Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 935 chữ

“Xem ra có vẻ như vậy, nhưng mà trong lòng tôi có loại cảm giác không hay, hay là đi điều tra xem người này là ai?" Thích Đông Lam hỏi lại.

Âu Dương Phỉ vội vàng lắc đầu: “Nhúng tay vào chuyện của con bé, nếu như ông bị mắng, đến lúc đó tôi cũng sẽ không giúp

ông.”

Thích Đông Lam không khỏi cười khổ, ông cũng bởi vì kiêng kị chỗ này cho nên mới thở dài.

Bên trong Thích Y Vân thực chất rất mạnh mẽ, chuyện của bản thân sẽ tự mình làm, từ nhỏ đến lớn không để bọn họ phải để tâm đến bất kỳ điều gì, đây cũng là chuyện gây nên mâu thuẫn với Thích Y

Vân.

“Con gái cũng đã lớn rồi, tự nó biết làm việc có chừng mực, tin tưởng nó đi." Âu Dương Phỉ đáp.

Thích Đông Lam gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế, hi vọng thằng nhóc thúi này đừng để tôi thất vọng, nếu dám để Thích Y Vân bị tổn thương, tôi sẽ giết chết cậu ta.”

Hàn Tam Thiên không hiểu sao lại gây thù chuốc oán lúc này đang hưởng thụ việc Tô Nghênh Hạ gọt tạo cho mình.

“Nghênh Hạ, khi nào anh mới có thể xuất

viện?" Mặc dù ở trong bệnh viện có thể hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của Tô Nghênh Hạ, nhưng chỗ này cũng không phải nơi tốt lành gì, Hàn Tam Thiên cũng không muốn ở lại lâu.

“Em đã hỏi rồi, nếu như tình hình hồi phục của anh tốt lên thì khoảng một tuần thôi.” Tô Nghênh Hạ đáp.

Vẻ mặt của Hàn Tam Thiên đầy u sầu, nói: “Dù tốt cũng phải mất một tuần, có phải quá dài rồi không?”

“Chẳng lẽ anh muốn ra viện ngay bây giờ?” Tô Nghênh Hạ trừng mắt nhìn Hàn

Tam Thiên.

“Anh cảm giác mình có thể." Hàn Tam Thiên nghiêm túc nhìn lại Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ giơ nắm đấm lên uy hiếp Hàn Tam Thiên: “Em cảnh cáo anh, ngoan ngoãn đợi đi, đừng nghĩ đông nghĩ tây, không có sự đồng ý của em, anh đừng mơ đến ra viện.”

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến một việc: “Dương Thần và Từ Đồng đâu rồi?”.

“Dương Thần bị thương vẫn đang nằm

trong bệnh viện trên đảo, có điều không nguy hiểm gì đã có Từ Đồng chăm sóc rồi.” Tô Nghênh Hạ đáp.

“Em đưa điện thoại cho anh, anh gọi điện thoại cho Dương Thần.”

Tô Nghênh Hạ sau khi nhấn số của Dương Thần, đưa di động đến bên tai của Hàn Tam Thiên chứ không để tự anh cầm.

Điện thoại được nhận, Hàn Tam Thiên hỏi: “Dương Thần, cậu không sao chứ?”

Dương Thần mặc dù bị đánh một trận đau, nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài

da, nghỉ ngơi nhiều đã không sao: “Không có gì, bác sĩ nói nghỉ ngơi hai ngày là tốt

rồi.”

“Tại sao Lục Huân có thể tìm ra được nhà trọ?" Hàn Tam Thiên hỏi.

Dương Thần biết, đây mới là mục đích mà Hàn Tam Thiên gọi điện đến nên vội vàng trả lời: “Tôi biết anh nghi ngờ tôi, nhưng mà tôi dùng tính mạng của mình ra đảm bảo, tuyệt đối không phải là tôi bán đúng anh?”

Không phải Dương Thần, nhưng phòng trọ ở nơi này là do anh tìm, hơn nữa còn

được tiến hành bí mật, trừ anh ra, còn ai biết được nữa?

Văn Lương?

Trong đầu Hàn Tam Thiên lúc này hiện lên cái tên ấy, Văn Lương bán đứng anh, chuyện này có liên quan đến ông ta cũng không phải không có khả năng, chỉ là ông ta làm thế nào biết được nhà trọ ở đâu chứ?

Chẳng lẽ, Văn Lương đã sớm sắp xếp người theo dõi Dương Thần chăng?

“Tôi tin cậu, sau khi nghỉ ngơi thì tranh thủ

thời gian về Vân Thành, tôi với Tô Nghênh Hạ còn phải chụp ảnh." Hàn Tam Thiên đáp.

“Được, sau khi tôi trở về lập tức sắp xếp, sau đó gọi điện cho các anh.” Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, nếu như Hàn Tam Thiên không tin mình, việc này sẽ rất khó giải thích rõ.

Tắt điện thoại, Hàn Tam Thiên cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh, tránh ảnh hưởng đến Tô Nghênh Hạ, nhưng trong lòng đã có ý muốn giết người.

Văn Lương không chỉ bán đúng anh còn

suýt nữa hại Tô Nghênh Hạ, người này nhất định phải chết.

Mười ngày sau, cuối cùng Hàn Tam Thiên cũng ra viện, rời khỏi nơi có mùi thuốc và thuốc sát trùng, cảm giác cả người đều có tinh thần.

Trở lại biệt thự sườn núi, Tưởng Lam nhiệt tình chào đón Hàn Tam Thiên, bà là người thực tế, trước đó vì chuyện của quảng trường, bà không hề cho Hàn Tam Thiên thể diện, do sợ ảnh hưởng đến mặt mũi của mình trong mắt chị em, nhưng bây giờ công ty nhà họ Tô lớn mạnh, còn Giang Phủ và những người kia đã phá

sản, bà không chỉ khoe khoang chuyện này trước mặt các chị em, mà còn lấy lại được mặt mũi cho mình.

“Tam Thiên, khoảng thời gian này con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, để Hà Đình hầm đồ ăn cho con ăn lót dạ, đừng quá vất vả." Tưởng Lam lên tiếng.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.