Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Sau khi Thích Y Vân rời khỏi cửa hàng cao cấp đi vào trong siêu thị, ngoại hình đẹp đẽ khiến hàng trăm con mắt của mọi người xung quay không ngừng quan sát theo, phụ nữ thì ghen tị, đàn ông thì si mê.

Cách đó không xa, một bóng dáng im lặng đi theo cô ta, hận không thể quét sạch những ánh mặt của đàn ông trên người Thích Y Vân đi.

Đối với Đông Hạo mà nói, cho dù là đã nhìn Thích Y Vân nhiều lần, cũng khinh thường cô ta, song cho dù giết người cũng không che dấu được hào quang của Thích Y Vân, thời điểm cô ta bỏ đi lớp

ngụy trang, đã định sẵn là kẻ bất phàm.

“Tiểu thư, vì một tên rác rưởi, sao đáng cho cô làm vậy.” Đông Hạo nghiến răng nghiến lợi, anh ta biết, sở dĩ Thích Y Vân thay đổi là bởi vì Hàn Tam Thiên, nhưng mà kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên dựa vào đâu mà dám đánh giá Thích Y Vân!

Đông Hạo không chỉ một lần muốn giết Hàn Tam Thiên, nhưng anh ta biết rõ, nếu làm như vậy thật thì cả đời này anh ta không thể lại gần Thích Y Vân nữa.

Nội tâm của anh ta rất đau khổ, không muốn để bất kỳ tên đàn ông nào nhìn thấy

Thích Y Vân, nhưng với chuyện này lại không thể làm gì.

Đi ra siêu thị, chỉ vì Thích Y Vân đứng bên đường đã gây ra mấy tai nạn xe cộ, những tài xế này nhìn chòng chọc Thích Y Vân nên đã tạo thành sự kiện đầm đuôi xe nhau liên tục khiến giao thông trở nên tắc nghẽn.

Thích Y Vân cười một cái làm đám đàn ông kia lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa rồi lên xe của mình, nghênh ngang rời đi.

“Cha, con đã tìm ra người có thể giúp đỡ

nhà họ Thích, cha cho con thêm thời gian đi.” Ở trên xe, Thích Y Vân bấm số gọi cho cha mình.

Ở bên kia điện thoại truyền tới một âm thanh già nua mà bất lực: “Y Vân, hay là con cứ ở trong nước đi, vĩnh viễn đừng trở lại nữa, nếu không ta sợ con sẽ bị thương tổn.”

“Cha, con làm sao có thể vứt bỏ mọi người chứ, yên tâm đi, con có thể giải quyết chuyện này. Thích Y Vân dùng thái độ kiên định nói, tuy rằng Hàn Tam Thiên rất yêu Tô Nghênh Hạ hơn nữa còn từ chối cô hai lần liền, nhưng Thích Y Vân

không chịu nhận thua, từ đầu đến cuối cô vẫn tin mình có thể khiến cho Hàn Tam Thiên thay đổi suy nghĩ.

“Haizz, cha còn có thể trụ được hơn nửa năm nữa, sau này hãy nói đi.” Bên kia đầu điện thoại thở dài, có lẽ do biết tính tình cố chấp của Thích Y Vân nên cũng không nói thêm gì.

“Ba mẹ nhớ cẩn thận, chú ý chăm sóc thân thể, nếu có chuyện gì thì liên hệ với con ngay đấy." Thích Y Vân trả lời.

“Được rồi, đừng lo cho ba mẹ, chúng ta rất tốt, chính con cũng nhớ cẩn thận,

đừng vất vả quá, dù lần này cha có thua, vốn liếng cũng đủ cho con sống cả đời ở nước ngoài.”

“Cha, con không đeo kính mắt nữa." Thích Y Vân nói.

Bên kia đầu điện thoại trầm mặc thật lâu, Thích Y Vân đeo kính là ý của ông, bởi vì sau khi tháo kính ra ánh mắt quá sáng chói, cho đến bây giờ ông vẫn không hy vọng Thích Y Vân bị chú ý đến.

“Là bởi vì người trong lời con nói ư?”

“Cha, anh đáng để con làm như vậy."

Ở bên kia điện thoại thở dài: “Con lớn rồi, tự có mình suy nghĩ của mình, dẫu làm chuyện gì, cha đều ủng hộ con, nhưng nếu như tên đó dám làm tổn thương con, cha tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh

ta."

“Được rồi được rồi, cha vẫn nên quan tâm đến mẹ đi, con tắt máy đây, có việc sẽ liên lạc." Nói xong không đợi đối phương trả lời, Thích Y Vân đã cúp điện thoại.

Ở trang viên nào đó của nước Mỹ, Thích Đông Lam thở dài, ông không biết trong

nước xảy ra chuyện gì, nhưng là ông lại biết cách sống của Thích Y Vân, chỉ sợ sẽ không yên ổn, điều này khiến ông cực kỳ lo lắng.

“Sao lại bắt đầu thở dài rồi.” âu Dương Phỉ bưng một đĩa hoa quả vừa rửa sạch đến bên cạnh Thích Đông Lam, là vị phu nhân vẫn còn tao nhã, không khó nhận ra lúc trẻ bà là một người đẹp tuyệt sắc, Thích Y Vân kế thừa gen ưu tú của bà nên mới xinh đẹp như vậy.

“Con gái mới vừa gọi điện thoại cho tôi.” Thích Đông Lam trả lời.

“Ông có bảo con bé đừng trở về hay không?” âu Dương Phỉ hỏi.

Thích Đông Lam gật đầu: “Nói rồi nhưng mà vô dụng, con bé mới nói sẽ tìm người đến giúp, bà cũng biết tính tình của nó, chuyện đã quyết định, dù là mười con trâu cũng không kéo lại được.”

“Lẽ nào ông không tin vào ánh mắt của con gái sao? Nó đã nói vậy thì khẳng định là đúng." âu Dương Phỉ cười.

“Nhưng nó vì người đàn ông này đã bỏ kính.” Thích Đông Lam đáp lại.

âu Dương Phỉ nghe vậy cũng ngây ngân cả người, hai ông bà già bọn họ đều biết rõ, Thích Y Vân từng nói, trừ khi là gặp được chân mệnh thiên tử bằng không cô sẽ không gả, trên đời không có người này vậy cả đời cô cũng tháo mắt kính xuống.

“Con gái đã động lòng với người đàn ông kia rồi?” Âu Dương Phỉ hỏi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.