Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1118 chữ

"Có đẹp không?"

Khách sạn Bán Đảo, Thích Y Vân mặc một bộ đầm đỏ đứng trước mặt Đông Hạo. Sắc đỏ hút mắt người nhìn khiến cho Thích Y Vân giống như một đóa hoa hồng kiều diễm ướt sương, rung động lòng người.

Làn da trắng nõn cùng váy đỏ để lộ ra sự tương phản rực rỡ, đánh mạnh vào thị giác người nhìn.

Trong giờ phút này Thích Y Vân rất xứng với bốn chữ nghiêng nước nghiêng thành. Nếu ở thời cổ đại, nhất định là một hồng

nhan họa thủy có thể rung chuyển cả một đất nước.

Đông Hạo nhìn không rời mắt, Thích Y Vân trước mặt đẹp đến nỗi không gì sánh bằng, gã vắt óc ra cũng không tìm được tính từ có thể hình dung ra Thích Y Vân lúc này.

Thế gian ngàn vạn chữ nghĩa, chẳng có một chữ nào có thể xứng với cô ta trong giờ phút này.

"Tiểu thư, nếu vẻ đẹp có thể chinh phục thế giới, thì cô chỉ cần nhướng mày thôi, thế giới này đã là của cô rồi." Đông Hạo

nhan họa thủy có thể rung chuyển cả một đất nước.

Đông Hạo nhìn không rời mắt, Thích Y Vân trước mặt đẹp đến nỗi không gì sánh bằng, gã vắt óc ra cũng không tìm được tính từ có thể hình dung ra Thích Y Vân lúc này.

Thế gian ngàn vạn chữ nghĩa, chẳng có một chữ nào có thể xứng với cô ta trong giờ phút này.

"Tiểu thư, nếu vẻ đẹp có thể chinh phục thế giới, thì cô chỉ cần nhướng mày thôi, thế giới này đã là của cô rồi." Đông Hạo

"Tiểu thư, anh ta không xứng." Đông Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.

Thích Y Vân khinh thường nhìn Đông Hạo, nói: "Lẽ nào anh xứng sao? Trừ anh ấy ra, ai cũng không có tư cách để tôi phải tháo kính xuống."

"Tiểu thư, nếu cô chịu cho tôi cơ hội, tôi nhất định có thể làm tốt hơn anh ta." Đông Hạo không phục.

Thích Y Vân giễu cợt nhìn Đông Hạo, nói: "Anh chỉ là một vệ sĩ của nhà họ Thích mà thôi, cơ hội sao có thể rơi vào tay của

hạng người như anh được? Hơn nữa, dù là cho anh cả mười cả trăm lần cơ hội, anh cũng không làm được. Có một số chuyện không phải cứ dùng nắm đấm là giải quyết được."

Lời này gần như làm cho Đông Hạo nghiến vỡ cả răng hàm. Gã không hiểu vì sao Thích Y Vân lại đánh giá Hàn Tam Thiên cao như vậy. Trong mắt gã, Hàn Tam Thiên chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Giải quyết một kẻ vô dụng như vậy thì gã chỉ cần một tay là đủ!

Loại rác rưởi này dựa vào đâu mà có được sự xem trọng của tiểu thư?

"Tiểu thư, tôi có thể vì cô mà hi sinh tất cả, thậm chí là cả mạng sống." Đông Hạo nói.

"Người thông minh tuyệt đối sẽ không để

mình phải chết. Đây chính là sự khác nhau giữa anh với anh ấy." Thích Y Vân thản nhiên nói. Cả người Đông Hạo mang theo sự thô lỗ, không hề có đầu óc, chỉ dựa vào điểm này thôi, gã đã không có tư cách so sánh với Hàn Tam Thiên rồi.

"Nhưng... Nhưng anh ta đã kết hôn rồi. Tiểu thư, với thân phận của cô, sao có thể

bên cạnh loại đàn ông này chứ?" Đông

"Tiểu thư, tôi có thể vì cô mà hi sinh tất cả, thậm chí là cả mạng sống." Đông Hạo nói.

"Người thông minh tuyệt đối sẽ không để

mình phải chết. Đây chính là sự khác nhau giữa anh với anh ấy." Thích Y Vân thản nhiên nói. Cả người Đông Hạo mang theo sự thô lỗ, không hề có đầu óc, chỉ dựa vào điểm này thôi, gã đã không có tư cách so sánh với Hàn Tam Thiên rồi.

"Nhưng... Nhưng anh ta đã kết hôn rồi. Tiểu thư, với thân phận của cô, sao có thể

bên cạnh loại đàn ông này chứ?" Đông

khiến người khác buồn nôn, tôi thích anh ấy giết người không thấy máu hơn." Thích Y Vân cười nói.

Đông Hạo không hiểu mưu kế thao lược gì cả, đối với gã mà nói, muốn hoàn thành một việc, cách đơn giản trực tiếp nhất chính là giết, giết hết tất cả những trở ngại trước mắt. Chỉ có đường máu mới có thể chứng minh bản thân là kẻ mạnh.

"Ngày mai, tôi muốn để cho tất cả người của thành phố Thiên Vân này biết, tôi, Thích Y Vân, đẹp nhất thiên hạ!"

Đêm hôm đó, Hàn Tam Thiên không ngờ

rằng Thẩm Linh Dao mặt dày như tường thành cứ ở trong nhà không đi, hơn nữa còn giở trò cựu chiếm tỷ thước, đuổi anh ra phòng khách. Điều này khiến cho Hàn Tam Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Sáng hôm sau, Thẩm Linh Dao còn rất kiêu ngạo mà xuất hiện trước mặt Hàn Tam Thiên, nhướng mày khiêu khích, giống như đang tuyên bố chủ quyền vậy.

"Tối qua tôi ôm Nghênh Hạ ngủ đó, hâm mộ chưa?" Thẩm Linh Dao đi tới bên cạnh Hàn Tam Thiên, cố ý nói.

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, nói:

"Thâm Linh Dao, đừng kích thích giới hạn của tôi, nếu không ngay cả phụ nữ tôi cũng đánh đó."

Thẩm Linh Dao không hề sợ lời uy hiếp của Hàn Tam Thiên, ngược lại còn khiêu khích thêm: "Tôi ôm rất chặt, Nghênh Hạ cũng không mặc quần áo đâu."

Hàn Tam Thiên tái mét mặt, nếu đây không phải là một cô gái thì anh đã sớm nổi bão rồi.

"Hai người nói gì đó?" Tô Nghênh Hạ thấy hai người đang thì thầm, tò mò hỏi.

"Không có gì. Tối qua tớ chiếm phòng anh ấy, tớ đang xin lỗi anh ấy thôi." Thẩm Linh Dao nói.

Tô Nghênh Hạ cười bất đắc dĩ, nói: "Cái này thì có gì đáng xin lỗi chứ? Hai chị em chúng ta cũng đâu phải mới ngày đầu ngủ cùng nhau."

Thẩm Linh Dao đắc ý nhìn Hàn Tam Thiên, hạ giọng nói: "Nghe thấy không? Cũng không phải là ngày đầu."

Hàn Tam Thiên tức giận đến sắp hộc máu, không ngừng tự an ủi mình trong

lòng. Thẩm Linh Dao là một cô gái, cho dù ngủ cùng nhau cũng không sao.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.