì bọn họ hiểu rõ hội trường tư nhân nhà họ Thiên có ý nghĩa gì. Bọn họ chỉ không rõ lắm, vì sao một gia viên Ái Tâm nhỏ nhoi lại có thể có được sự xem trọng nhường này của nhà họ Thiên.

Phải biết rằng một nơi như gia viên Ái

Tâm có rất nhiều ở thành phố Thiên Vân, nhưng lại cứ là gia viên Ái Tâm được ưu ái, điều này khiến cho rất nhiều người đều nhận ra sự bất thường.

Thân làm người sáng lập gia viên Ái Tâm, Bành Phương cũng đến hội trường từ sớm, đứng ở cửa không biết làm sao, bởi vì bà chưa từng tham gia hội từ thiện như thế này bao giờ. Khi biết nhà họ Thiên sẽ tổ chức hội từ thiện này cho gia viên Ái Tâm, Bành Phương kinh ngạc hồi lâu cũng không lấy lại được tinh thần.

Nhà họ Thiên, gia tộc quyền thế hàng đầu thành phố Thiên Vân sao lại quan tâm đến

đơn vị có sức ảnh hưởng không lớn như chỗ này của bà chứ?

Khi Bành Phương nhìn thấy Hàn Tam Thiên, vì là lần đầu thấy anh mặc tây trang cho nên bà vô cùng kinh ngạc. Từ trước đến nay sự khiêm tốn của Hàn Tam Thiên đều rất dễ khiến người khác coi nhẹ sự tồn tại của anh, cho đến giờ Bành Phương mới cảm nhận được thì ra Hàn Tam Thiên là người rất đẹp trai, hơn nữa còn đầy khí chất.

"Tam Thiên." Bành Phương đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, kinh ngạc nhìn Tô Nghênh Hạ một cái.

"Chị Bành, sao lại không vào?" Hàn Tam Thiên cười hỏi.

Bành Phương nói với vẻ câu nệ: "Tôi chưa từng tham gia hoạt động như thế này bao giờ cho nên có hơi căng thẳng."

Hàn Tam Thiên cười cười, nói: "Có gì phải căng thẳng đâu, đều là người cả mà, lẽ nào còn ăn chị được sao?"

Tuy là nói vậy nhưng Bành Phương chưa từng tiếp xúc với người trong giới này, làm sao bà có thể không căng thẳng được?

"Tam Thiên, chuyện này là do cậu giúp sao?" Bành Phương nghĩ tới nghĩ lui, trừ Hàn Tam Thiên ra, bà không thể tưởng tượng được còn có ai lại giúp cho gia viên Ái Tâm. Nhưng có thể khiến nhà họ Thiên ra mặt, Bành Phương lại hơi nghi ngờ không biết năng lực của Hàn Tam Thiên có làm được hay không.

"Vừa khéo em quen biết với lão gia nhà họ Thiên, cho nên đã nhắc đến chuyện này với ông ấy. Ông Thiên cũng là người có lòng nhân ái, sau khi nghe chuyện gia viên Ải Tâm thì gật đầu nhận giúp đỡ luôn

rồi." Hàn Tam Thiên giải thích.

Bành Phương không hề che giấu sự khiếp sợ của mình, không ngờ thực sự là do Hàn Tam Thiên làm.

Bà vẫn luôn cho rằng, Hàn Tam Thiên cùng lắm là người đi làm công bình thường mà thôi, hiện giờ xem ra hoàn toàn là do tự mình nghĩ sai rồi!

"Tam Thiên, cảm ơn cậu, nếu gia viên Ái Tâm không có cậu hỗ trợ thì khó khăn lần này chắc chắn là không qua được." Bành Phương nói.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: "Đây là chuyện em nên làm. Đúng rồi, đây là vợ em, Tô Nghênh Hạ."

"Xin chào chị Bành." Tô Nghênh Hạ lễ phép nói.

Bành Phương ngây ngấn lần thứ hai, Tô Nghênh Hạ! Mỹ nữ hàng đầu của thành phố Thiên Vân ngày trước, cô gả cho...

Hàn Tam Thiên trước mắt đây, không phải là cùng họ cùng tên, mà chính là kẻ vô dụng đó!

Bành Phương chưa từng hỏi chuyện cá nhân của Hàn Tam Thiên, bà cũng chưa từng nghĩ Hàn Tam Thiên chính là chàng rể vô dụng mà vạn người thóa mạ của thành phố Thiên Vân.

"Cậu... cậu chính là Hàn Tam Thiên!" Bành Phương kinh ngạc nói.

"Chị Bành, em còn tưởng chỉ biết từ lâu rồi chứ, dù sao tên của em cũng không quả phổ biến mà." Hàn Tam Thiên cười

nói.

Bành Phương không hề ngờ tới, bởi vì kẻ

vô dụng trong truyền thuyết hoàn toàn không giống với Hàn Tam Thiên mà bà quen.

"Cậu, rõ ràng cậu không phải hạng người như trong mấy lời đồn đó, tôi làm sao mà biết từ lâu được?" Bành Phương nói.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.