Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1220 chữ

"Chị Bành, mấy lời đó đều là giả, sao chị có thể tin chứ?" Tô Nghênh Hạ cười nói. Những lời đồn đại trong thành phố Thiên Vân liên quan đến Hàn Tam Thiến đều do Tô Hải Siêu cố ý bóp méo, tuy cũng có một phần là sự thật song phần nhiều là do anh ta ác ý bôi nhọ. Nếu không phải do Tô Hải Siêu, sao Hàn Tam Thiên có thể bị cả thành phố Thiên Vân xem như kẻ bỏ đi

được.

Bành Phương tỏ vẻ xấu hổ, trước đó cách nghĩ của bà cũng giống với phần lớn mọi người, gặp sao biết vậy mà tin vào lời đồn. Dù sao người bàn tán quá nhiều, bà nghe được cũng rất nhiều, cho dù là giả

cũng dễ dàng tin là thật.

"Đúng vậy, lời đồn thật quá đáng sợ." Bành Phương nhìn Tô Nghênh Hạ, tay cô khoác tay Hàn Tam Thiên, có vẻ vô cùng thân mật. Chỉ riêng quan hệ của hai người thế này cũng đã không giống như người bên ngoài nói rồi, từ điểm này có thể nhìn ra, lời đồn không thể tin được.

"Chị Bành, chúng ta vào trước đi." Hàn Tam Thiên nói.

"Tôi còn muốn chờ Đông San đã." Bành Phương nói.

"Đổng Sạn muốn tới sao?" Hàn Tam Thiên kinh ngạc hỏi.

Bành Phương gật đầu giải thích: "Tôi có hơi căng thẳng nên mới gọi cô ấy, để cô ấy lấy thân phận nhân viên công tác đến tham dự. Nếu sớm biết có hai người thì tôi đã không cần phiền tới cô ấy rồi."

Không bao lâu sau, Đổng San và Tống Tế đã xuất hiện. Khi Tống Tế nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì bất giác cúi đầu xuống. Chuyện xảy ra trong nhà hàng đó đã phủ lên ám ảnh tâm lý vô cùng lớn trong lòng anh ta, đặc biệt là khi nhìn Hàn Tam Thiên

lái Lamborghini rời đi, cảnh tượng đó vẫn luôn ở trong đầu Tống Tế, không cách nào xóa bỏ.

Miết viết chìa khóa xe Mercedes-Benz trong túi, tuyệt đối không được để lộ ra nữa, đã mất hết thể diện trước Hàn Tam Thiên rồi.

"Tam Thiên, không ngờ anh cũng tới đây." Đồng San nói.

"Chuyện này là do Tam Thiên xúc tiến làm, không ngờ quan hệ giữa cậu ấy với ông Thiên lại tốt như vậy, lần này may nhờ có cậu ấy giúp đỡ đó." Bành Phương

cười nói.

Những lời này khiến cho mí mắt Tống Tế giật lên. Người này không chỉ quen biết Thiên Linh Nhi mà còn có quan hệ tốt với Thiên Vương Thịnh! Thành phố Thiên Vân thật sự có người lợi hại như vậy sao?

Lúc này, ở cửa hội trường hai cha con Thiên Vương Thịnh và Thiên Hoành Huy xuất hiện. Khi bọn họ nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì lập tức đi tới.

Trong lòng Tống Tế hơi suy sụp. Không phải chứ, anh xuất hiện mà Thiên lão gia còn phải đích thân ra đón tiếp sao?

Tống Tế nữa cười nửa mếu hận không thể cho mình hai cái tát, anh ta đã đắc tội với nhân vật thần tiên gì thế này?

"Sư phụ, cuối cùng cậu cũng đến, sao còn chưa vào?" Thiên Vương Thịnh tươi cười đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên. Tuy rằng không còn cơ hội làm cháu rể nữa, nhưng anh có thể làm anh trai của Thiên Linh Nhi, điều này đối với nhà họ Thiên mà nói đã là chuyện vô cùng vinh hạnh rồi.

Sư phụ!

Hai chữ này như sấm sét giữa trời quang nổ vang trong tai Tống Tế, anh là sư phụ của Thiên Vương Thịnh! Tuy Tống Tế không biết là về phương diện nào, nhưng quan hệ thầy trò này đã chứng minh thân phận không giống người thường của Hàn Tam Thiên rồi.

Tống Tê tê dại cả da đầu, lặng lẽ nhìn Hàn Tam Thiên một cái, cũng may anh chưa từng so đo với Tống Tế, nếu không kết cục chắc phải tan thành tro bụi rồi!

"Đi thôi." Hàn Tam Thiên nói.

Lúc này, Tống Tế đột nhiên xoay người nói với Hàn Tam Thiên: "Hàn Tam Thiên, tôi xin lỗi anh vì chuyện trước đây."

Hàn Tam Thiên bình thản, bước chân không hề dừng lại, đi vào trong hội trường.

Tống Tế thở dài nặng nề, tuy anh ta không biết lời này nói ra có tác dụng hay không, nhưng nếu không nói, anh ta vẫn sẽ mãi không yên lòng.

"Không ngờ anh ta lại lợi hại như vậy, trước đây mình đúng là ngu ngốc." Tống

Tế nhìn bóng dáng Hàn Tam Thiên rời đi, hối hận nói.

Đồng San biết tính cách Tống Tế thích khoe khoang, hơn nữa anh ta chỉ khoe khoang trước mặt người mà anh ta biết rõ là kém hơn mình, ai có thể ngờ được lại đá vào tấm sắt Hàn Tam Thiên này chứ?

"Với địa vị của anh ấy, chắc là không đến nỗi so đo với anh đâu." Đổng San nói.

Tống Tể cười khổ, ai nói không phải chứ. Nhân vật lớn như Hàn Tam Thiên, sao có thể tính toán với thằng hề diễn trò như anh ta được?

Trong hội trường, các nhân vật làm mưa làm gió trong thành phố Thiên Vân đều đã đến đông đủ, nhìn thấy Thiên Vương Thịnh, ai nấy đều chào hỏi. Trong số đó cũng không ít người quen biết Hàn Tam Thiên, thấy anh và Tô Nghênh Hạ tay trong tay đi tới, lời đồn trước đó đoán Hàn Tam Thiên có thể có quan hệ với Thiên Linh Nhi không cần đánh đã tự tan.

Đương nhiên, vì sao Thiên Vương Thịnh lại coi trọng Hàn Tam Thiên vẫn là một câu đố trong lòng những người này.

Hội từ thiện mười giờ mới chính thức bắt đầu, quy trình đại khái là Thiên Vương Thịnh lên phát biểu cùng Bành Phương lên nói về tình hình hiện tại của gia viên Ái Tâm. Đây là quy trình bắt buộc, cho dù có Thiên Vương Thịnh ra mặt thì cũng phải để mọi người biết được gia viên Ái Tâm rốt cuộc là như thế nào, ý nghĩa của nó là vì điều gì.

Trước đó đã xảy ra một chuyện khiến cả hội từ thiện chấn động.

Sảnh lớn vốn ồn ào, đột nhiên lại im lặng, kỳ lạ đến nỗi cái kim rơi cũng có thể nghe

thấy, chỉ vì ở cửa xuất hiện một bóng dáng màu đỏ, dường như cô ta xuất hiện là có thể áp đảo tất cả. Ánh mắt của mọi người đều không kìm lòng được mà chú ý đến cô.

Hội trường có rất nhiều người phụ nữ ăn mặc cao quý, cuộc sống xã hội thượng lưu dần khiến cho khí chất của các cô khác xa người thường. Nhưng đem so sánh với hình bóng màu đỏ này thì đều là ảm đạm không màu, khiến cho người ta tự biết xấu hổ.

"Đây... đây là ai vậy? Đẹp đến nỗi khiến người ta không thể hình dung."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.